Tướng Minh

Chương 94: Chương 94: Lời đồn là do có người cố ý (1+2)




Ngày bổ nhiệm hai người này, Lý Nhàn lôi kéo Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát nói: - Đừng quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, bây giờ ta vẫn còn là Đại đương gia Yến Sơn trại, ta nói hai người các ngươi được, các ngươi tất nhiên là được. Hãy hiệp trợ Lục Thập Tam luyện binh cho tốt, luyện tốt để cho bọn hắn nhìn, để bọn họ im cái miệng thối lại.

Lời này khiến hai người Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát rất cảm động.

Yến Sơn tặc buổi sáng hàng ngày dựng doanh trại, buổi chiều thao luyện, có Lục Thập Tam và Thiết Lão Lang huấn luyện, lại có Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát phụ trợ, mới hơn mười ngày ngắn ngủn bọn lính đã có thể làm người ta cảm thấy một khí chất khác.

Nhìn nửa ngày huấn luyện, Lý Nhàn thu hoạch rất nhiều, sau khi trở lại phòng của mình mới ngồi xuống, hai người Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát cùng nhau đi đến.

- Bái kiến Đại đương gia!

Hai người ôm quyền nói.

Lý Nhàn cười cười nói: - Đều là huynh đệ, không cần phải quy củ nhiều như vậy! Ngồi xuống nói chuyện, bằng không cút đi.

Ngưu Tú xuất thân thế gia, mấy năm nay cũng nhiễm phỉ khí, mà Lưu Hắc Thát lại là người lòng ngay dạ thẳng, cho nên hai người ngược lại thích giọng điệu nói chuyện này của Lý Nhàn. Đối với cái việc mở miệng ngậm miệng chi, hồ, giả, dã của Kỷ Hạo Thiên, hai người thật ra đều có chút phản cảm.

Hai người biết rõ tính tình Lý Nhàn, dĩ nhiên sẽ không e dè thân phận gì.

- Đại đương gia, trước tiên uống ngụm rượu đã, cổ họng kêu gào sắp bốc hơi rồi đây này.

Lưu Hắc Thát đáng thương nói.

Lý Nhàn nhấc bình rượu trên bàn ném qua, nói: - Để lại một ngụm cho ta, bằng không Đô Thống ngươi rút đi!

Lưu Hắc Thát cười hì hì, búng nút bình đổ vào miệng.

Lý Nhàn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cười cười hỏi: - Mới từ sàn đấu võ trở về, tìm ta có việc gì?

Ngưu Tú lướt ánh mắt ra ngoài cửa, muốn nói lại thôi.

Lưu Hắc Thát lại không e dè nhiều như gã vậy, đặt bình rượu xuống bà: - Đại đương gia, ta thật là nhìn không ưa chút nào!

Ngưu Tú đứng lên, đi tới cửa nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Lưu Hắc Thát khó chịu nói: - Ngươi sợ cái gì? Yến Sơn trại chúng ta vẫn là do Đại đương gia định đoạt, sợ con mẹ hắn cái gì?

Ánh mắt Lý Nhàn biến đổi, mơ hồ đoán được gì đó.

Ngưu Tú nói: - Ngươi đúng là tên mãng phu, nói chuyện lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ muốn cho toàn bộ sơn trại biết hay sao?

Lưu Hắc Thát nói: - Ta đây còn chưa nói thôi!

Lý Nhàn cau mày nói: - Rốt cuộc chuyện gì?

Lưu Hắc Thát nhìn Ngưu Tú một cái nói: - Thư sinh như hắn nói chuyện rất dài dòng, thôi để ta nói đi. Đại đương gia, ngài đừng đi. Sơn trại này, ta chỉ thừa nhận một mình ngài là Đại đương gia, về phần những người khác, con mẹ nó, lão tử nhìn không vừa mắt! Đại đương gia vài lần nói muốn đưa ra vị trí này, người nọ ở mặt ngoài chối từ nhưng trong lòng lại rất thèm muốn, đứng ngồi không yên, chẳng lẽ ta không nhìn ra được? Các huynh đệ đều nói Đại đương gia ngươi là người trong triều đình, không phải cùng một đường với chúng ta, cho nên chung quy phải đi. Rất nhiều người còn nói, Đại đương gia tâm không ở sơn trại chúng ta. Lòng người bất ổn đó Đại đương gia à!

Ngưu Tú quay đầu khẽ hỏi: - Đại đương gia, tôi chỉ hỏi một câu.

Lý Nhàn nói: - Nói.

- Ngài rốt cuộc có phải là người của triều đình hay không? Có phải con trai của U Châu La Nghệ hay không?

Lý Nhàn nghiêm nghị nói: - Không phải, ta từ nhỏ bị triều đình đuổi giết, tại sao có thể là người của triều đình? Ra bên ngoài nhìn thử mấy nấm mồ xem ? Bên trong đó chôn hơn một trăm vị huynh trưởng vì bảo vệ ta từ Yến Sơn chạy trốn mà bị triều đình giết chết, về phần là con trai La Nghệ... cái này lại càng vô nghĩa. Ta họ Lý, tên Nhàn, tự An Chi, không chút liên quan nào đến họ La. Mặt khác... ngươi hỏi là hai câu rồi đấy.

Ngưu Tú ngẩn ra, lập tức cười khổ, gã đối với tính tình này của vị Đại đương gia có đôi khi cũng rất bất đắc dĩ.

Lưu Hắc Thát kinh ngạc nói:

- Lục Tướng quân hắn thì sao?

Lý Nhàn cười cười nói: - Hắn là người của La Nghệ, điều này không giả.

- Vậy hắn?

- Giữa ta và La Nghệ có giao dịch, giao dịch này là cái gì tạm thời vẫn không thể nói cho các ngươi biết được. Tóm lại, La Nghệ tạm thời là bạn không phải địch, nhưng khó nói ngày sau sẽ không xảy ra đụng chạm binh đao. Chỉ có thể nói, La Nghệ hiện tại giúp ta, là bởi vì hắn muốn lợi dụng ta. Trước khi rời khỏi Yến Sơn trại, ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Ngưu Tú thở phào một cái nói:

- Như vậy là được rồi! Đại đương gia, ngài đã không phải người trong triều đình, ngài không đi được không.

Lưu Hắc Thát nói: - Đại đương gia, ngài cũng không biết, người kia mấy ngày nay, cả ngày truyền ra lời đồn, nói nếu Đại đương gia ngài không rời khỏi Yến Sơn, kỵ binh dưới chân núi sẽ giết lên đây. Hắn còn nói, ngài là con trai của La Nghệ, sở dĩ chạy tới nơi này là vì tức giận La Nghệ, La Nghệ đã phái đại quân tiến đến bắt ngài trở về, nếu như ngài không trở về, sẽ lập tức giết Yến Sơn trại chúng ta!

Ánh mắt Lý Nhàn hơi hơi nheo lại, càng ngày càng cảm thấy Kỷ Hạo Thiên này có chút thú vị rồi.

Từ lúc mới bắt đầu Lý Nhàn đã cảm giác được sát khí trên người người này, bản thân mình lừa dối y, hiện tại sát khí dần dần nhạt đi, nhưng thật ra y đã bắt đầu chuyển đổi mục tiêu, lợi dụng dư luận ép mình. Thủ đoạn của Kỷ Hạo Thiên này thật đúng là càng ngày càng làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Kỳ thật mấy ngày nay Lý Nhàn cũng luôn luôn suy xét làm sao có thể kết thúc chuyện này một cách thỏa đáng, nên dùng phương thức gì để giải quyết Kỷ Hạo Thiên này, hắn quả thật còn chưa có chủ ý nào.

Kỷ Hạo Thiên ở Yến Sơn la kẻ tặc có thực lực, có không ít người ủng hộ y. Mà từ lúc đầu mình tỏ vẻ sẽ phải rời khỏi Yến Sơn, lúc đó làm như vậy là vì ổn định Kỷ Hạo Thiên, tiếp theo cũng là khiến tất cả mọi người đều cảm giác mình không thèm để ý đôi vơi vị trí kia, cứ như vậy Kỷ Hạo Thiên muốn xuống tay cũng sẽ có chút e dè. Cùng vậy, vẫn là vì để bọn lính cảm giác mình là một người thăng thăn vô tư, cũng là một cách thu mua lòng người.

Vốn định sau khi nắm quyền binh tướng trong tay sẽ giải quyết Kỷ Hạo Thiên, hơn nữa Lý Nhàn ngay từ đầu cũng không có ý định giết y. Ngược lại, Lý Nhàn từng nảy sinh ý thu phục người này.

Cho đến hôm nay, Lý Nhàn vẫn cảm thấy Kỷ Hạo Thiên là một nhân tài.

Chỉ có điều Kỷ Hạo Thiên còn chưa đủ thành thục, có lẽ thời điểm ở hồ Cao Kê y thật sự là người muốn một dốc lòng nghiên cứu binh pháp, cho nên cơ hội thi triển âm mưu cũng không nhiều, cho nên kế sách cua y một vài ngày này đều có chút trúc trắc. Lý Nhàn thậm chí vẫn đang mong đợi Kỷ Hạo Thiên có thể có một bay vọt về chất, như vậy thời gian mình ở Yến Sơn cũng sẽ không quá nhàm chán.

- Có lẽ...

Lý Nhàn thở dài nói: - Hắn quá nóng lòng rồi.

Lý Nhàn đứng lên, đi ra ngoài cửa: - Theo ta ra ngoài một chút.

Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức gật gật đầu đi theo Lý Nhàn ra khỏi phòng. Nhìn binh si túm năm tụm ba trở về doanh trại, Lý Nhàn ôn hòa nhất nhất chào hỏi. Hắn là một thiếu niên tú xinh đẹp như thế, lại cũng không nhu nhược. Tu vi của hắn khiến mỗi người ở Yến Sơn trại đều rất khâm phục, mà biểu hiện nhân cách của hắn trong thời gian qua càng khiến mọi người khâm phục hơn.

Ánh mắt một đam binh si cả người đẫm mồ hôi nhìn về phía thiếu niên một mình đấu ngã mười mấy đàn ông cường tráng này đều là kính trọng và ngưỡng mộ đấy. Thời điểm Lý Nhàn giết ra khỏi đầm Cự Dã đã biểu hiện chiến lực khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài thanh tú của hắn, mà để cho bọn lính khiếp sợ thì chính là xạ nghệ thần kỳ kia của hắn. Trong luyện binh Lý Nhàn vẫn không nhúng tay, hắn ôm một loại tâm tính học tập quan sát. Thứ duy nhất hắn đích thân chỉ đạo, chính là dạy bọn lính bắn cung.

Chỉ tài nghệ bắn tên, cũng đủ để khiến bọn lính khâm phục từ đáy lòng.

Lý Nhàn là người đưa bọn họ tư Cự Dã Trạch ra ngoài, là người báo thù cho Tôn Đại đương gia, là người mang theo bọn họ tới Yến Sơn sống yên phận, tuy rằng tuổi của hắn rất nhỏ, nhưng mọi người cũng dần dần quen với vị thiếu niên nhìn còn có chút ngây ngô làm tân Đại đương gia của bọn họ. Gần đây có những lời đồn đại bọn họ cũng đã nghe được, có một bộ phận tin, nhưng đại bộ phận vẫn co thái độ hoài nghi, bởi vì bọn họ chưa bao giờ từng nghe nói người của triều đình sẽ qua lại thân mật với sơn tặc như vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không tin con trai của tướng quân U Châu La Nghệ sẽ chạy tới sống lăn lộn với bọn họ.

Đi dọc theo sàn đấu võ, Lý Nhàn không cảm thấy phiền đối với nụ cười chào hỏi của người khác.

Hắn cũng tươi cười chân thành và tôn kính chào hỏi lại.

- Đại đương gia, ngài cũng thấy đấy, bọn lính phục ngài, xin ngài, nên quyết định sớm!

Lưu Hắc Thát hạ giọng nói.

Lý Nhàn khẽ lắc đầu, cũng không trả lời, hắn chậm rãi đi về phía khối đá lớn mà mình vẫn thường ngồi kia, sau đó giống thường ngày khoanh chân ngồi xuống nhìn sơn trại bình yên dưới trời chiều. Hắn trầm mặc, Ngưu Tú đứng ở bên cạnh hắn cũng vẫn duy trì trầm mặc. Thậm chí khi Lưu Hắc Thát không kìm nổi há mồm muốn nói chuyện, Ngưu Tú lắc đầu ra hiệu gã không nên quấy rầy. Lưu Hắc Thát cố gắng kiên trì chịu đựng trầm mặc giống hai người kia, chỉ có điều vẻ mặt gã lại bán rẻ tâm tính lo lắng của gã.

- Hắc Thát.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Nhàn mỉm cười nói với Lưu Hắc Thát: - Tính tình ngươi quá nóng nảy, điều này không tốt. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi mặt sau doanh địa mở một mảnh đất, trồng chút rau tu dưỡng tính tình.

Lưu Hắc Thát sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói: - Đại đương gia, hiện tại cai thơi tiêt măc toi nay còn có thể trồng được rau cỏ gì chứ? Chớ nói chúng ta trại lý không có giống rau, cho dù là có cũng không thể sống nha?

Lý Nhàn mỉm cười nói: - Trồng rau, chưa chắc thật sự phải có rau.

Lưu Hắc Thát chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, thật sự không hiểu nổi Đại đương gia có chủ ý bí hiểm gì. Gã xuất thân bần hàn, chưa từng đọc qua sách gì, tuy rằng thông minh nhưng căn không bản lý giải được ý tứ trong lời nói của Lý Nhàn.

Ngưu Tú ngăn Lưu Hắc Thát đang định nói: - Đại đương gia bảo ngươi trồng rau, ngươi cứ trồng rau đi.

Lý Nhàn cười nói: - Sơn tuyền cũng không xa, Tiến Đạt ngươi cũng giúp gánh nước tưới đi.

Ngưu Tú lại lắc đầu nói: - Đất trong núi cằn cỗi, hay là ta phụ trách đi tìm chút phân.

Gã nhìn Lý Nhàn hắn nói: - Đại đương gia, ngài yên tâm, cam đoan đều là mới mẻ đấy!

Lý Nhàn ừ một tiếng nói: - Đào rãnh vườn lớn vào, hai người các ngươi phải thương lượng xem, vườn rau xanh này ai sẽ quản lý?

Lưu Hắc Thát vẫn ngơ ngác, Ngưu Tú lại nghiêm túc nói: - Vườn rau xanh là của Đại đương gia, chúng ta một đào rãnh một lấy phân, Đại đương gia trực tiếp quản lý là được rồi, tôi cam đoan tôi và Hắc Thát sẽ biến vườn rau xanh trở nên tươi tốt.

Lý Nhàn lắc đầu nói: - Thật ra ta vẫn phải đi đấy. Hơn nữa... đến hiện tại ta vẫn không hy vọng phát sinh chuyện gì bất lợi tới sự đoàn kết của trại.

Ngưu Tú nói:

- Nên ngưng thì ngưng. Đại đương gia, thế đạo rối loạn, chúng ta hiện tại ở Yến Sơn sống qua ngày, ai biết tương lai có thể làm nên việc lớn hay không? Tương lai vận mệnh của một ngàn hai trăm huynh đệ trong sơn trại đều ở trong tay ngài, Đại đương gia nhân nghĩa, nhưng có đôi khi cần phải có chút thủ đoạn sấm sét. Nếu hôm nay tôi và Hắc Thát tới tìm ngài, chính là đã hạ quyết tâm rồi.

Gã cười cười nói: - Tôi lập tức cùng với Hắc Thát đến hậu sơn đào rãnh.

Lý Nhàn thở dài, đứng lên nhìn mặt trời lặn nói: - Hy vọng... trong vườn rau xanh không chôn phân quá nhiêu.

Ngưu Tú nói: - Nhiều quá, đất sẽ không tốt!

...

...

- Ngươi nói cái gì?

Kỷ Hạo Thiên không thể tin nổi hỏi Lưu Hắc Thát: - Đại đương gia tìm các ngươi, chính là vì trồng một vườn rau xanh?

Lưu Hắc Thát thẳng thắn thành khẩn nói: - Đúng vậy, Đại đương gia còn nói, sau khi mở ra, Nhị đương gia ngươi phái người đi ra thăm dò đường vận chuyển lương phải mang chút hạt giống về.

Kỷ Hạo Thiên nghi hoặc nhìn Lưu Hắc Thát nói:

- Hắc Thát, ngươi cũng biết đấy, lúc trước thời điểm bổ nhiệm ngươi làm Đô Thống ta tận hết sức lực tiến cử ngươi, ta thật sự tán thưởng ngươi. Ta cũng vẫn đối đãi ngươi như tâm phúc, có chuyện gì ngươi không được gạt ta. Đại đương gia không bị điên, đã sắp sang mùa đông rồi, trên Yến Sơn rét lạnh này làm gì trồng được loại rau gì chứ?

Trong lòng Lưu Hắc Thát mắng một câu, ngươi quả nhiên là tiểu nhân, nói dối không đỏ mặt. Lúc trước thời điểm Đại đương gia bổ nhiệm ta làm Đô Thống, cũng không biết là ai sau lưng phản đối. Chỉ có điều trên mặt gã lại không biểu hiện ra vẻ phản cảm, ngược lại còn tỏ ra rất cảm kích.

Lưu Hắc Thát cực kỳ nghiêm túc nói: - Nhị đương gia, ta biết ngươi chiếu cố ta. Nhưng Đại đương gia đúng là nói như vậy đó, ngươi không tin thì tự mình đến hậu sơn xem là được. Ngày hôm qua lúc hoàng hôn Đại đương gia nói, sáng sớm hôm nay ta sẽ dẫn vài huynh đệ đi hậu sơn cuốc đất, nửa ngày trời đã khai khẩn được một khối đất lớn. Buổi chiều còn phải luyện binh, sáng mai ta vân con phải đến phía sau núi đấy.

Kỷ Hạo Thiên do dự trong chốc lát hỏi: - Có phải Đại đương gia đã nói với ngươi cái gì hay không?

Lưu Hắc Thát ngẫm nghĩ một chút nói: - Không, Đại đương gia chỉ nói phải đào rãnh hố lớn hơn một chút, sâu một chút. Phải có chín thước vuông mới được.

Chín thước vuông?

Kỷ Hạo Thiên cả giận nói:

- Trồng cây cũng không dùng hố lớn như vậy, mà đây chỉ là trồng rau thôi!

Lưu Hắc Thát nói: - Không hiểu, Đại đương gia an bài như thế, ta chỉ biết làm theo. Đúng rồi, Đại đương gia còn nói dưới chân núi đã có sẵn phân, chính là phân chiến mã, hắn an bài Ngưu Tú dẫn người xuống núi, nói chuẩn bị rải phân vào trong đó.

- Phân?

Kỷ Hạo Thiên càng nghi ngờ, y thậm chí cảm thấy có phải Lý Nhàn điên rồi hay không.

- Đại đương gia còn nói gì nữa không?

- Ừm! Đúng rồi, Đại đương gia nói, vườn rau phía sau núi, trừ hắn và mười mấy người hắn mang đến ra, còn có ta và Ngưu Tú nữa, những người khác không được đi vào.

- Bao gồm ta?

Kỷ Hạo Thiên có chút gấp gáp hỏi.

Lưu Hắc Thát gãi gãi tóc nói: - Đại đương gia không nói, ngươi là Nhị đương gia, đương nhiên có thể đi.

...

...

- An Chi, tính toán hạ thủ à? Có điều ta nghĩ mãi mà không rõ, đệ muốn cuốc đất trồng rau tại hậu sơn để làm gì? Chẳng lẽ chuyện không đạo lý như vậy, Kỷ Hạo Thiên sẽ tin sao?

Lạc Phó hỏi.

Lý Nhàn cười cười nói: - Nếu đổi lại một người bình thường nghe chuyện không đạo lý như thế, có cho rằng đệ điên rồi hay không?

Trần Tước Nhi nói: - Dù sao thì ta cho rằng đệ điên rồi.

Lý Nhàn cười ha ha:

- Như vậy, nếu một người không bình thường nghe chuyện không đạo lý như thế, sẽ nghĩ thế nào?

Mọi người im lặng.

Trong chốc lát, sắc mặt Lục Thập Tam có chút khó coi nói: - Thiếu đương gia, ngươi không phải là... muốn dùng lý do sứt sẹo, ngu ngốc, không đạo lý như vậy dẫn dụ người kia đến đó chứ hả. Nói tới, cho dù dẫn dụ đến đó được, cũng không thể một lưới bắt hết nha? Ta mới đến, thời gian ngắn ngủi, không biết đối thủ của ngươi rốt cuộc là dạng người tâm tính gì, dù sao đổi lại là ta mà nói..., nhiều nhất phái vài người thân thủ tốt đến phía sau núi đi do thám là được.

Lý Nhàn nói: - Ta muốn chính là hắn đi do thám.

- Không hiểu!

Mọi người đồng thanh nói.

Lý Nhàn cười cười, thấp giọng nói một lần.

Mọi người gần như đồng thời ngơ ngẩn, trong lòng tự nhủ ngươi làm một vòng luẩn quẩn như vậy để làm gì?

Ngày hôm sau, có tin tức bí mật bắt đầu lan truyền trong đám lính tại Yến Sơn trại. Nghe nói Nhị đương gia Kỷ Hạo Thiên phái tâm phúc bí mật làm một chuyện tại hậu sơn, không ai biết hắn ở hậu sơn làm gì, dường như chỉ có Nhị đương gia và thân tín của hắn biết. Ngay cả hai vị Đô Thống cũng bị gọi vào phía sau núi, nhưng lúc trở lại sắc mặt đều rất âm trầm. Nghe nói Ngưu Đô Thống lúc trở lại còn đẩy đổ bàn, hùng hùng hổ hổ nói không có lương tâm.

Cái gì không có lương tâm?

Mọi người không thể biết được.

Có người nói, Nhị đương gia âm thầm vơ vét một số tài bảo, tính toán chôn giấu tại hậu sơn. Còn có người nói là Nhị đương gia bắt được một cô gái xinh đẹp dưới chân núi lên, muốn kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp). Còn có người nói thấy Ngưu Đô Thống mang theo nhóm thân binh của Nhị đương gia xuống núi, khênh về không ít đồ vật này nọ đi ra sau núi. Rốt cuộc là vật gì, hỏi vài thân binh kia, thì lại nói là phân ngựa. Lúc này liền có người chửi đổng: - Phân ngưa? Ngươi con mẹ nó khinh chúng ta ngốc à. Thân binh kia vô tội nói:

- Thật là phân ngựa mà. Đáng tiếc, lại không ai tin hắn.

Lại qua mấy ngày, Kỷ Hạo Thiên ở trong phòng mình vắt óc suy nghĩ, mấy ngày trước đó Ngưu Tú kêu mười mấy thân binh dưới tay mình đi xuống dưới chân núi khênh lên mười mấy bao tải đi ra sau núi, nói rằng đều là phân ngựa đổ vào trong rãnh sâu rồi. Y nghĩ nát óc cũng không hiểu, càng nghĩ càng là đau đầu. Chợt nghe bên ngoài có người gọi y.

- Hạo Thiên, có ở đây không?

Kỷ Hạo Thiên nhận ra là âm thanh của Lý Nhàn, vội vàng đứng dậy mở cửa: - Đại đương gia, tìm tôi có chuyện gì?

Lý Nhàn nói:

- Cũng không có gì, mấy ngày qua nghe nói phía sau núi rất nhiều động vật hoang dã, tính toán mời ngươi đi săn bắn, có rảnh không?

Kỷ Hạo Thiên theo bản năng hỏi: - Cần mang bao nhiêu người?

Lý Nhàn cười cười nói: - Chỉ đem thân binh của ta và ngươi, quá nhiều người ngược lại không thú vị, như thế nào?

Ánh mắt Kỷ Hạo Thiên biến đổi, dường như đoán được gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.