Ngày ta bước vào cổng thành Trường An, trời mơí tảng sáng, thủ vệ cổng thành sống chết không cho vào. Ta bất đắc dĩ đưa lệnh bài của cha ta ra, bọn họ lúc này mới cung kính để ta đi vào. Vó ngựa lộc cộc giẫm lên những viên đá trên con đường Trường An. Buổi sáng trên đường chỉ có lác đác vài người đi đường, binh lính tuần tra trên đường lại gấp đôi so với trước kia. Tay ta kéo cương ngựa hơi run, vội vàng hồi phủ.
Cửa phủ đóng chặt, dự cảm không tốt trong lòng ta càng ngày càng mãnh liệt. Triệu Thanh Y gõ cửa, mở cửa không ngờ lại là lão quản gia. Lão vừa thấy người đến là ta, miệng há há, muốn nói gì đó cuối cùng lại nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc chỉ nói một câu: “Tiểu thư, cô cuối cùng đã trở lại.”
Ta xoay người xuống ngựa, quăng dây cương cho gia phó phía sau quản gia, hỏi: “Cha ta đâu?”
“Lão gia ở phía sau viện đình.” Lão nói.
Hậu viện trong phủ có một hồ nước, trên hồ có chín cây cầu với tám cái đình, là lúc mẹ ta chưa chết, cha ta lấy lòng mẹ ta nên tạo ra. Mẹ ta qua đời, cha ta sợ thấy cảnh nhớ người nên rất ít khi đến đây, có đôi khi thậm chí thà rằng đi đường vòng.
Ta cố không hỏi nhiều, vội vàng theo hướng quản gia chỉ chạy đi.
Cách hồ xa xa, ta nhìn thấy cha ta đang ngồi trong đình, một tay bưng chén trà, một tay ngoắc ta. Cái kiểu cười tủm tỉm của ông già làm cho ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta tiến lên, vừa bước vào trong đình, ông già không biết lấy đâu ra cây gậy gõ lên đầu ta, ta chạy trối chết, “Cha... Cha, có chuyện gì thì từ từ nói. Con vừa mới về làm sao lại chọc tới lão nhân gia ngài đây?”
Ta trốn ở cây cột phía sau nhìn ông, ông già nhướng lông mày, hướng ta ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Lại đây.”
Cổ ta ngẩng cao, “Không đi!”
Ông già lập tức giống như đầu trâu mặt ngựa, ta co rúm lại di chuyển qua. Cha ta ném cái chén cầm trong tay lên bàn, nâng mặt ta lên nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta nhét vào trong lòng ông. Tay cha ta có vết chai thô ráp, lúc lướt qua hai má ta thì hơi ngứa, ta thuận thế áp vào lòng ông, ngửi mùi thuốc lá trên người ông.
Ông nói: “Nếu thật sự để lại mình ngươi trơ trọi, ta xuống dưới kia làm sao ăn nói với mẹ ngươi.”
Ta hiểu ý của ông, lúc tiên đế sắp băng hà, đối với một đại tướng giống như ông, có thể nói là vừa đi một chuyến đến Quỷ Môn quan, đi sai một bước, vạn kiếp bất phục.
Ta không dám nói cái gì, sợ khiến ông khó chịu, vì thế chuyển đề tài hỏi:“Tân hoàng đăng cơ được mấy ngày? Lúc con vào thành Trường An thị vệ canh gác vì sao vẫn còn nghiêm ngặt như vậy.”
Cha ta phun ra lại nuốt vào, “... Hai, hai ngày.” Ông già cũng giống ta, đều không biết nói dối.
Ta vừa nghe câu này của ông, lập tức nheo mắt lại, đứng thẳng dậy nhìn ông: “Hai ngày?! Lúc con ở Lâm Sương nhận được thư của cha đã là chuyện của năm ngày trước! Thì ra khi đó tiên đế còn chưa băng hà, Tân hoàng cũng chưa đăng cơ?”
“Ngươi... Ngươi nhỏ giọng chút.” Cha ta chột dạ nói.
Ta ôm cánh tay trừng ông: “Nói đi! ——tướng thủ biên quan tự ý rời đi, nhẹ thì phạt bổng nặng thì rơi đầu. Con không muốn chết mà không hiểu tại sao.”
“Khụ...” Cha ta xấu hổ, “Khi đó tình thế đã rồi, ta còn tưởng rằng ta không thể sống để tham gia lễ đăng cơ của Tân hoàng, muốn gọi ngươi về gấp để nhặt xác ta. Ông đây không muốn trên đường hoàng tuyền ngay cả một người khóc ta cũng không có.” Ông lấy cái tẩu nhét thuốc vào, bộ dạng đương nhiên.
Ta nhìn cha ta nhàn nhã tự tại nhả vòng khói thuốc, liền tức giận phất tay áo bỏ đi. Cách thật xa có loáng thoáng nghe được tiếng ho khan của ông ở phía sau.
Buổi tối hôm nay, người bình thường trong phủ đều đã đi ngủ, ta len lén mò tới bên ngoài phòng quản gia, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.
Tiếng lão quản gia vang lên, “Ai vậy?”
“Thanh thúc, là con, Như Ngọc.” Ta nói.
Quản gia bên trong vội vàng đốt đèn, mở cửa phòng ra, “Tiểu thư, là có việc gấp gì ư?”
Ta cụp mắt, tìm lý do thoái thác, nói: “Thanh thúc, lúc người còn trẻ đã theo cha con ra chiến trường, cũng nhìn Như Ngọc lớn lên. Trưởng bối của Như Ngọc gần như đều hy sinh thân mình trên chiến trường, cho nên Tiểu Như Ngọc vẫn xem người là thân thúc thúc. Có một số việc, Thanh thúc sẽ không giấu giếm con chứ?”
Tay cầm đèn của quản gia run lên, một cơn gió thổi qua, ngọn đèn trong tay lão bị tắt. Ta chờ hồi lâu, trong bóng đêm, giọng nói của lão mới vang lên, mang theo chút run rẩy, “Ta không muốn giấu tiểu thư, nhưng tính tình của lão gia, tiểu thư cũng biết rõ. Triệu Thanh thương lão gia, cũng thương tiểu thư, dứt khoát, việc tình cảm này, không nên nói ra.”
???
Ta ở trong phủ mới đợi cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng đế triệu kiến ta.
Cha ta nhìn chằm chằm ta nửa ngày, dặn dò ta: “Bệ hạ hỏi xong thì về ngay, không được làm loạn.”
Ta gật đầu.
“Còn có... Nếu bệ hạ muốn trừ bạc lương lính của ngươi, nhất định phải liều chết không theo, thà rằng bị vài roi cũng đừng để bị phạt bổng!” Mắt cha ta lấp lánh nhìn ta.
Ta: “...”
Tuyên chính điện trước sau vẫn cao ngất uy nghiêm, ta đứng trên thềm đá, nhìn cung nữ thị vệ mặc áo trắng vội vã lui tới, dường như đã qua mấy đời.
Sau khi thái giám thông báo, ta đi vào cửa điện, quỳ xuống hành lễ. Hoa Nam Bình đang ngồi ở kia phê duyệt tấu chương giương mắt thản nhiên quét mắt liếc ta một cái, nói, “Trước cứ quỳ đi.”
Ta quẫn bách, nhưng dù sao cũng là ta phạm sai trước, hắn phạt ta cũng là lẽ đương nhiên. Tướng quân không có hoàng mệnh đã rời nơi đóng giữ, việc này có lớn có nhỏ, nếu thảo luận theo hướng nghiêm trọng, hắn muốn đầu ta cũng được.
Tiếp đó hắn gạt ta qua một bên không quan tâm, ta nâng mắt lén nhìn hắn. Hắn mặc long bào màu vàng, lộ ra noãn ngọc giống màu xanh bóng bên ngoài tay áo dài, ngón tay trắng nõn thon dài cứng nhắc cầm bút đỏ viết viết ngừng ngừng.
Qua một lúc lâu, ta quỳ chân cũng đã tê rần, lặng lẽ nhúc nhích chân, thay đổi tư thế tiếp tục quỳ. Hắn lúc này mới dừng bút, giọng nói trầm thấp lạnh bạc,“Đã biết sai ở đâu chưa?”
“Thần biết tội.” Ta cúi đầu nói.
Mơ hồ nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Hoa Nam Bình bên kia, nói với cung nữ thái giám bên cạnh: “Các ngươi lui xuống đi.”
Cửa điện xoay két một tiếng mở ra, lại nhanh chóng khép lại. Trong điện chỉ còn hắn với ta, hắn nói: “Đứng lên ngồi đi.”
Ta mặt mày hớn hở: “Tạ bệ hạ.” Tìm vị trí cách ta gần nhất ngồi xuống, ta xoa xoa đầu gối lạnh buốt, chờ hắn răn dạy.
Hoa Nam Bình gõ bàn, ta giương mắt nhìn hắn. Đôi mắt màu hổ phách của hắn lẳng lặng nhìn ta, ta cảm giác được áp lực vô hình đập vào mặt, chỉ cảm thấy phiền muộn hít thở khó khăn, hắn nói, “Nàng thân là tướng quân, lại luôn lỗ mãng như vậy. Trước khi trở về chẳng lẽ không hề nghĩ tới hậu quả, đại tướng không có hoàng mệnh tự tiện rời biên cương, nàng đặt an nguy của biên quan ở chỗ nào?”
Ta biết giờ phút này không được phản bác, nhận sai theo hắn là được rồi. Thế nào mà lường trước được miệng dường như không chịu khống chế, trực tiếp mở ra: “Quân phòng Lâm Sương thần đã bố trí thỏa đáng, bày binh bố trận sách lược cạm bẫy chặt chẽ. Tây Lương muốn tấn công Lâm Sương, hoặc là có nội quỷ, hoặc là tập hợp được nhiều binh lực để tấn công Lâm Sương trấn.”
Hoa Nam Bình nâng mi nhìn ta: “Lại già mồm.”
Ta có chút hối hận, cúi đầu không nói. Âm thầm ảo não vì miệng mình nhanh hơn đầu óc, không có chừng mực.
Khiến ta ngoài ý muốn chính là, không ngờ hắn không hề trách móc ta, mà chỉ mở một quyển tấu chương, nhìn hai cái liền thuận thế ném qua một bên, thản nhiên nói với ta: “Nàng đừng cho là ta thật sự không dám phạt nàng.”
“Thần không dám.” Ta đáp như vậy.
Hắn trầm mặc hồi lâu, “Việc này tạm thời cho qua, người khác hỏi chỉ cần nói là cô* triệu nàng hồi kinh. Nhưng việc lỗ mãng này nếu tái phạm —— “
(*cô: Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Ta không cho là đúng ngẩng đầu. Về sau tái phạm chính là chuyện sau này, hiện tại lần này không truy cứu thì tính là lừa gạt trót lọt.
Hoa Nam Bình dời tầm mắt khỏi tấu chương, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn chằm chằm ta, khóe môi cong lên nhẹ nhàng tạo ra một cái nếp nhăn trên mặt khi cười. Một người hiếm khi mỉm cười, thì cho dù là nụ cười hời hợt như vậy, cũng có thể khiến người khác hít thở không thông. Tim ta đập với tiết tấu lợi hại, khẩn trương đến nổi không ngừng nháy mắt.
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “—— cô liền miễn chức tướng quân của nàng, hạ chỉ cho nàng đến chỗ Thái Hậu học vài năm thêu hoa ngâm thơ.”
Ta bị dọa.
Đánh rắn đánh giập đầu, bệ hạ người thực độc ác... T_T