Hoa Nam Bình lại răn dạy ta vài câu, ta nghe vào tai trái ra tai phải, chung quy vẫn cảm thấy hắn sẽ không thật sự phạt ta làm gì. Có trời mới biết sự tự tin này của ta là từ đâu tới. Hắn dường như có chút mỏi mệt, sau khi xoa xoa khóe mắt, nói: “Nàng lui đi, ngày mai thay cha nàng vào triều sớm.”
Ta quỳ xuống tạ ơn.
Cha ta ông ấy rốt cuộc cũng không cần lâm triều nữa. Cụp mắt che giấu suy nghĩ thật, ta xoay người rời đi.
Mới vừa đi đến thềm đá bạch ngọc tuyên chính điện, thì có một nữ tử đang bước đến từ đối diện, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có vài thị vệ và cung nữ đi theo phía sau. Tuy rằng nữ tử y bào trắng thuần, vì trong quốc tang nên không mang trang sức gì, nhưng vẫn tôn lên dung mạo minh diễm. Đôi mắt hạnh đào, nhưng thật ra so với bình thường thì nhìn thanh nhã hơn vài phần. Ta ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền hành lễ: “Thần Triệu Như Ngọc khấu kiến công chúa điện hạ.”
Nàng thấy ta ở đây thì có chút giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu đi, lại mang vẻ mặt kiêu kỳ thương ngày, “Nhiều ngày không thấy, tiểu tướng quân càng ngày càng mạnh mẽ tráng kiện.”
Khóe miệng ta co rút, “Tạ công chúa khích lệ.”
“Hừ, “ Nàng lạnh lùng đánh giá ta, chậm rì rì nói, “Tiểu tướng quân không cần khách khí, bản cung nói cũng là nói trong lòng. Không biết lần này tiểu tướng quân trở về, có thể ở lại mấy ngày?”
Ta nhớ là vừa rồi Hoa Nam Bình dường như không có ý đuổi ta đi, vì thế trả lời nàng, “Phỏng chừng có thể ở lại vài tháng.”
“Vậy thì tốt, tiểu tướng quân hàng năm đều không gần bọn tỉ muội chúng ta, đây chính là một cơ hội tốt.”
Ta biết nàng lại muốn tìm cơ hội tổn thương ta, nhóm quý nữ Trường An tụ hội ta chưa bao giờ tham gia. Ngâm thơ ngắm hoa gì đó, ta cho tới bây giờ cũng không có hứng thú. Hơn nữa ta là một võ tướng, đi lại chỉ thêm mất mặt, đáng tiếc công chúa điện hạ chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha ta.
Ta cúi đầu thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng ấy, chân thành nói: “Chưa từng nghĩ rằng Như Ngọc mới rời khỏi Trường An chưa tròn một tháng, công chúa điện hạ liền nhớ nhung như thế, Như Ngọc hơi sợ.”
Nàng ấy bị ta làm nghẹn, dường như có chút ghê tởm, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tiểu tướng quân nói quá lời.”
Vì thế ta cố tình bi thống trả lời, “Tâm tư của công chúa điện hạ, Như Ngọc vẫn hiểu được. Nhưng Như Ngọc dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa chúng ta lại đều là nữ nhân, chỉ sợ —— “
Nàng ấy bắt đầu gian nan nghiền ngẫm ý tứ của ta, rồi rất nhanh đã hiểu ra. Vẻ mặt nàng ấy nhìn ta hết sức khó coi.
Ta chắp tay thở dài nói: “Thứ cho Như Ngọc không thể nhận thịnh tình của công chúa điện hạ.”
Công chúa nhất thời chuẩn bị dựng lông, ta nhanh chóng cáo lui.
Quan hệ giữa ta với công chúa thật ra cũng rất tốt đẹp, hơi giống vở tài tử giai nhân, đáng tiếc năm đó ta còn trẻ khí thịnh...
Năm ta mười sáu tuổi lập được quân công, cùng vài huynh đệ đang ở bên ngoài Hàm Nguyên điện chờ tiên đế triệu kiến. Lúc đó vài tiểu tử lông vàng huyết khí phương cương đang sáp vào nhau, thảo luận nhiều nhất chính là về nữ nhân. Ta khi đó nữ phẫn nam trang, cũng hoàn toàn cho rằng mình là thằng đàn ông. Vì thế lúc trưởng công chúa đi qua trước mặt chúng ta, ta cùng vài huynh đệ đều thẳng mắt.
Nàng ấy khi đó tuổi còn nhỏ, nhưng lại giống như hoa sen mới nở, eo nhỏ chân dài, mặc váy màu vàng nhạt. Làn váy hơi chạm mặt đất, khiến cho trái tim non trẻ của ra dao động đến run lên.
Đúng lúc này nàng ấy quay đầu lại cười, ta nhất thời cảm giác đầu muốn bốc lên, khó khăn che giấu ánh mắt đang dính lên người nàng ấy, lại nhìn thấy vài huynh đệ của ta đều gắt gao đem tròng mắt bám trên người nàng. Ta bất mãn vì bản thân thì vất vả nhìn lén, cô nương kia lại bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, vì thế hừ một tiếng, nói: “Đối diện mưa thuận gió hoà, chính diện đại hạn ba năm.”
Vài huynh đệ lưu luyến thu tầm mắt, tụ trên người ta lại bắt đầu thảo luận về nữ nhận eo nhỏ chân dài ngực lớn khác.
Cũng không ngờ câu nói kia của ta không khống chế đến ngữ điệu, bị nàng ấy nghe được. Nàng sóng mắt lưu chuyển nhìn ta, nghi hoặc lẩm nhẩm lại câu ta vừa mới nói, rồi xoay người rời đi.
Sau khi nàng hiểu được ý của câu nói kia, thì mối thù của chúng ta cũng liền kết.
Cho nên bây giờ mỗi lần gặp cung yến, xuân thú (đi săn), thu thú cái gì đó, nàng tất nhiên là hận không thể ở trước mặt ta mặc ngực phẳng lộ nhũ, xán như xuân hoa, xông đến trước mặt ta mà phơi bày đường cong nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp như đào mận. Bây giờ cứ mỗi lần gặp mặt, lòng ta thật sự ân hận vì biết vậy chẳng làm.
Kỳ thật, nghiêm túc mà nói, ta lúc trước là thật tâm thích nàng. Đếm ngón tay, thì công chúa điện hạ phải là mối tình đầu của ta...
???
Trở về phủ, cha ta ngồi trong đình ở hậu viện câu cá, cầm cái cần câu không biết lấy từ đâu, còn mang theo nón, rất có vài phần quy ẩn.
Cha ta thấy ta đã về, hỏi ta: “Bệ hạ hỏi cái gì?”
Ta trả lời từng câu, lại nói: “Người không có ý trách tội con.”
“Trách tội ngươi?” Cha ta cổ quái nở nụ cười, “Người có thể cam lòng trách tội ngươi? Đánh ngươi mấy gậy, phạt ngươi ngồi vài ngày ở thiên lao không chừng lại khó chịu hơn.”
Ta nghe liền không hiểu ra làm sao, “Có ý gì ạ?”
Cha ta xoa xoa cổ không đáp, qua một lát liền thấp thỏm quay đầu, hỏi ta:“Có trừ bổng lộc không?”
Ta quăng ánh mắt về phía ông, “Không trừ, phụ thân yên tâm.”
Ông già vừa lòng gật đầu, “Xem ý tứ của bệ hạ, phỏng chừng chưa đến đầu xuân sang năm sẽ không cho phép ngươi về biên cương. Lúc trước tiên đế lệnh ngươi trấn thủ Lâm Sương vốn là vì nóng nảy, nay bệ hạ thu lệnh cũng là chuyện bình thường. Ngày mai người dâng tấu chương, để Hành Tri trở về đi.”
Ta gật gật đầu, “Được.”
Cha ta tiếp tục lải nhải cằn nhằn, “Ngươi không biết chứ, lúc trước ngươi vừa rời đi, Hành Tri liền thượng sơ muốn làm giám quân để theo ngươi, tất cả mọi người đều nói ta tìm được con rể tốt. Ta đã chinh chiến nửa đời, tuy rằng buộc lòng phải bất lực vì con gái, nhưng tốt xấu gì cũng có được chàng rể không tệ, trong lòng cũng được an ủi.”
Ta khuỷu tay chống trên đầu gối, nâng cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông.
“Aizz... Ông đây đã sống nửa cuộc đời, đến giờ ta cũng chỉ muốn có một đứa cháu ngoại để khuây khỏa. Đáng tiếc ta sắp xuống mồ rồi, mà đứa con gái bất lực này của ta ngay cả cọng lông của đứa nhỏ cũng không cho ta gặp!” Cha ta căm giận lắc cần câu.
Ta phản bác: “Đứa nhỏ cũng không phải dựa vào một mình con là có thể sinh ra.”
Cha ta trừng ta, khẩu bất trạch ngôn* nói: “Ông đây muốn có cháu ngoại, ông đây muốn có cháu ngoại đấy, quản ngươi sinh như thế nào, chỉ cần tạo ra đứa nhỏ! Lão Lưu người ta theo ta nhập ngũ, đã được ẵm tằng tôn (chắt trai), ta con mẹ nó ngay cả lông của cháu ngoại cũng không được đụng đến! Triệu Như Ngọc ta nói cho ngươi biết, nếu năm nay ngươi không cho ta một đứa ngoại tôn, sang năm không cần về nhà đón năm mới!”
(*Khẩu bất trạch ngôn: Lời nói không có sự chuẩn bị, suy xét.)
Ta cũng nóng nảy, nói: “Vậy được! Hôm nào con ra góc đường tìm Vương Nhị mặt rỗ sinh con trai thì cha đừng có mà oán con này nọ, oán con ủy khuất con rể bảo bối của cha đấy.”
Ông già vỗ đầu gối thống khoái nói: “Chỉ cần ngươi tự nguyện sinh cho ông đây một đứa cháu ngoại, thì dù có bắt ta dẫn Kha Cửu mà lần trước ngươi mang về, tắm rửa sạch sẽ mang đến phòng ngươi cũng được.”
Ta không còn cách nào tranh luận thêm với cha ta, liền oán hận lưu lại một câu uy hiếp miệng cọp gan thỏ: “Ngài đây đừng có hối hận!”