Đầu thật choáng váng.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ hỗn loạn lờ mờ mở mắt ra, tưởng nhấc tay xoa xoa huyệt thái dương đang nhức nhối, lại phát hiện chính mình không thể nhúc nhích nửa phân.
Hắn sửng sốt, nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, tay chân bị xích sắt khóa chặt và kéo ra bốn phía.
“Đáng chết!” Hắn nhớ lại, hắn là bị Hồ Tiểu Man đánh thuốc mê, mà nơi này cũng không phải lạ lẫm bởi hắn đã từng tới vài lần, chính là tẩm cung của Hồ Tiểu Man.
Nghĩ đến chính mình lại dễ dàng bị nàng cầm tù, Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đến cắn chặt răng, mà quần áo toàn thân hắn sớm đã bị lột bỏ, trắng trợn nằm trên giường, tựa như miếng thịt đang nằm trên thớt chuẩn bị xử lý bị ‘ăn’.
Đáng giận, tiểu yêu nữ kia nghĩ như vậy có thể khóa trụ hắn sao?
Hắn thoáng lưu chuyển chân khí, phát hiện nội lực tản mất không thể tập trung, lập tức vận khí muốn phá bỏ xiềng xích, lại phát hiện dây xích cũng không mảy may mất một miếng nào.
“Đừng uổng phí khí lực, dây xích kia là từ hàn thiết chế ra (hàn thiết: cũng không chắc nó là chất gì, Yukio chỉ biết hàn là lạnh, thiết là sắt a~~), nội lực của ngươi dù có cao thâm tới đâu cũng không thể làm nó sứt mẻ.” Thanh âm kiều nhuyễn từ bên cạnh truyền đến.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhanh chóng quay đầu lại nhìn, hung tợn trừng mắt đầu sỏ đem hắn ở trên giường khóa lại.
“HỒ. TIỂU. MAN—–”
Hắn xiết chặt nắm tay, nếu không phải không thể nhúc nhích, hắn nhất định sẽ vùng dậy bóp chết tiểu yêu này!
Đối với cái nhìn chằm chằm phẫn nộ của hắn, Hồ Tiểu Man tai điếc mắt ngơ, nàng ngồi trên ghế nạm vàng, một tay nâng má phấn nhàn nhã điểm xuyết một ngụm trà xuân hảo hạng, hai tròng mắt đảo quanh quay tròn, ngắm nhìn thân hình nam nhân yêu thương mà trong lòng như thèm nhỏ dãi.
“Vũ ca ca, ngươi dù có trừng đến mức tròng mắt rơi ra cũng vô dụng, sẽ chỉ làm hại thân mình mà thôi, ngươi mà tức đến sinh bệnh thì ta đau lòng lắm.”
Trong nháy mắt chuyển sang nhẹ nhàng an ủi, nàng đối hắn cười đến ngọt như mía lùi, nhưng lời ra đến miệng lại làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận muốn hộc máu.
Nhưng nàng không cần hắn hộc máu nha, một đôi mắt màu trà tiếp tục thưởng thức bộ dáng tức giận lại không thể phản kháng của hắn.
Ân, dáng người của hắn thật tốt, hảo làm cho nàng chảy nước miếng a.
Tuy rằng đã sớm đoán được, giấu ở dưới quần áo kia là một bộ khí lực tinh tráng, nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy vẫn là nhịn không được phải tán thưởng xuýt xoa.
Thân hình của hắn thon dài, bình thường luôn mặc quần áo nho sam thư sinh sắc xanh đen, nhìn trông rất hào hoa phong nhã, khiến người người nhìn vào đều không thể tưởng được hắn là đại tướng quân.
Nhiều năm đánh trận trên chiến trường làm cho cơ bắp của hắn thập phần rắn chắc, trên da thịt màu đồng có khá nhiều vết sẹo vì tác chiến trên sa trường mà lưu lại, sau khi lột sạch quần áo đi, hắn không hề còn giống một thư sinh nho nhã, khí lực cường hãn mạnh mẽ đều nói lên hắn không phải một kẻ văn nhược như bề ngoài.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ mê người như vậy, làm cho nàng khi cởi bỏ quần áo của hắn, cơ hồ là dời không nổi tầm mắt đi, hai tay cũng không tự chủ đụng chạm vào thân thể hắn, thiếu chút nữa đã một ngụm tưởng đưa hắn vào bụng.
Ai nha nha, hảo tâm động!
Hồ Tiểu Man nhịn không được liếm liếm cánh môi, đôi mắt to màu trà nhìn hắn không chớp, ý đồ trong đáy mắt thực vô cùng rõ ràng.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhịn không được rùng mình một cái. Sao hắn bỗng thấy mình giống như con chim Bảo non nớt mới nở, mà Hồ Tiểu Man đang đau đáu nhìn hắn như ác hổ chuẩn bị lao vào cừu non.
(chim Bảo: một giống chim đầu nhỏ cổ dài, lớn hơn con ngỗng một chút, lông màu vàng nâu vs những mảng đen, không biết bay, lội nước tốt, thích giao du quan hệ tình dục. Trong văn học Trung Quốc, nhận định là loài chim quý hiếm, số lượng ít, nổi tiếng “phù thủy lăng nhăng”, “ngọn gió khiêu dâm”,… ngụ ý chỉ sự quyến rũ của những cám dỗ.)
Phi phi phi!!! Đây là cái loại ý tưởng gì?! Thật là tổn hại khí khái nam nhi đại trượng phu của hắn!
“Hồ Tiểu Man, ngươi muốn làm gì?”
“Ta nghĩ làm cái gì?”
Ánh mắt màu trà dạo lướt qua một vòng, lại lần nữa thèm nhỏ dãi nhìn hắn, nàng nuốt nuốt nước miếng, hỏi ngược lại:
“Ngươi nói xem?” Ha ha, đều rõ ràng như vậy, hắn chẳng lẽ còn có thể nhìn không ra?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng lớn mắt, nhìn biểu tình nàng bày lộ rõ ý đồ (đen tối;))), bỗng thấy lạnh cả người.
“Ngươi điên rồi!” hắn lên tiếng rống to.
Trong óc nữ nhân này đang nghĩ cái gì? Đem một nam nhân về phòng riêng, cởi sạch quần áo rồi trói tứ chi ở trên giường, bản thân còn lộ ra cái loại biểu tình dâm tà như thế!
Hắn…. hắn cũng không phải là câu lan viện đáng thương tiểu Bảo nhi nha!
(Hắn… hắn cũng không phải là con chim Bảo nhỏ đáng thương (hiếm hoi) trên hàng rào nhà nghèo nha!? Có lẽ là kiểu ko phải sinh vật quý hiếm cho mấy kẻtaafm thường (~ Hồ Tiểu Man) kia làm ‘thịt’ )
“Đúng rồi! Ngươi không biết sao? Ta sớm đã bị ngươi làm cho điên cuồng.” Hồ Tiểu Man đưa cho hắn một nụ cười tươi rực rỡ khiêu khích, cánh môi phun ra lời nói tựa như một gã khách làng chơi.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đến xì khói muốn phát điên, cảm giác tự tôn nam tính của mình bị quét đi như rác.
“Hồ Tiểu Man, ngươi đừng náo loạn! Mau thả ta ra, nếu không đến lúc ta thoát ra ngươi liền xong đời!”
Hắn thề, hắn nhất định hung hăng bóp chết nàng!
“Vũ ca ca, ngươi yên tâm, chờ đến khi thoát ra thì ngươi đã là người của ta rồi.” Hồ Tiểu Man đứng lên, thần thái kiều mị dụ hoặc bước tới gần hắn, một bên liếm cánh môi, một bên dùng ánh mắt sắc bén đánh giá hắn.
“Ngươi…. Ngươi đừng xằng bậy!”
Trong cuộc đời, lần đầu tiên Thương Nguyệt Ngạo Vũ bị nói lắp bắp.
“Ta… ta cảnh cáo ngươi… ngươi nếu dám chạm vào một sợi lông của ta…..”
Đợi chút! Lời này dường như không được thích hợp. (dạ vâng, đó là mẫu câu điển hình của các tiểu nữ tử sắp bị người ta ‘ăn’=)))
“Hồ Tiểu Man, ngươi làm cách nào mang ta rời khỏi Thương Nguyệt quốc?”
Thương Nguyệt quốc vốn đề phòng bảo vệ nghiêm ngặt, thân phận hắn lại không hề tầm thường, cho dù Hồ Tiểu Man có đánh thuốc mê hắn thì cũng không có khả năng nhẹ nhàng đơn giản mang hắn đi như vậy nha!
“Là từ cửa lớn nghênh ngang đem ngươi đi nha!” Nàng nhún nhún vai, cười đến thực thiên chân vô tà (trong sáng, hồn nhiên, không ý xấu).
Thương Nguyệt Ngạo Vũ run rẩy hai má. “Nói cho ta biết, không lẽ, ta bị bán?” Cho nên mới dễ dàng rơi vào tình trạng quẫn bách như thế này.
“Vì ngươi, người ta đã phải trả một cái giá thật lớn, Hồ quốc từ nay về sau để Thương Nguyệt quốc lên đứng đầu, hàng năm sẽ phải chuẩn bị vật phẩm cống Thương Nguyệt quốc. Vũ ca ca, ngươi xem Man nhi yêu ngươi bao nhiêu.” Nàng ngồi vào bên giường, bàn tay nhỏ bé dao động trên mặt hắn lưu luyến, sau đó lần xuống bờ ngực rộng lớn ôn nhu vuốt ve.
“Hồ Tiểu Man, ngươi sờ đã đủ chưa?!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng mắt nàng. Tiểu nữ tử này có biết rụt rè là cái gì hay không a? Cư nhiên sờ mó da thịt nam nhân như thế! Bất quá, nàng đã dám cởi sạch quần áo toàn thân hắn đem khóa trên giường, vậy còn chuyện gì làm không nổi?
Thật sự là đáng chết….. Không nghĩ cũng biết, đem hắn bán đi nhất định là đại ca và Hoàng nhi (là nói Thương Nguyệt Phi Hoàng), chờ sau khi hắn về nước, hai người kia tốt nhất đừng để cho hắn gặp được!
Việc cấp bách trước mắt vẫn là giải quyết Hồ Tiểu Man, hắn cũng không định thật sự liền bị nàng ‘thượng’ như vậy. (chậc… ai đọc danmei chắc chắn hiểu chữ ‘thượng’ này rõ nhất a~~~ ở đây chính là chàng bị nàng đè, mất thế chủ động đó ;) ))
“Vũ ca ca, cảm giác sờ ngươi sơ với những người khác, khác thật nhiều nha!” Đem ra so sánh, da thịt Vũ ca ca là tốt nhất.
“Cái gì? Ngươi đã sờ qua ai?” Lời nàng làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vũ theo bản năng nhăn mặt cau mày. Tuy rằng sớm biết tác phong nữ nhân Hồ quốc phóng khoáng, nhưng hắn cũng không thể thừa nhận việc Hồ Tiểu Man đụng chạm tới một nam nhân khác, nghĩ đến hình ảnh kia, lửa giận bỗng dưng trào dâng cuồng thiêu trong lồng ngực.
“Rất nhiều nha!” Không phát hiện lửa giận của hắn, Hồ Tiểu Man ngọt ngọt kiều kiều đáp lại.
“Bất quá ngươi cũng vẫn là người sờ thích nhất.” Nói xong, đầu ngón tay non mềm lơ đãng đụng tới đầu ngực hồng hồng của hắn.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ chấn động mãnh liệt, hít sâu một hơi.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, động tác khẽ vuốt của nàng chọc lửa dục của hắn dao động, mồ hôi chậm rãi tuôn ra trên trán, trái tim trong ngực cũng đập nhanh hơn.
Nhưng là lời nói của nàng lại làm cho hắn cau mày nhăn mặt. Nghe ra ý tứ, nàng là đã chạm qua rất nhiều nam nhân? Hoặc phải nói, nàng là đã bị rất nhiều nam nhân chạm qua?!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống ngưng trọng, bạc môi mỏng mím chặt. Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đối diện kia, đột nhiên có cỗ xúc động muốn đem toàn bộ nam nhân từng chạm qua nàng giết sạch!
“Vũ ca ca, sắc mặt của ngươi rất khó coi, là không thích ta đụng tới nơi này sao?” Hồ Tiểu Man nghiêng nghiêng đầu xem xét, nghiên cứu vẻ mặt của hắn, một tia giảo hoạt xẹt qua trong đáy mắt.
Ha ha, Vũ ca ca nhất định là ghen tị.!.
Nàng chỉ biết hắn không phải là không có cảm giác với nàng, chẳng qua tên đầu gỗ này quá cố chấp, kiên trì muốn coi nàng là tiểu muội muội mà không chịu thừa nhận nàng đã sớm trưởng thành.
Che giấu đi cánh môi đang trộm cười vì hạnh phúc nho nhỏ, đầu ngón tay trêu chọc dường như cố tình đảo nhẹ qua đầu ngực mẫn cảm nam tính, phát hiện hắn hơi hơi run rẩy, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Vũ ca ca, ngươi thích ta chạm vào chỗ này của ngươi đúng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần hắn, mùi hương ngọt ngào thản nhiên phảng phất quanh mũi nam nhân, đôi môi phấn nộn dụ hoặc, hấp dẫn tầm mắt hắn.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ bỗng dâng lên xúc động muốn hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn mê người kia, hắn vẫn nhớ như in hương vị ngọt ngào của nàng, làm cách nào cũng quên không được.
Còn có thân thể mềm mại tuyết trắng kia, xúc cảm mịn màng ấm áp khi chạm vào làm đầu ngón tay của hắn run run, mà khiến người giận muốn phát điên là thân thể xinh đẹp như vậy lại có người đã từng chạm vào.
Liệu có phải khiêu khích của nàng, quyến rũ của nàng cũng đã từng có nam nhân khác xem được? Này không phải chỉ có mình hắn được đối đãi như thế?
Nghĩ đến đó, ngực hắn nhói đau, lửa giận cũng vì thế tăng lên gấp bội.
Vốn nghĩ cố giữ vững lý trí, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh nàng cùng người khác triền miên, Thương Nguyệt Ngạo Vũ liền dâng trào khí giận, rốt cuộc không thể tự mình khống chế.
Đột nhiên ngẩng đầu, hắn dùng lực hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn đáng giận kia——
Tưởng đùa giỡn với hắn? Tốt, hắn liền chơi với nàng!
Không ngờ tới Thương Nguyệt Ngạo Vũ đột nhiên hôn nàng, Hồ Tiểu Man mở to đôi mắt, cả người sửng sốt cứng lại.
Trong lúc nàng còn đang ngốc lăng tại chỗ, hắn đưa đầu lưỡi tham nhập vào trong cửa miệng nàng, bá đạo hút lấy nướt bọt của nàng, bá đạo cướp lấy tư vị ngọt ngào đã làm cho hắn khát vọng hồi lâu.
Cặp con ngươi đen thâm trầm như đại dương mênh mông, không chớp mắt chuyên chú nhìn nàng, trong đáy mắt nổi lên hỏa diễm cùng khiêu khích nồng đậm.
Trừng mắt nhìn, Hồ Tiểu Man hơi nhíu mày lại, không cam lòng yếu thế đưa cái lưỡi ra tìm hiểu, nhiệt tình khiêu khích cùng hắn giao triền, muốn bức ra dục vọng lửa nóng của hắn.
Tiểu yêu nữ này!
Không ngờ tới nàng đã không tránh lui còn làm càn khiêu khích hắn, thân thể mềm mại hương thơm dính sát người hắn, bàn tay nhỏ bé ở trên lộng ngực rắn chắc của hắn khẽ vuốt, ý đồ muốn gợi lên phản ứng của nam nhân.
Mà nàng quả thực đã thành công, Trong nháy mắt, nóng thiết thô to đã bắt đầu ngẩng cao đầu, tản ra bản chất xâm lược.
Ỷ vào việc hắn không thể nhúc nhích, Hồ Tiểu Man thoải mái trèo hẳn lên giường, cuồng dã ngồi ở trên người hắn, lưỡi cùng lưỡi vẫn quấn quít lấy nhau, hút ra thanh âm dâm mị, nước bọt trong suốt vì nụ hôn kịch liệt mà tràn ra khóe miệng hai người.
Cho tận đến khi thở không nổi, nàng mới rời đi bờ môi lửa nóng của nam nhân, cánh môi mềm mọng bị hắn hôn thành sưng đỏ, đôi mắt màu trà ngập một tầng hơi nước, mái tóc đen điểm xuyết sợi đỏ hỗn độn, cả người tản mát ra phong tình tuyệt diễm.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ thở dốc không thôi, con ngươi đen chuyên chú không rời khỏi nàng, nhất là khuôn miệng nhỏ nhắn mê người kia.
Hắn còn chưa được hôn đủ thì nàng đã lùi lại, nếu không phải là đang bị khóa trụ tay chân, hắn nhất định bắt lấy nàng, hung hăng hôn cho đến khi thật đủ!
“Sao thế, như vậy liền đã chịu không nổi?” Hắn trào phúng nhìn nàng, thanh ấm vốn trầm thấp nay vì dục vọng lại thêm ấm áp khàn khàn, càng tạo nên vẻ mị hoặc hấp dẫn.
Dục vọng dưới bụng trướng đau không thôi, nếu như nàng lại cố tình khiêu khích thì hắn sẽ thực sự không thể khống chế được mình.
Biết rõ một khi chạm vào nàng sẽ phải trả giá, vạn kiếp bất phục, nhưng là hắn không tài nào khắc chế chính mình, thân thể cứ cuồng loạn kêu gào mạnh mẽ: muốn nàng, muốn nàng!
Nữ tử mà hắn vẫn luôn coi là muội muội, là tiểu oa nhi, nay quả thật đã thực sự khơi gợi lên dục vọng của hắn, làm cho hắn không thể ngăn cản…….
Mẹ nó! Cầm thú thì cầm thú!
Nàng nếu còn dám khiêu khích dục vọng của hắn, vậy hắn liền tiếp nhận!
“Nếu như không chịu nổi thì bây giờ mau thả ta ra, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh hết.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhếch lên mày rậm, bạc môi nhẹ cong lên, cho dù là đang bị khóa ở trên giường mà vẫn giống như mãnh thú chờ vận sức xông tới, tùy thời cơ vồ lấy con mồi.
Nghe thấy lời hắn nói, Hồ Tiểu Man nhíu đôi mày lại, cao ngạo hếch lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Là ai chịu không nổi? Vũ ca ca, lần này ngươi nhất định trở thành người của ta, cứ yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu yêu thương ngươi hết lòng.”
Vẻ mặt nàng kiều mị, thân thủ giơ tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó tiến gần sát vào, nàng vươn phấn lưỡi khẽ liếm bạc môi mỏng, ở ngay lúc hắn định hôn lại thì nàng nhanh chóng lùi ra.
“Hi hi, Vũ ca ca, người chịu không nổi là ai a?”
Nhẹ nhàng liếm môi, nàng đắc ý nhìn hắn, “Ngươi rất muốn ta đúng không?”
Phản ứng của hắn hoàn toàn lọt hết vào trong mắt nàng, bao gồm cả dục vọng đang trương phình lên kia. Mặt đỏ tim đập, rối loạn rất nhiều nhưng trong lòng nàng lại vô cùng hạnh phúc vui sướng.
Bởi vì phản ứng của hắn đã chứng minh, nàng trong mắt hắn đã không còn là tiểu muội muội mà là nữ nhân trưởng thành, đây đúng là điều nàng mong muốn.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ bất mãn trừng mắt Hồ Tiểu Man, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa.
Đáng chết! Hắn sao lại như thế này?! Chẳng qua là một khiêu khích nhẹ mà đã cầm giữ không nổi, chẳng khác nào một tên tiểu tử lần đầu tiên nếm thử tư vị dục tình, bị nàng khống chế, đùa bỡn.
Điểm này hoàn toàn không giống hắn, hắn chưa từng bao giờ vì nữ nhân khiêu khích mà tâm tình rối loạn, luôn trấn tĩnh hưởng thụ, thưởng thức.
Nhưng vì sao khi đối mặt Hồ Tiểu Man, hắn lại phát hiện bản thân rất khó giữ bình tĩnh?
Không thể được. Đây đang là trận chiến giữa hắn và nàng, khinh địch liền sẽ thua, tự tôn của hắn làm sao có thể dễ dàng phá bỏ như thế?.
“Này không phải là ngươi muốn sao? Ta bất quá chỉ là đang phối hợp.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tươi cười ra vẻ nhàn nhã, không cho nàng thấy cảm xúc chính mình thực chất đang nhiệt tình dao động.
Hắn sẽ không làm kẻ thua. Trước đã phải trải qua hai lần bại trong tay nàng, nhưng là lúc này đây, cuộc chiến này, hắn nhất định phải thắng!
Hồ Tiểu Man nheo lại đôi mắt màu trà, cảm thấy lời nói của hắn phi thường chói tai, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn kia cũng thực đáng đánh đòn, hắn rõ ràng là đang khinh thường nàng mà.
“Hừ! Ngươi bị ta trói ở trên giường mà còn dám mạnh miệng?” Nàng chu lên cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng trừng lại đôi mắt đẹp phiếm dục hỏa kia, chán ghét nụ cười cao ngạo trên mặt hắn.
Kỳ quái, rõ ràng nàng đang chiếm thế thượng phong, vì sao tươi cười trên mặt hắn lại giống như nói lên người thua là nàng?!
“Nếu không muốn tiếp tục việc đang dang dở thì mở trói cho ta, ta không có thời gian cùng ngươi đùa giỡn.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ bĩu môi, khinh liếc mắt ngắm nàng một cái, lộ ra vẻ ngông nghênh, chán chường.
(‘khinh’ ở đây có thể là ‘nhẹ’, có thể là ‘khinh thường’)
Thái độ của hắn chọc giận Hồ Tiểu Man, nàng liền dễ dàng nhảy vào cạm bẫy hắn giăng sẵn, cái miệng nhỏ nhắn không cam lòng chịu yếu thế, ngay lập tức phản bác lại.
“Vũ ca ca, xem ra ngươi đã chấp nhận làm người của ta. Như vậy rất tốt, trở thành người của ta rồi thì ngươi cũng chỉ có thể trở thành phò mã của ta.”
Lời của nàng nhắc nhở Thương Nguyệt Ngạo Vũ——- nếu chạm vào nàng thì hắn thật sự xong đời!
Đáng chết, đáng chết! Hắn như thế nào lại quên mất chuyện quan trọng này?!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ kinh hãi tìm lại lý trí, nhưng là đã không còn kịp rồi.
Tiểu yêu xinh đẹp bị hắn khiêu khích thành công, nhanh chóng vươn tay chụp lấy dục vọng của hắn, bàn tay ấm mềm bao vây lấy vật nam tính thô to, lực nắm không nặng không nhẹ mà miết miết.
“Ngô!”
Đáng chết, nàng dùng lực phi thường hoàn hảo làm hắn thoải mái không thôi, nàng là học cái loại kĩ xảo này từ đâu?
“Như thế nào? Thích không?” Nhẹ liếc mắt tình tứ, Hồ Tiểu Man nũng nịu hỏi, nhưng vốn không cần câu trả lời vì vẻ mặt của hắn đã biểu lộ tất cả.
Lòng bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng, chậm chạp vuốt ve cây gậy thô to, độ nóng của nó làm cho nàng kinh ngạc lại thẹn thùng, hai má phấn nộn không tự giác đỏ lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chỗ tư mật của nam nhân mà.
Nàng áp chế e lệ trong lòng, ra vẻ bạo gan lớn mật nhìn lại hắn, ngón tay chậm rãi di chuyển, khẽ vuốt lên đỉnh vật nam tính.
“Ân…..” Thương Nguyệt Ngạo Vũ hít sâu một hơi, dưới những vuốt ve của nàng, cơ thể của hắn căng lên cùng cơ bắp quyến rũ, mồ hôi ở giữa trán thi nhau rịn ra.
Phản ứng của hắn làm cho Hồ Tiểu Man thấy kinh ngạc cùng thú vị, mà vật nam tính thô dài dưới vỗ về của nàng trở nên càng to, càng cứng rắn, càng khiến cho nàng mở to hai mắt ra nhìn, cái miệng nhỏ nhắn ngạc nhiên hé mở.
Phản ứng của nàng thỏa mãn tự tôn nam tính nơi hắn, mà cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia làm cho hắn không khỏi phát ra than nhẹ, tưởng tượng tình cảnh phân thân của mình vùi vào trong cái miệng ấm mềm ấy……
Loại tư vị này nhất định rất mỹ diệu.
Nghĩ đến đây, vật nam tính trở nên càng nóng, càng cứng rắn, làm cho nàng thiếu chút nữa thì cầm giữ không được.
Hồ Tiểu Man nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy chính mình hình như đột nhiên nóng lên.
Kì quái, vì sao nàng lại có loại cảm giác này?
Theo bản năng liếm liếm môi, nàng không biết động tác của chính mình càng thêm kích thích nam nhân đang nằm dưới, thân thể hắn cương cứng lên, mà nóng thiết trong tay nàng cũng truyền đến từng trận đau đớn, kêu gào khát vọng.
Lí trí mới vừa quay về trong đầu lại nhanh chóng bốc khói, bị dục hỏa thủ nhi đại chi, hắn rốt cuộc không thể khống chế chính mình.
(‘thủ nhi đại chi’: lấy từ điển tích của Hạng Vũ, đơn giản có thể hiểu nhanh là ‘thay thế’. Mọi người có thể tìm hiểu rõ điển tích này ở đây)
“Man nhi, đừng chỉ nắm không, dùng tay ngươi cao thấp di động.” Thanh âm khàn khàn ra lệnh, mồ hôi tuôn ẩm đệm giường dưới thân.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, Hồ Tiểu Man theo thói quen tuân theo, tay nhỏ bé làm y như chỉ thị của hắn, di động xoa bóp vật nam tính cực đại.
Theo động tác của nàng, lỗ nhỏ nơi đỉnh nóng thiết hơi rỉ ra bạch dịch, trơn ướt tay nàng, làm cho nàng vỗ về chơi đùa thuận lợi hơn.
Đầu ngón tay dính bạch dịch trở nên tò mò, Hồ Tiểu Man chớp mắt nhìn mấy cái, khó hiểu nghiêng đầu.
“Vũ ca ca, đây là cái gì?” Nàng hỏi, khẽ liếm ngón tay để thưởng thức hương vị tinh ngọt.
“Nga….” Hành động của nàng rõ ràng là dụ hoặc hắn! Thương Nguyệt Ngạo Vũ chịu không nổi phát ra rên rỉ, gân xanh trên nóng thiết ẩn ẩn hiện lên.
Hồ Tiểu Man liếm liếm cánh môi, nàng không chán ghét hương vị kì dị kia chút nào, trong cơ thể ngược lại dâng lên cỗ cảm xúc xôn xao xa lạ, khiến nàng cảm thấy tò mò kì quái.
Nơi riêng tư trong lúc đó không hiểu sao lại ngứa ngáy lạ kì, nhìn nóng thiết cương lên trong tay, nàng nhịn không được lại liếm môi, đột nhiên cảm thấy có điểm khát, đồng thời cũng muốn nếm lại hương vị kì dị kia.
Nàng kềm không được vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm đỉnh nóng thiết.
“A!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nắm chặt hai đấm, vì khoái cảm thư sướng đột ngột trào dâng mà rên rỉ.
Phản ứng của hắn làm Hồ Tiểu Man chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội dò xét gương mặt anh tuấn kia.
Vẻ mặt ngây thơ kia càng thêm kích thích nam nhân, lại thêm cái miệng nhỏ nhắn đang gần sát dục vọng của hắn, thậm chí còn hơi hơi mở ra khiến người ta mơ hồ nhìn thấy cái lưỡi nhỏ phấn nộn bên trong.
Nghĩ đến động tác vừa rồi, nàng đưa thân lưỡi khẽ liếm phân thân thô cứng của hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không khỏi hứng phấn dâng cao, cao tới khó hiểu.
Hắn nheo lại đôi mắt sâu đen, không chế không được liền động mạnh thắt lưng ngay lúc nàng không kịp phản ứng, đem dục vọng đang trướng to đau nhức nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng