Khánh Lịch năm thứ hai mươi tám, hoàng đế tuyển tú.
Thánh chỉ vừa ra, lập tức dân gian rộ lên phong trào nhà nhà bắt rể, khiến trai trẻ độc thân không dám ló mặt ra đường.
Tháng bảy tới, liền cả làn gió nhẹ thổi cũng mang theo luồng nhiệt khí bỏng người.
Thời khắc giữa trưa, trên quan đạo người đi đường thưa thớt, chỉ lác đác vài chiếc xe ngựa qua lại, không khí cực kỳ quạnh quẽ.
Một trận “đát đát” dường như là tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, ngựa hí một tiếng, dừng lại ngay trước lối vào trà quán ven đường.
Lữ khách đang nghỉ chân trong quán không khỏi vô ý thức nhìn lại…
Người trên ngựa một thân Hồng sam, dưới ánh mặt trời chói chang toát vẻ đường hoàng mà tùy ý, màn sa mỏng bằng lụa trắng từ trên nón rủ xuống che
khuất cả dung mạo, chỉ thấy nàng ung dung xuống ngựa, thuận tay đem dây
cương ném, phía sau Thanh y tiểu tì liền đưa tay tiếp được.
Vừa vào trà quán, chủ tớ hai người liền đem nón che nắng trên đầu bỏ xuống.
Mọi người không khỏi một trận kinh ngạc.
Thiếu nữ Hồng y kia dung nhan tú lệ, nước da không trắng nõn như thiếu nữ
thông thường, trái lại lộ ra màu rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt xếch bất
nộ tự uy, lại mơ hồ có một loại khí thế sắc bén.
Nếu chỉ nhìn một mình nàng thôi cũng có thể coi là một vị mỹ nhân, thế nhưng, nhìn sang
Thanh y tì nữ, ánh mắt mọi người không nhịn được lộ tia kinh diễm.
Mắt như thu thủy, mi tựa xuân sơn, cánh mũi thẳng, môi anh đào, màu da như
ngọc, vóc dáng thon dài như thiên kim tiểu thư dưỡng nơi khuê phòng.
Hai người tại cùng một chỗ khiến người người không khỏi hoài nghi, đến tột cùng ai là chủ, ai là tớ ?
Nếu tiểu tì là tớ, cớ gì Hồng y thiếu nữ kia thân là chủ lại có thể dễ dàng chấp nhận nàng so với mình còn chói lọi? Giả như Hồng y thiếu nữ là tớ, vì sao cử chỉ của Thanh y tiểu tì kia lại tỏ ra quen thuộc với việc hầu hạ chủ nhân đến vậy?
Hoang mang a!!!
Ôn Nhược Thủy đối
với tình cảnh như vậy sớm thành thói quen, nàng đã buông tha cho việc cứ phải đắn đo suy nghĩ vì sao có một nha hoàn đẹp như thế làm người vô
phương lý giải; dù sao thì, miễn nàng thích là được.
“Tiểu thư, uống trà.” Hạnh nhi nhanh nhẹn thay chủ tử dâng trà, đối với kinh diễm của người khác xem như không thấy.
Mọi người cũng không tiện nhìn nhìn chằm chằm vào hai vị cô nương, thế nên
có vài người lưu luyến đem ánh mắt dán trên người Hạnh nhi rời đi, lại
bắt đầu bát quái tán dóc chuyện vừa bị gián đoạn.
“Gần đây trai trẻ trên đường càng ngày càng ít nha.”
“Có thể đoạt được đều đã bị cướp đi không ít, những tên khác đều sợ đến không dám xuất môn”.
Chủ tớ Ôn Nhược Thủy liếc nhau, trong mắt đều là tiếu ý. Hoàng đế tuyển tú, dân gian thưởng lang (* cướp chồng), quả nhiên náo nhiệt không gì sánh
được!
“Ta mới từ trấn bên cạnh qua, đầy đường đều là tôi tớ nhân gia giàu có xông pha đi cướp người”
“Có người còn nói ngay cả nhi tử của Thái Thú đi trên đường cũng bị người ta bắt mất.”.
Ôn Nhược Thủy bị trà trong miệng làm cho sặc sụa. Thực sự là cả gan làm
loạn a, liền cả con cháu quan gia cũng không thể may mắn mà tránh khỏi!
“Mấy bà mối dạo gần đây sinh ý tốt lắm, đếm bạc mỏi tay nha!”
“Đúng là, vô môi bất thành thân” (* không có bà mối thì không thành thân được)
“Vài nhà vui sướng mấy nhà sầu, ít tên tiểu tử nghèo lớn lên diện mạo cũng
không tệ lắm, cuộc đời “bị cướp” từ nay về sau sẽ thăng quan tiến chức
rất nhanh.”
“Thiệt là, phải chi ta lớn lên cũng mi thanh mục tú, ta liền đứng ở trên đường cái chờ người đến cướp a.”
“Dựa vào ngươi sao? Kiếp sau đi!!”
Người chung quanh cười rầm một trận.
“Hạnh nhi, chúng ta đi thôi.” Ôn Nhược Thủy lấy nón đội lại, đứng dậy ra khỏi quán.
Hạnh nhi thanh toán tiền trà liền đuổi theo chủ tử.
Chủ tớ hai người đang định lên ngựa, bất thình lình từ trong bụi rừng ven
đường lao ra một con ngựa, thẳng hướng các nàng đụng tới.
Trong quán có người nhịn không được kinh hô.
Con ngựa lồng lộn hí vang, móng trước hất cao, mọi người đương mắt thấy
người trên ngựa tức khắc sẽ ngã xuống thì một Hồng ảnh chợt lóe, tất cả
chỉ kịp cảm thấy hoa mắt thì Ôn Nhược Thủy đã nhảy lên tự lúc nào, tay
lướt qua cẩm y thư sinh trên lưng ngựa mà cầm lấy dây cương, mạnh mẽ
ghìm trụ con ngựa.
Nàng còn chưa kịp xuống tới thì đã thấy một
đám người từ trong rừng liền xông ra. Có tên mặc trang phục gia đinh màu vàng, có tên lại mặc màu lam, hiển nhiên là thuộc hai phái khác nhau.
“Mau buông cô gia nhà ta ra.” Một tên gia đinh áo lam dẫn đầu mở miệng.
“Rõ ràng là cô gia nhà ta cơ mà.” Đám gia đinh áo vàng lập tức có người bác bỏ.
“…”
“Tiểu thư, chúng ta còn phải lên đường, người còn không nhanh xuống ngựa.”
Hạnh nhi tay nắm hai con ngựa lớn tiếng kêu, cắt đứt đám nhân mã hai bên đang kêu gào thua người không thua trận.
“Ta đã xuống rồi, ngươi kêu ai đâu”. Nha đầu kia so với nàng thật không kiên nhẫn mà.
“Nô tỳ chỉ e người cũng coi trọng vị công tử này, định chen một cước đến cướp trượng phu thôi.”
“Muốn chết à, tiểu thư nhà ngươi ánh mắt lại kém cỏi vậy sao, vớ phải một tên ‘kiên bất năng thiêu, thủ bất năng sĩ’ (*) như hắn.”
(* vai không thể gánh, tay không thể nâng)
Hai phái nhân mã đương khắc khẩu nhau không hẹn mà cùng ngưng chiến, hướng Ôn Nhược Thủy nhìn lại.
“Nhìn cái gì? Nam nhân mà cần đến nữ nhân cứu có dâng tận tay bản tiểu thư cũng không thèm.”
“Cô nương, đừng hà khắc như vậy”. Cẩm y thư sinh ngồi trước nàng nhịn không lên tiếng.
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi”. Ôn Nhược Thủy đương nhiên không thừa nhận chính mình nói sai.
“Tiểu thư, nếu không đi mặt trời sẽ xuống núi a.” Hạnh nhi lại kêu.
“Ta biết rồi.” Nàng một bên lên tiếng trả lời, một bên xuống ngựa.
Không ngờ, thư sinh nọ đột nhiên thân thủ cầm lấy bàn tay nàng đang muốn buông dây cương.
“Cô nương, ngươi thực không cần một vị trượng phu sao?”
“Không cần.”
“Nguyên lai cô nương chí hướng cao xa là muốn tiến cung ư?” Giọng nói hắn toát ra một tia trào phúng.
“Quan ngươi cái rắm!”. Ôn Nhược Thủy bị hắn mỉa mai lửa giận trong lòng bộc
phát. Đây là cái lý luận chó má gì, không cần trượng phu tức là muốn
tiến cung sao?
“Cô nương, dùng từ phải văn nhã.”
“Thật nhiều lời!! “
“Vị cô nương này, nếu tặng cho ngươi ngươi cũng không muốn, sao còn không
buông tay ra?” Có người đối với Ôn Nhược Thủy chậm chạp không xuống ngựa tỏ vẻ bất mãn, sinh ra nghi vấn.
Nàng đang muốn đáp lời, bất thình lình tay thư sinh kia trong phút chốc quay đầu lại, đưa tay xốc lên nón của nàng.
Giữa lúc bất ngờ không phòng bị, thân ảnh hai người vọng nhập nơi đáy mắt nhau……..
Nàng có chút giật mình, hắn quả là một nam nhân tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận.
Cùng lúc đó, ánh vào trong mắt Lý Dật Phong là một khuôn mặt thanh tú, khí
chất đặc biệt, nhưng nàng so với tuyệt sắc nha hoàn kia, nhất thời dung
mạo có vẻ không ấn tượng bằng.
Màn sa mỏng* (trên cái nón á!) phất phơ nhẹ nhàng buông xuống, đem hai người che phủ lại. Một luồng khí tức mập mờ xuất hiện.
“Có việc sao?” Ôn Nhược Thủy khẽ nhíu mày.
“Cổ ngữ có câu, giúp người là niềm vui.”
“Thì làm sao?”
“Cô nương thật không rõ tình hình hiện tại chăng?”
Nàng chớp mi, “Ngươi vui sướng nhưng ta không chắc sẽ vui sướng, ta vì sao nhất định phải giúp ngươi?”
Lý Dật Phong nở nụ cười.
Ôn Nhược Thủy không kịp phản ứng đã bị hắn kéo ngã xuống lưng ngựa, xui
xẻo phải lấy lưng làm đệm, bị hắn đặt ở dưới thân, bất ngờ hai làn môi
chạm nhẹ vào nhau…
Xung quanh im ắng đáng sợ…
Tất cả phát sinh quá nhanh, làm cho người khác không kịp thích ứng.
Hoàn hồn lại trước tiên là Ôn Nhược Thủy, nàng thân thủ đẩy ra nam nhân đang đè lên mình, nhanh nhẹn từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Ngày hôm nay thật đen đủi!!!
“Tránh ra.” Tâm tình khó chịu khiến thanh âm nàng cũng trở nên lạnh lùng,
trừng mắt mấy người gia đinh đang ngăn trở lối ra, chuẩn bị tùy thời
thưởng cho bọn họ một cước.
Không biết có phải bị nàng vô hình
trung toả ra uy thế làm kinh sợ hay không mà hai phái nhân mã ngoan
ngoãn chia làm hai bên trái phải mau lẹ tránh thoát.
Hạnh nhi đem cương ngựa đưa cho chủ tử, vừa cầm lấy nón đội ngay ngắn, sau đó phi thân lên ngựa của mình.
Ôn Nhược Thủy một chân vừa đặt lên bàn đạp đã bị người từ phía sau ôm lấy
thắt lưng, nàng thầm nghĩ, hôm nay quả thực nhẫn nại của mình đã chạm
tới cực hạn.
Mùi hương nhàn nhạt này đích xác là của tên thư sinh kia, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Tiểu thư, xem ra người bị người ta quấn lấy rồi”. Khẩu khí của Hạnh nhi đáng bị tình nghi là có chút hả hê nha.
“Vị công tử này, ta với ngươi vốn không nhận thức, ngươi tội gì dây dưa không dứt như vậy?” Ôn Nhược Thủy đè nén lửa giận nói.
“Mới vừa rồi tại hạ cùng với cô nương đã có quan hệ xác thịt, tại hạ đáng lẽ phải chịu trách nhiệm.” ==’ Lý Dật Phong biểu hiện thực rất nghiêm túc.
Hạnh nhi thấy tiểu thư nhà mình tay nắm cương ngựa vì cố sức mà nổi lên gân
xanh, trong lòng bắt đầu âm thầm thay vị thư sinh kia cầu khẩn.
Ôn Nhược Thủy cúi đầu nhìn hai cánh tay vòng tại thắt lưng nàng, lạnh như
băng nói: “Cơm có thể ăn thừa, nói không thể nói bậy.” Nàng thật muốn
xông lên đánh người nha!
“Nhưng mà tại hạ xác thực đã hôn cô nương.” Lý Dật Phong cường điệu, vẻ mặt vô tội tăng thêm vài phần thành khẩn.
Sau một khắc, hắn liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, liền đó thân thể bị người ta hung hăng vứt xuống đất.
Hạnh nhi không đành lòng đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
Ôn Nhược Thủy một cước đạp tại trước ngực Lý Dật Phong, thanh âm mềm mại
ẩn giấu cường liệt áp lực cảnh cáo, “Không nên để ta lặp lại một lần nữa lời nói mới rồi, hiểu chưa?”
Nhìn nón che khuất dung nhan nàng,
hắn nhẹ nhàng từ tốn mà kiên định nói: “Cô nương, sự thực sẽ không phải
vì chúng ta không nói ra mà không tồn tại.”
Ai, khá lắm, cái tên
văn nhược thư sinh này đã thành công làm nàng tức giận mà! Ôn Nhược Thủy cúi người xách hắn lên, trực tiếp ném hắn tới trên lưng ngựa mình.
“Tiểu thư, giết người là sai a.” Hạnh nhi xuất phát từ tinh thần nhân đạo cao cả nhắc nhở chủ tử.
“Ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.” Ôn Nhược Thủy cam đoan, sau đó giơ
roi thúc ngựa. Cảm thụ được chủ nhân đang tức giận, ngựa lập tức tung
bốn vó phi nước đại mà chạy.
Thẳng đến các nàng nhân mã đã tiêu thất tại xa xa, gia đinh hai nhà mới như ở trong mộng tỉnh lại hét chói tai ———–