Tướng Quân Lấy Chồng

Chương 2: Chương 2




Giục ngựa băng băng một hồi lâu, nhìn tên thư sinh kia đang nằm sấp trên lưng ngựa vì xóc nảy quá nhiều mà kịch liệt nôn mửa, Ôn Nhược Thủy tâm tình khá lên rất nhiều, rốt cục chậm rãi ghìm lại dây cương.

Hạnh nhi cũng đồng thời ghìm cương, yên lặng bàng quan.

“Ta đã như ngươi mong muốn mang ngươi ly khai, muốn thế nào cảm tạ ta?”

Lý Dật Phong hữu khí vô lực đáp: “Lấy thân báo đáp.” =))

“Ba đát ” một tiếng, hắn bị người trên lưng ngựa trực tiếp ném tới bụi cỏ ven đường.

“Tiểu thư, nhã nhặn một điểm.” Hạnh nhi “liêu thắng ư vô” nhắc nhở.

“Nam nhân đáng bị ăn đòn như thế, ngươi còn dám khuyên ta phải nhã nhặn một điểm ư?” Thanh âm Ôn Nhược Thủy lộ mùi thuốc súng.

Hạnh nhi nhìn người đang chật vật bò lê trên mặt đất, thực sự thỉnh cầu nói : “Tiểu thư, hắn là một mỹ nam tử nha.”

“Có thể mài thành cơm ăn sao?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Không thể.”

“Vậy ngươi nói lời vô ích làm chi?”

“Nhưng mà nhìn cảnh đẹp ý vui a.” Hạnh nhi giọng điệu một bộ thiên chân vô tà.

“Muốn cảnh đẹp, không bằng ta tự tìm người họa một bức!” Ôn Nhược Thủy không cho là đúng, hừ lạnh, nàng ngẩng đầu hướng phía trước nhìn một chút, “Còn cách Thanh Châu thành không xa, chúng ta đi nhanh đi.”

Hạnh nhi hướng Lý Dật Phong nhìn thoáng qua, “Tiểu thư, hắn làm sao bây giờ?”

“Đó là chuyện của hắn, bản tiểu thư chịu dẫn hắn ly khai đã rất tận tâm rồi.”

Hạnh nhi do dự một chút, “Nhưng mà, hắn thổ huyết.”

Ôn Nhược Thủy nghe vậy tâm cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy tên thư sinh kia khóe miệng có vết máu.

“Tiểu thư, ngươi xuống tay đủ nặng a.” Hạnh nhi thở dài.

Nàng hơi nhíu mày. Rõ ràng nàng đã thu lại lực đạo, không có khả năng sẽ làm hắn thổ huyết nha.

“Tiểu thư, này cũng không phải tại chiến trường, giết người là phải đền mạng.” Hạnh nhi không ngừng cố gắng.

Lý Dật Phong nghe được hai chữ “chiến trường” ánh mắt chợt lóe, tay che ngực, cố nén ho khan. Kỳ thực hắn chỉ là rơi xuống đất không cẩn thận răng môi ‘thân mật’ mới có thể chảy máu, nhưng hiện tại hắn không muốn giải thích.

“Dẫn hắn lên ngựa”. Lão đại Ôn Nhược Thủy mất hứng phân phó.

Hạnh nhi điềm tĩnh: “Tiểu thư, trước sau phải thống nhất nga, vừa rồi người mang hắn, hiện tại sao có thể sang tay giữa đường?”

Ôn Nhược Thủy nhịn không được nhổ một ngụm, “Nha đầu chết tiệt kia, trưng giá so với tiểu thư ta còn lớn hơn, không biết chừng ngươi thật nghĩ đến ngươi mới là chủ tử đâu.”

“Tiểu thư cũng không phải lần đầu tiên cùng nô tỳ trao đổi thân phận.” Hạnh nhi không cam lòng tỏ ra yếu thế.

“Lần này hồi kinh nói gì cũng phải đổi nha hoàn.” Ôn Nhược Thủy cắn răng nói.

“Vậy tiểu thư phải cầu khẩn người nào chịu được tính tình của người a.”

Ôn Nhược Thủy hừ một tiếng, vung trong tay trường tiên, dễ dàng đem Lý Dật Phong cuốn lên ngựa.

“Một hồi vào thành giúp hắn tìm đại phu.” Ôn Nhược Thủy cũng không quay đầu lại đối với thiếp thân nha hoàn phân phó.

“Hảo”.

Nàng khẽ quát một tiếng, con ngựa tung vó phi nước đại đi.

Không bao lâu, Thanh Châu thành đã trong tầm mắt.

Ôn Nhược Thủy tại cửa thành liền dừng cũng không dừng lại mà phóng ngựa vào.

Cuối cùng nàng ngừng trước một y quán, không quay đầu lại mà nói: “Xuống ngựa, đến nơi rồi.”

Lý Dật Phong lại không hề động đậy, “Còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô thế nào, ngày sau gặp mặt làm sao báo đáp ân tình cứu giúp hôm nay?”

“Nhấc tay chi lao, không đáng nhắc đến, mau xuống ngựa.”

“Vị công tử này, chớ chọc tiểu thư nhà ta mất hứng, mau xuống ngựa đi.” Dừng một chút, Hạnh nhi nói tiếp: “Tiểu thư nhà ta họ Ôn, khuê danh Nhược Thủy.”

“Cảm tạ.” Lý Dật Phong tại trên lưng ngựa hướng Hạnh nhi chắp tay cám ơn.

“Xuống ngựa.” Ôn Nhược Thủy không nhịn được quát lần thứ hai.

“Tại hạ đa tạ Ôn cô nương cứu giúp chi ân.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, xuống ngựa.”

Lý Dật Phong đang muốn xuống ngựa, một người từ trong y quán đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn tới hắn, lập tức đã tiến tới.

“Công tử, ngài không có việc gì thật tốt quá”

Hắn thấy thiếp thân tiểu đồng tay trái cùng đầu đều băng bó, thoạt nhìn thập phần buồn cười.

“Cẩm Thanh, ngươi thế nào lại biến thành như vậy?”

“Công tử, đám người kia thật quá dã man.” Cẩm Thanh vẻ mặt lên án.

Thấy chủ tử muốn xuống ngựa, Cẩm Thanh lập tức đến cạnh ngựa thân thủ đỡ hắn.

“Hạnh nhi, đi.”

“Tiểu thư, chúng ta không tìm khách sạn bình dân nghỉ một đêm sao?”

“Lên đường quan trọng hơn.” Ôn Nhược Thủy kéo dây cương quay đầu ngựa lại muốn đi.

“Tiểu thư, người ta thực đói bụng.”

“Thật phiền phức.”

“Tiểu thư, ngươi xem, phía trước có một tửu lâu, chúng ta qua đó ăn một chút gì rồi hẵng đi nha.”

“Được rồi.”

Lý Dật Phong cười cười. Thực sự là một nha đầu khôn khéo.

Hắn nhìn hai người xuống ngựa tại trước tửu lâu, sau đó đi vào. “Cẩm Thanh, chúng ta cũng đi ăn một chút gì đi.”

Vào trong lâu, Lý Dật Phong liền thấy đôi chủ tớ đang ngồi đối diện cửa sổ, lúc này các nàng đã tháo nón xuống, tiểu nha hoàn khuôn mặt đẹp hơn người quả nhiên hấp dẫn đông đảo ánh mắt hâm mộ. Tuy nhiên chủ tớ nọ không chút nào thèm để ý người bên ngoài, dùng cơm bình tĩnh như thường.

Lý Dật Phong vừa vào tửu lâu, Ôn Nhược Thủy đã thấy được, có điều nàng sẽ mặc kệ, dù sao cũng không liên quan tới nàng.

Chỉ bất quá rất nhanh, tửu lâu không khí yên tĩnh đã bị đánh vỡ.

Có người xông tới cướp người!

Không sai, chính là cướp người!

Ôn Nhược Thủy rốt cục minh bạch vì sao tửu lâu này không có vị khách nhân trai trẻ nào, thưởng lang thực sự rất điên cuồng!

Phóng tầm mắt nhìn lại, tên thư sinh kia siêu quần xuất chúng, quả thực là một khối vàng ròng chói mắt khiến người không thể bỏ qua. Sắp có trò hay nga!

Lắc đầu cười, Ôn Nhược Thủy cầm lấy chén uống trà.

“Nương tử, ngươi cứu mạng a!”

“Phốc!” Mới vừa uống vào trong miệng một ngụm trà nhất thời phun ra, nàng ngạc nhiên nhìn cái tên vạn phần chật vật đang nhào tới người mình.

Hiện tại là cái tình hình quái quỷ gì?

Hạnh nhi ở một bên che miệng cười, một điểm ý tứ vội vàng giúp người cũng không có.

“Hạnh nhi.” Ôn Nhược Thủy giận dữ. Còn có kiểu nha hoàn trơ mắt nhìn chủ tử chê cười như vậy sao?

“Có thê tử thì không nên.” Bọn cướp người ngừng lại, sau đó tiếp tục tại tửu lâu tìm kiếm đối tượng có thể hạ thủ.

“Cấp lão nương buông tay.” Ôn Nhược Thủy “ba” một tiếng liền đem chén trà nện ở trên bàn.

“Nương tử, đều là ta không tốt, ngươi cũng đừng sinh khí.”

“Ai là nương tử của ngươi, lão nương lúc nào có tên trượng phu như ngươi?!” Nàng thịnh nộ thân thủ nắm tay Lý Dật Phong vừa vặn vừa nhéo, đã đem người áp sấp ở trên bàn.

“Hắn không phải là trượng phu của ngươi?”

“Không phải!”

“Vậy thật tốt, cô nương đem người cấp chúng ta đi.”

Ôn Nhược Thủy trợn mắt quét qua, cười nhạt, “Dù không là trượng phu của ta, dựa vào cái gì các ngươi nói cấp, ta sẽ cấp?”

“Cô nương không phải ghét bỏ hắn sao? Cấp cho tiểu thư nhà chúng ta thì tốt rồi.”

Nàng giận dữ phản cười, một cước dẫm lên trên ghế dài, đối với gia đinh đang chờ nàng vứt người nói: “Lúc trước đích thực không phải, nhưng tại lúc hắn hô ta một tiếng nương tử cũng trở thành đúng rồi. Tiện nghi của lão nương là dễ chiếm như vậy sao?”

Nhìn trên mặt nàng không chút nào che lấp tức giận, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng phát run, mọi người nhất thời có loại cảm giác đè nén không dám thở gấp. Giờ này khắc này, nàng tựa như một con phượng hoàng dục hỏa (*tắm lửa), trên người so với vừa rồi nàng an tĩnh dùng cơm hơn một phần khí thế cường hãn bễ nghễ thiên hạ.

Người, đều là mềm nắn rắn buông, dưới uy thế của nàng, chúng gia đinh lập tức biết điều mà cút sớm.

“Ngươi mau buông công tử nhà ta.”

Ôn Nhược Thủy ánh mắt quét tới, Cẩm Thanh nhất thời ngậm miệng không dám nói.

“Tiểu thư, mau buông tay a, cánh tay cô gia mau bị ngươi vặn gãy.”

“Hạnh nhi, cẩn thận ta xé nát cái miệng của ngươi.” Nàng vừa nói một bên vừa buông tay.

Lý Dật Phong do đau đớn mà sắc mặt có chút trắng bệch, trên trán rịn một tầng mồi hôi mỏng, đối với thiếu nữ thô bạo này thực sự cực kỳ vô ngôn vô ngữ, tự hắn trưởng thành tới nay, chưa từng đụng tới nữ tử quá hung hãn giống như nàng.

“Chuyện đã qua, tại hạ thất lễ, mong rằng Ôn cô nương tha thứ.”

“Bớt lời xin lỗi lại đi nha.” Ôn Nhược Thủy híp mắt nhìn hắn, “Bởi vì bản cô nương không định tha thứ ngươi.”

“Vậy cô nương muốn như thế nào mới có thể hết giận?!”

“Lập tức tiêu thất trước mắt ta, cấm không được tái xuất hiện.” Nàng từng chữ, từng chữ, theo kẽ răng thoát ra ngoài.

Lý Dật Phong chậm rãi nói : “Ôn cô nương, thỉnh tạm ngừng cơn giận lôi đình, tại hạ thực sự vô ý mạo phạm, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.”

“Tiểu thư, hắn không vậy tựu sẽ bị người bắt nga.” Hạnh nhi ở một bên phụ họa.

“Vậy quan ta chuyện gì?”

Hạnh nhi tận tình khuyên bảo: “Tiểu thư, tống Phật tống đến Tây Thiên. Nếu người đã nhúng tay, hiện tại để cho hắn bị bắt đi, vậy tiểu thư cứu người lúc nãy xem như phí công a.”

“Ta đáng lẽ cũng không nghĩ giúp hắn.” Ôn Nhược Thủy mặt trầm tựa băng.

“Sự thực thì cô nương đã giúp tại hạ rồi.” Lý Dật Phong vân đạm phong khinh nói.

Nàng mày liễu cau lại, chớp đôi mắt phượng , vừa định mở miệng, Hạnh nhi vội vàng cướp lời, “Tiểu thư, uống trà.”

Lý Dật Phong có chút suy nghĩ nhìn chủ tớ kia đối đáp, mí mắt nhẹ buông, trong lòng dường như đã có tính toán.

Ôn Nhược Thủy nhìn nha hoàn đưa đến chén trà, khẽ mân môi, cuối cùng cũng thân thủ cầm lấy ngồi xuống ghế, mắt nhìn ngoài cửa sổ không thèm đáp lời.

Hạnh nhi lúc này mới chuyển hướng Lý Dật Phong, dịu dàng cười yếu ớt, “Công tử, mời ngồi.”

“Cảm tạ Hạnh nhi cô nương.”

“Nô tỳ không dám nhận.”

Nghe bọn họ khách sáo qua lại, Ôn Nhược Thủy khóe miệng hơi giương lên. Nha đầu Hạnh nhi kia cũng đến tuổi cập kê rồi, hai người bọn họ cũng thực là trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi.

Thấy khóe miệng chủ tử lướt qua nụ cười ý vị thâm trường, Hạnh nhi tâm đột nhiên vừa nhảy, vô ý thức hướng Lý Dật Phong nhìn thoáng qua, hắn đáp lại nàng một cái cười nhạt.

Bốn người an tĩnh dùng qua bữa cơm, xong lại kết bạn cùng nhau lên đường.

Chủ tớ Ôn Nhược Thủy một con ngựa, chủ tớ Lý Dật Phong một con. Bốn người song kỵ, một đường hướng kinh thành mà đi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.