Có ba việc Việt Phương không ngờ tới liên tiếp đến với nàng. Tất cả đều có liên quan đến hắn.
Thứ nhất là chuyện Thế tử Minh Vương phủ, Thần Uy đại tướng quân của Đại Viêm tự tay bế nàng từ xe ngựa về phòng. Ngày hôm đó Việt Phương cứ nghĩ trời đã về khuya, mình lại giấu mặt sau lớp áo bào sẽ không ai nhận ra cũng như nhận thấy tình cảnh xấu hổ như vậy. Nhưng hôm sau, việc đó như một quả pháo nổ lớn trong Minh Vương phủ. Mọi người nói thế tử ngoài lạnh, trong nóng cưng chiều nàng vô hạn. Mọi người đồn nàng đã dùng bùa ngải hút mất sáu hồn của thế tử. Mọi người nhìn nàng mà ghé vào tai nhau thì thầm: trước mắt, không nên gây thù oán. Thế nên có một số người xưa kia nói xấu nàng ra mặt nhưng nay có cơ hội đều trở nên nịnh nọt, tâng bốc nàng. Có những ánh mắt trước kia ái ngại nàng nay lại trở thành ngưỡng mộ. Chung mama nói: Việt Phương, ngươi thật có phúc.Xem ra kể cả khi thế tử có lập thế tử phi ngươi cũng có một giá trị nhất định trong lòng người. thế nên, phải biết nắm lấy cơ hội.
Việt Phương vừa thấy sợ hãi, vừa thấy trong lòng rung động!
Chuyện thứ hai khiến nàng vô cùng ngỡ ngàng là chuyện đường đường là tướng quân mặt lạnh, hắn lại ngồi nghiên cứu “xuân đồ”! Nàng biết được chuyện này cũng là do được trở thành a hoàn thân cận của hắn. Từ khi thấy mỗi buổi tối thế tử luôn quấn quýt bên nàng, lại tự tay bế nàng từ xe ngựa vào Đông Lâm viện, Phấn Hồng liền phân công cho nàng công việc đó. Việt Phương trở thành thị nữ ban đêm hầu hạ hắn ngủ, buổi sáng hầu hạ hắn chải đầu, rót nước bưng trà, hầu hắn ăn uống... Có một hôm, nàng mang điểm tâm chiều vào cho thư phòng cho hắn. Nàng còn tưởng hắn say mê đọc binh thư tới mức mình bước vào cũng không để tâm, ai ngờ là hắn đang xem “xuân đồ”. Việt Phương giật mình, suýt nữa còn làm rơi cả mâm điểm tâm. Khi việc xấu của mình bị phát hiện, Thế tử kia cũng không thấy mất mặt. Hắn mặc kệ nàng đến cạnh rồi bắt nàng ngồi lên đùi mình, một tay vẽ loạn trên người nàng, hết sờ chỗ nọ rồi lại nắn chỗ kia. Nàng xấu hổ muốn độn thổ, mặt hắn lại tỉnh bơ, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào những tư thế của xuân đồ ra điều nghiên cứu rất kĩ càng. Một lúc sau hắn ra lệnh cho nàng dùng miệng bón bánh điểm tâm cho mình. Một lúc sau nữa nghiễm nhiên đè nàng ra thực hiện luôn mấy cái tư thế mà hắn vừa học được. Một lúc sau sau sau lâu lâu nữa hắn hài lòng bước ra khỏi thư phòng sảng khoái nói: “ Thật là thú vị. Hóa ra không cần giường cũng làm được chuyện ấy, lần sau ta sẽ làm ở một nơi khác.”
Việt Phương khóc không ra nước mắt vừa thấy buồn cười lại vừa thấy trong lòng mình ấm áp!
Việc thứ ba đến với nàng nhanh nhất, cũng bất ngờ nhất. Từ nhỏ Việt Phương đã được dạy, cũng như tự biết mình mang thân phận gì. Trong đầu nàng luôn tâm niệm “ không được yêu, không được nhìn, không được thổn thức vì người đó.” Mười năm, mười năm nàng nhìn hắn mà cố ngăn không cho trái tim mình rung động. Nhưng mọi chuyện vượt quá kiểm soát từ khi nàng trở thành người làm người ấm giường cho hắn. Từ khi được ở cùng hắn, được hầu hạ sớm tối bên cạnh hắn, nàng không thể cưỡng lại trước sự cuồng nhiệt của hắn cũng như con tim mình thổn thức vì những hành động, cử chỉ, lời nói của hắn. Việt Phương biết mình đã sai lầm nhưng nàng không, không thể cưỡng lại. Cho đến ngày hôm nay, nàng bị đánh hai mươi trượng, bị nhốt vào nhà củi lạnh giá, trong khi trái tim đang rỉ máu mà nàng cũng không thể xóa nhòa được hình bóng của hắn!
Có phải nàng bị báo ứng hay không? Việt Phương thấy trong lòng đau đớn!
...
-Nghe nói hôm nay Nhị tiểu thư của tướng phủ sẽ tới nhà chúng ta xem hoa Tuyết Điển nở? Còn ở lại dự tiệc đêm?
-Còn không! Mấy ngày hôm nay Minh Vương phủ của chúng ta đều rối loạn cả lên. Cuộc hôn nhân danh chấn thiên hạ được đích thân đương kim hoàng thượng làm chủ hôn đương nhiên sẽ có nhiều người đến chúc mừng. Ba ngày trước thế tử đã mang sính lễ đến Hoa phủ, coi như hai phủ là một nhà rồi còn gì. Ngươi không biết đó thôi, ta nghe A Sửu ở cửa lớn nói đoàn người của chúng ta gây chú ý làm tắc cả mấy con đường lớn từ Minh Vương phủ tới Tướng phủ. Thế Tử nhà chúng ta cưỡi Tinh Dạ, tự mình mang sính lễ đến. Ngài còn hạ mình mời Hoa tiểu thư tới phủ thưởng hoa. Một người anh tuấn như vậy, si tình như vậy kể cả trái tim của Hoa nhị tiểu thư có làm bằng sắt đi chăng nữa cũng phải rung động.
-Hừ! Chỉ khổ cho người nào đó, cứ tưởng là sẽ được trèo cao, ai ngờ cũng chỉ là công cụ để thế tử giải tỏa.
-Thì đó. Ai bảo là nhị đẳng nha hoàn, là thông phòng, là người thân cận của thế tử thì không phải làm việc nặng. Chỉ cần một cái gật đầu của Hoa tiểu thư không phải nàng ta cũng phải làm việc trong tuyết hay sao? Hừ! Nói đến tuyết lại thấy lạnh quá... Đan Thu đi mau thôi tuyết rơi dày hơn rồi, Hoa tiểu thư cũng sắp tới rồi.
-Vâng! Đi thôi...Khương Họa tỷ tỷ. Em nghe nói Hoa tiểu thư rất xinh đẹp.
-Đương nhiên. Nàng vừa xinh đẹp lại tài giỏi vậy nên thế tử của chúng ta mới dành tận sáu năm để chuẩn bị đón Hoa tiểu thư về. Đúng là mỹ nhân sánh với anh hùng...
-...
Sau khi Khương Họa và Đan Thu đi khuất, Việt Phương vẫn tiếp tục gạt những bông tuyết trên từng cánh hoa ra, rồi nắm tuyết dưới đất đắp vào thân hoa. Công việc nàng những ngày hôm nay đều như vậy, giữ cho hoa Tuyết Điểm nở lâu và trong trạng thái đẹp nhất.
Như một cái máy cử động vô hồn làm giữa trời tuyết lạnh, mãi một lúc sau Việt Phương mới vô tình nhận thấy những bông tuyết đang bay dày đặc kia không còn rơi trúng vào người mình nữa. Việt Phương ngẩn lên, trên đầu có chiếc ô che từ bao giờ. Người đằng sau chiếc ô là Vương An.
Việt Phương chếnh choáng đứng dậy, ngỡ ngàng vì nhìn thấy người quen:
-Vương An, là huynh sao? Không phải huynh đang ở biên giới sao? Huynh trở về từ bao giờ vậy?
Vương An không trả lời luôn. Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy cô độc. Việt Phương ngây người một lúc rồi mới nhận ra mình hơi thất lễ. Nàng xấu hổ cúi xuống cười trừ:
-Xin lỗi. Là ta mạo muội!
Từ nhỏ nàng đã sống kép kín, không có bạn bè, chỉ có Vương An luôn lặng lẽ bên cạnh nàng. Hai người miễn cưỡng cũng được gọi là thanh mai trúc mã, cũng đã từng được hứa hôn. Nhưng nay nàng đã là người của thế tử, hắn cũng đã sắp cưới Tiểu Mỹ. Bây giờ, hai người đứng cạnh nhau mà lại cảm giác xa cách nghìn trùng.
Vương An nhìn nụ cười gượng gạo của nàng, ánh mắt cũng liền thay đổi. Hắn tự biết ý lùi ra sau một chút, nhưng tay cầm ô vẫn vươn xa che tuyết cho nàng, còn mình đứng hẳn phía bên ngoài.
Một lúc sau, Vương An nhàn nhạt nói:
-Tiểu Phương tuyết lớn rồi, công việc cũng xong rồi.
Việt Phương hiểu ý của hắn. Nếu là trước kia hắn sẽ lôi nàng ngay về phòng, chùm kín chăn cho nàng.
Nàng gật đầu trả lời:
- Ừ! Ta cũng đang chuẩn bị về phòng.
Hắn đưa cán ô về sát phía nàng hơn:
-Muội cầm lấy ô mà về.
Việt Phương ngập ngừng một lúc, định đưa tay ra rồi lại giật mình giấu nó ra phía sau. Tay của nàng bây giờ bị cước lạnh, sưng phù như chân voi và có đôi chỗ nứt nẻ chảy máu. Nàng không dám để cho Vương An nhìn thấy.
Việt Phương lắc đầu:
-Không sao, ta quen rồi, cũng về phòng nhanh thôi.
Nàng giấu hai bàn tay qua lớp tay áo rồi quay đầu đi nhanh. Nàng và hắn bây giờ không nên dây dưa bất cứ gì cả.
Khi nàng định trở về phòng mình thì Từ mama và A Tú ở phòng bếp mang hai tách trà nóng và một chút điểm tâm đi ngang qua. Từ mama thấy Việt Phương đi ngang qua liền gọi với lại, rồi đặt khay đồ lên tay nàng, nói gấp:
-May quá Tiểu Phương đây rồi. Ngươi mang vào phòng khách cho Thế tử và Hoa tiểu thư dùm ta. Nhà bếp của ta đột nhiên bị bệnh hai người, đang nhờ Hoa quản ra sắp xếp thêm người. Nhưng gấp quá nên nhà bếp Đông Lâm viện vẫn rối loạn cả lên.
Khay đồ vừa đặt vào tay Việt Phương Từ mama đã chạy đi mất. Việt Phương không thể gọi lại kịp. Tay nàng vùi trong tuyết ba ngày trời giờ một cảm giác cũng không có, chỉ còn tê dại làm sao mà bưng trà lên cho khách được.
Việt Phương khóc không ra nước mắt liền nhìn nha đầu A Tú bên cạnh, nói:
-A Tú. Chúng ta đổi. Ngươi cầm khay, ta cầm ô thay ngươi.
A Tú là nha đầu mười lăm tuổi, mới được tuyển vào trong phủ cũng như Đông Lâm viện không lâu. Thân hình béo ú của nàng giãy nảy lên:
-Việt Phương tỉ tỉ. Chẳng lẽ tỷ đùa muội. Muội chỉ là a hoàn thất đẳng.
“À!” Việt Phương thầm than một tiếng. Trong Minh Vương phủ quy định: đồ ăn, thức uống của chủ nhân chỉ có a hoàn tam đẳng trở lên mới được đụng vào.
Nàng liền tự an ủi bản thân cố một chút, tí nữa đưa lại cho Phấn Hồng hay một a hoàn tam đẳng trở lên nào đó rồi sau đó sẽ về ngâm tay nước ấp. Nhưng mọi chuyện lại không được suôn sẻ như Việt Phương nghĩ. Dọc đường đi không gặp được ai, trong phòng khách cũng chỉ có mỗi một a hoàn của Hoa tiểu thư đứng bên cạnh người nàng ta. Nàng đành nhắm mắt đi vào.
Tay Việt Phương sưng phù, tê bì mất cảm giác đến mức ấy, bưng khay rộng thì không sao, nhưng khi cầm vào chén nhỏ đặt nó bên làm cạnh chủ nhân thì lại hoàn toàn khác. Khi nàng chạm vào chiếc cốc. Cảm giác đau lan tỏa từ đầu ngón tay chạy tới tận tim. Cộng thêm một chút lệch lạc trong trái tim, một chút tủi thân khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ của thế tử, bên cạnh Hoa nhị tiểu thư xinh đẹp cốt cách như hoa khiến tay nàng càng không vững. Chiếc cốc nhỏ trên tay nàng nghiêng ngả, nước sánh sang hai bên, không may đổ một chút vào phục trang của Hoa tiểu thư.
Nước trà nóng rơi xuống, Hoa tiểu thư giật mình, kêu lên một tiếng. A hoàn bên cạnh nàng ta hét lớn:
-Ngươi làm gì đấy? Định làm bỏng tiểu thư nhà ta hay sao? Tiểu thư, người có sao không? Có nóng nhiều không ạ..?
A hoàn đó rối rít, Thế tử cũng vội vã.
Việt Phương như rơi xuống vực thẳm khi hắn kéo tay đẩy mạnh nàng ra xa. Từ đó nàng không hề có cảm nhận gì nữa, kể cả khi bị kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng, cũng không hề có cảm giác.
...
-Tiểu Phương tỉ tỉ... Tiểu Phương tỉ tỉ...!
Trong cơn mơ màng Việt Phương nghe thấy tiếng gọi ở đâu vọng lại. Giọng nói nhỏ xíu mang ba phần sợ hãi, bảy phần tha thiết gọi mãi khiến nàng không thể không mở mắt.
-Tiểu Phương tỷ tỷ... tỷ tỷ có nghe thấy muội nói không? Tỷ tỷ... người không sao chứ? Tỷ tỷ...
Thấy giọng nói của Tiểu Lan đã lạc đi vì sợ hãi. Nàng cố xoay người ra phía ngoài. Mỗi động tác cử động đều chạm tới vết thương ở mông và tay nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Khi đã không thể chịu đau hơn được nữa, Việt Phương ở trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào vách tường lạnh giá phía sau, thều thào đáp trả:
-Tiểu.. Tiểu Lan...
Ban nãy, giọng tiểu Lan mới nghẹn ngào, nay đã bật khóc:
-Tỷ tỷ... huhu... có phải tỷ đau lắm không?
-Ta không sao... Em đừng khóc... đừng khóc...!
-Tỷ tỷ muội sai rồi... muội không nên không chơi với tỷ. Tại Trương mama nói tỷ là yêu tinh, tỷ hút hồn phách người bên cạnh. Nhưng nếu tỷ là yêu tinh tài giỏi như vậy thì tại sao lại vẫn bị thế tử đánh ra nông nỗi này cơ chứ? Huhu... Mọi người đều nói sai... nói sai cho tỷ. Nói sai cho cả thế tử. Ai cũng nói thế tử của chúng ta tài giỏi, tài giỏi tại sao lại đi bắt nạt một nữ nhân yếu ớt như tỷ cơ chứ...huhu...
Tiểu Lan còn nhỏ, lại vừa mới vào phủ, như một tờ giấy trắng. Việt Phương không khỏi nhẹ nhàng nhắc nhở nàng ta:
-Tiểu Lan, tỷ không trách muội nhưng những lời nói về thế tử sau này không được nói nữa. Thế tử là chủ nhân của chúng ta. Ta sai, ta bị phạt là quy định rồi.
-Nhưng mà...
Tiểu Lan còn muốn nói nữa nhưng Việt Phương ngăn lại:
-Tiểu Lan, bây giờ là giờ nào rồi?
Vừa hỏi, Việt phương lấy tay lau đi mồ hôi trên trán. Khi chạm tới mặt mới phát hiện, trán mình nóng bỏng, môi khô rát, xem ra là đã sốt rồi.
Tiểu Lan bên ngoài ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
-Là cuối giờ tuất ạ.
Vậy là đã tối rồi hay sao? Nàng ngẩn ngơ nhìn ra bầu trời tối om bên ngoài ô cửa thông khí, cho đến khi tiếp tục có tiếng lý nhí bên ngoài vọng vào:
-À! Muội có mang một chút thức ăn và nước uống cho tỷ.
Việt Phương giật mình:
-Tiểu Lan, em thật to gan, nhỡ ai bắt được thì sao?
Khi nàng bị đánh xong, thế tử có nói nhốt nàng vào nhà củi cuối hậu viện, không cho ăn cho uống hai ngày. Tiểu Lan còn dám mang đồ ăn đến, có ai bắt được cô bé cũng sẽ bị phạt. Nàng không thể làm thế được.
Bên ngoài Tiểu Lan nhỏ giọng nói:
-Tỷ yên tâm. Hôm nay trong phủ rối loạn tiếp đãi khách ở buổi tiệc thưởng hoa tại tiền viện. Mấy tỷ tỷ ở nhà giặt bọn muội cũng phải sang trợ giúp, không ai để ý đến muội đâu.
-Không được. Em mang về đi, em tới gặp ta thế này ta đã mãn nguyện rồi. Mau về đi đừng để ai bắt gặp.
-Nhưng...
-Về ngay đi!!!
Nàng đang sốt, cổ họng đau rát muốn chết nhưng vẫn một mực nói lớn từ chối. Tiểu Lan còn nhỏ, chưa hiểu hết sự việc trên đời, cũng như những rối ren của cuộc sống. Nàng không thể để vì nàng mà cô bé phải chịu bất kì tổn thương nào được.
Việt Phương nghe tiếng Tiểu Lan lí nhí nói gì đó bên ngoài rồi tiếng bước chân đi dần mới thở ra một hơi. Cơ thể nàng đã đến cực hạn. Nàng thả lỏng căng cứng dần giãn ra, dịch người, nằm xuống tư thế nằm sấp để giảm tối đa nỗi đau trên mông.
Vừa nằm xuống, nàng lại nghĩ đến những điều nàng không nên nghĩ đến. Hình ảnh hắn anh tuấn tiêu sái ngồi một bên, Hoa tiểu thư xinh đẹp, thanh cao ngồi một bên. Hai người cười cười nói nói, tình đầu ý hợp. Nàng biết một tháng nằm chung giường đắp chung chăn, đôi khi cùng ăn chung một bàn ăn của mình không là gì đối với hắn, nhưng sao trong lòng lại chua xót đến vậy?
Tại sao nàng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp cận nó, nhưng sao khi việc đó đến nàng lại thấy bất ngờ và đau đớn đến vậy?
Việt Phương ơi kết thúc rồi, ngươi đừng mơ ước nữa, đã kết thúc rồi!
Nước mắt Việt Phương chảy dài ướt đẫm khuôn mặt tái đi vì lạnh. Chịu đựng mấy ngày hôm nay, tới giờ này cũng là đến cực hạn. Nàng không thể chống chịu được nữa.
Nước mắt ơi chảy đi, để cho trôi đi hết những ân tình.
Nước mắt ơi chảy đi, để cho xóa nhòa hết những kí ức.
Nước mắt ơi chảy đi, để cho tan đi hết những ân ái.
Nước mắt ơi chảy đi, để cho ta có thể quên được chàng.
...