“ Mẹ! Có phải là mẹ không?”
“ Tiểu Phương con gái của ta...!”
“ Mẹ! Là mẹ đến đón con ư?”
“ Không! Không, Tiểu Phương ạ, là con đã thất hứa với ta... Tiểu Phương, con không phải là đứa con ngoan, là con đã không nghe lời ta.”
“ Mẹ, là con sai rồi... con sai rồi... Mẹ đưa con đi với. Ở đây con cô đơn và đau, con đau, trái tim con đau lắm mẹ ạ...Mẹ ơi, mẹ đừng đi... mẹ...!!!”
Việt Phương bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Trong mơ màng, nàng thấy một hình bóng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh mình. Hơi thở, hành động, sự dịu dàng của người đó khiến một cảm giác thân thiết đến kì lạ lan tỏa toàn thân nàng.
Việt Phương, khẽ động đôi môi nứt nẻ của mình, bàn tay bị cước sưng phù yếu ớt đưa ra:
-M...Mẹ..!
Người kia đỡ lấy tay nàng bằng đôi bàn tay run run, ôm lấy cơ thể nàng bằng thân hình vô cùng căng cứng.
Việt Phương mỉm cười, trong cơn mê man thều thào nói:
-Mẹ... mẹ... Là con sai... M..Mẹ! Xin người....xin người đừng bỏ con.
Dường như Việt Phương đã dùng hết sức lực còn sót lại trong cơ thể, vì nói xong câu đó, nàng liền ngất đi. Nhưng cánh tay yếu ớt của nàng vẫn bám chặt vào bàn tay lạnh giá của người đó. Nàng nắm chặt, nắm chặt đến nỗi những chỗ nứt trên tay bật máu.
Máu nàng chảy, nước mắt người đó rơi.
...
Giữa giờ sửu ngày hôm sau, khi tiệc tàn, Trần Thanh Phong mới lảo đảo bước về phòng. Phó tướng Trịnh Bân đi bên cạnh, muốn dìu hắn nhưng hắn gạt đi. Hôm nay hắn rất vui. Vui đến mức sau khi đưa Hoa tiểu thư về Tướng phủ còn trở về uống thêm mấy vò rượu cùng bạn bè nữa. Hắn vui đến mức quên cả quy định của bản thân là không được để mình uống say. Hắn vui đến mức trở về phòng là gọi loạn tên Việt Phương lên:
-Người đâu? Việt Phương? Nha đầu Việt Phương đâu rồi? Ngươi ở đâu ra ngay đây cho bổn tướng...Hahaa... Giờ bổn tướng rất vui, rất sảng khoái. Hôm nay, tướng quân ta nhất định sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục...!!!
Mấy gia đinh đứng phía bên ngoài trời tuyết lạnh, nhưng lại run lên không phải vì lạnh. Họ đưa những ánh mắt ngần ngại nhìn nhau: Thế tử lần này không phải là muốn uống say làm loạn đấy chứ? Việt Phương không phải đã bị chính ngài ấy ra lệnh nhốt vào trong nhà củi, không phải chính ngài ấy nói không có lệnh không được cho nàng ấy ăn uống hay thả ra hay sao?
-Phấn Hồng! Phấn Hồng đâu rồi? Người của bốn tướng chết hết đâu rồi? Việt Phương đâu? Ngươi dám chạy đi đâu vậy?
Phấn Hồng đã cầu trời khấn phật nhưng vẫn bị điểm đến tên. Nàng “Vâng vâng, dạ dạ!!!” mấy tiếng rồi chậm chạp bước lên, trước khi đi còn tiện tay kéo Trịnh Bân bước vào cùng mình.
Nhưng khi Phấn Hồng còn mới chưa tới bậc tam cấp đã thấy hình dáng to lớn chắn ngang cửa ra vào, bóng của thế tử oai nghiêm che lấp tất cả ánh sáng hắt ra từ bên trong.
Trần Thanh Phong đã say nên sự kiên nhẫn khi trước có ít, nay, một chút cũng không còn. Hắn đứng trước cửa phòng của mình, dõi mắt phượng quét một vòng quanh những người bên ngoài. Khi không tìm thấy mục tiêu mình muốn tìm, đôi mày kiếm chau lại:
-Nha đầu Việt Phương đâu?
Phấn Hồng quỳ hẳn xuống nền tuyết lạnh, lắp bắp nói:
-Khải bẩm... Khải bẩm thế tử...Việt Phương... Việt Phương...làm sai...Nàng ta làm sai nên đã bị thế tử đánh hai mươi trượng phạt nhốt vào nhà củi rồi...!
Trần Thanh Phong giật mình khi nhớ đến thân hình không tự nhiên bước vào phòng khách, bàn tay nàng ta sưng phù, khô cứng nứt nẻ, hay cơ thể run rẩy gồng mình khi chịu hai mươi trượng ban sáng. Lúc đó hắn chỉ mải nghĩ về Hoa tiểu thư nên không hề nhìn người mình phạt là ai.
Hắn nhíu mày:
-Không phải ngươi nói nàng ta đến nguyệt sự, cơ thể không được khỏe xin nghỉ ba ngày hay sao?
-D...Dạ.. khải bẩm thế tử đúng là như vậy... Nhưng, nhưng là do thế tử nói muốn hoa Tuyết Điểm nở đúng vào ngày hôm nay. Mà... mà ở Đông Lâm viện cũng như Minh Vương phủ chỉ có mình Việt Phương hiểu rõ nhất về hoa Tuyết Điểm...Vậy nên... vậy nên Việt Phương đã nhờ nô tỳ nói như thế để nàng ta có trọn ba ngày để chăm sóc cho hoa... Nô tỳ biết tội xin thế tử tha tội...
Phấn Hồng chưa kịp nói xong đã thấy thân người hắn lướt qua.
Trần Thanh Phong vừa vội vã bước đi, vừa ra lệnh:
-Dẫn đường đến nhà củi.
...
“ Tiểu Phương! Con đã quên lời hứa với ta. Ta nói con đừng sống như ta... Tại sao con vẫn bước vào cuộc sống đau khổ như vậy? Tại sao con vẫn yêu hắn? Tại sao con vẫn muốn báo thù? ”
“ Không! Mẹ ơi con không phải...Không con sai rồi...mẹ ơi...!!!”
Lần này, Việt Phương lại vẫn bị tiếng động xung quanh làm cho tỉnh khỏi cơn mê man. Dưới đôi mắt đã nhòe đi vì lệ, nàng lờ mờ nhìn thấy bên ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng, cùng tiếng đuổi bắt, tiếng gọi nhau vang vọng trong không gian yên tĩnh:
-Bắt thích khách, bắt lấy hắn...
-Hắn chạy về phía rừng đào... nhanh!
-Khải bẩm thế tử, đã tìm khắp phủ không thấy, có lẽ hắn đã chạy ra ngoài. Mạt tướng sẽ cho người truy đuổi ngay.
Nàng cố ngẩng đầu dậy. Cửa nhà củi đã bị mở toang từ bao giờ, đứng che khuất ánh sáng rọi vào là một thân hình to lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Việt Phương còn chưa thể nhận ra người đó là ai, trước mắt đã trở nên tối om, cánh tay đã bị hắn giữ chặt cứng, cả thân người bị kéo lên.
Trên đầu nàng, giọng nói quen thuộc cất lên, nhưng mang phần nhiều là giận dữ:
-Nói! Hắn là ai?
Tay nàng đau chói, nỗi đau chạy thẳng vào tâm can nàng. Việt Phương ngây ngốc. Thế tử? Là hắn? Sao hắn lại ở đây?
Trần Thanh Phong tiếp tục gia tăng lực ở tay:
-Bổn tướng nói cho ngươi biết sức chịu đựng của ta có hạn. Nói mau! Hắn là ai? Hai người đã có quen biết thế nào?
Việt Phương vừa thấy chua xót, vừa ngây ngốc. Nàng cắn răng chịu đựng đau đớn cố gắng trả lời:
-Thế tử nói gì nô tỳ không hiểu?
Trần Thanh Phong muốn tức điên lên. Từ khi gặp nàng hắn thấy mình thay đổi. Hắn đã bỏ qua đi tự tin của bản thân mà học cách đối xử nhẹ nhàng với nữ nhân. Hắn đã bỏ qua khoảng cách giữa hai người để đồng sàng cộng chẩm với nàng... Trần Thanh Phong đã làm những hành động mà chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Hắn không hiểu sao lại nhớ đến nàng, không hiểu sao muốn lo lắng cho nàng, không hiểu sao khi biết nàng chính là người buổi sáng bị đánh lại chạy đến đây ngay lập tức thế này. Nhưng nàng thì sao? Khi hắn vừa bước vào hậu viện đã thấy một bóng người ra khỏi căn phòng củi này, bát thuốc vẫn còn đây, nàng còn được băng bó cẩn thận như thế này. Chuyện rõ ràng như ban ngày như vậy mà nàng vẫn còn muốn giả ngốc. Nàng còn muốn lừa dối hắn? Mà từ trước đến nay, Trần Thanh Phong hắn ghét nhất những người lừa dối mình.
Trần Thanh Phong gằn giọng, hỏi lại một lần nữa:
-Người vừa ra khỏi căn phòng này là ai?
Việt Phương giật mình. Nàng nhìn vào đôi bàn tay mình, nó đã được băng lại bằng băng trắng rất cẩn thận. Hóa ra không phải là mơ. Đúng rồi! Trong cơn mơ màng đã cảm nhận có người nào đó vào đây băng bó vết thương ở tay cho nàng, bón thuốc cho nàng, còn châm kim cứu nàng nữa. Nàng đã tưởng là mơ nhưng giờ là thật rồi. Vậy, vậy người đó có thật và người đó là ai? Chính nàng cũng không biết nữa.
Thấy nàng thất thần, Trần Thanh Phong lại càng như phát điên. Hắn gầm lên:
-Ngươi còn không nói? Hừ! Hắn dám mạo hiểm vào đây để chữa trị giúp nhà ngươi. Ngươi lại dám nói là không biết? Hai người là đồng bọn?Có phải ngay từ đầu nàng tiếp cận bổn tướng là đã có mục đích?
Việt Phương không thể tin được những gì mình nghe được, nàng như bất động nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong. Vì người này nàng đã trái lời hứa với mẫu thân, vì người này nàng đã âm thầm chịu đau khổ một mình, vì người này mà con tim nàng luôn luôn chảy máu... Nàng vì một người không hề yêu mình, vì một người chỉ coi nàng là công cụ để phát tiết, vì một người chưa hề một lần tin nàng mà thành ra như thế này. Hắn, lần thứ hai sau khi hai người ân ái, hắn nghi ngờ, định giết nàng. Lần sau nàng nói hắn không có kĩ thuật, hắn nổi điên giày xéo thân thể nàng tới cùng kiệt. Nàng nói, nàng không cố ý làm như vậy, hắn nói: lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng. Bây giờ nàng còn chưa cất tiếng, hắn đã gán cho nàng tội danh thông đồng.
Việt Phương cúi mặt xuống, cố ngăn lại những giọt nước mắt đang đua nhau muốn trào ra. Nàng cười chua chát:
-Thật sự nô tỳ không biết người thế tử nói là ai, nhưng giờ ta nói gì người cũng đâu có tin... Dù người đó là ai, nô tỳ cũng phải cảm ơn hắn đã quan tâm đến mình như vậy.
Hai mắt Trần Thanh Phong nổi lên tia máu. Hắn tăng lực đạo ở tay, gằn giọng nói:
-Ngươi nói gì?
Việt Phương cắn môi ngăn tiếng nấc.
Men rượu trong người Trần Thanh Phong bốc lên, hắn phát hỏa thật sự:
-Thật to gan!!! Ngươi dám khen người đàn ông khác trước mặt của bổn tướng?
Thấy Việt Phương không nhìn mình, hắn dùng bàn tay khác bóp cằm nàng, khiến cho nàng nhìn thẳng vào hắn. Việt Phương nhìn hắn, nước mắt chảy ngược vào trong tim. Nàng, tại sao nàng lại phải chịu hoàn cảnh thế này. Tại sao nàng lại yêu người nam nhân không được phép yêu này. Tại sao?
Trần Thanh Phong nhìn vẻ mặt cương quyết không chịu nói của nàng, ánh mắt thay đổi. Hắn cười nhạt:
-Được! Được! Để bổn tướng cho ngươi biết hắn và bổn tướng ai mới là chủ nhân của ngươi.
Trần Thanh Phong vừa nói xong đã đẩy người nàng xuống nền đất. Sự đau đớn của Việt Phương được dùng thuốc, châm cứu vừa có đôi chút giảm, nay lại thấu tim gan. Nàng như bị tê liệt toàn thân khi người vừa chạm vào khoảng không giá lạnh. Nàng như vô hồn khi chỉ trong nháy mắt quần áo bị lột sạch.
Nàng trần trụi nằm dưới nền đất thở hắt từng tiếng nặng nhọc, hắn ở phía trên nhìn nàng bằng ánh mắt tức giận. Hắn giữ chặt hai cổ tay còn đang băng bó của nàng đè chặt xuống dưới, rồi ngay lập tức cúi mặt xuống quần nát đôi môi nàng. Hắn hôn ngấu nghiến, hôn tàn sát, hôn như muốn nuốt nàng vào bụng. Hắn hôn cho đến khi cảm giác môi nàng sưng đỏ mới rời bỏ nó, cúi xuống dưới nơi hõm cổ trắng nõn. Hắn mút mát, dọc hai bên cho đến khi chiếc cổ nhỏ kia không còn khoảng da nào còn màu bình thường. Hắn tiếp tục đi xuống. Trần Thanh Phong không biết mình đã úp mặt vào đôi đỉnh tuyệt đẹp này bao nhiêu lần. Mỗi lần chạm vào người nàng, hắn không thể bỏ quên cặp tuyết lê tuyệt đỉnh này. Nó ngọt ngào, mềm mại, thơm ngát, lại làm hắn mất hồn. Hắn cắn cắn nhè nhẹ vào đỉnh hồng đào bên trái, quệt lưỡi một vòng qua đó rồi đảo sang bên phải cắn từ chân lên đỉnh đồi, tạo những vết răng không sâu cũng không nông. Hắn tiếp tục hôn xuống dưới, đá lưỡi qua chiếc rốn hình trái tim đẹp đẽ của nàng. Hai tay hắn vô thức bỏ tay nàng, tìm đến nơi mềm mại mà mình vừa tàn sát qua. Hắn nắn, bóp, nhào hai quả tuyết lê ra đủ thứ hình dạng. Miệng tự động đi xuống dưới, qua cả khu rừng rậm rạp xinh đẹp. Lưỡi hắn như con rắn lượn xung quanh hai bên cánh hồng hồng rồi đẩy thẳng vào bên u cốc hút hồn.
Hắn khuấy đảo, mút mát, chỉ một chút động tình của nàng chảy ra ngoài đều bị hắn nuốt hết vào bụng. Một lúc sau, dù không thấy nàng đủ ướt nhưng hắn thì không thể chịu đựng được nữa. Phía dưới của hắn đã căng tức đến khó chịu, con cự long đã muốn thoát ra và chu du vào một nơi mất hồn. Trần Thanh Phong liền dùng tốc độ chóng mặt cởi bỏ quần của mình, nhấc mông nàng lên làm một động tác đẩy vào. Con cự long to lớn chui vào khoang chật hẹp liền càng thể hiện khả năng biến hóa diệu kì của mình. Trần Thanh Phong thở dốc, mím chặt răng, mồ hôi rơi xuống cơ thể trắng nõn phía dưới. Hóa ra hắn khát vọng nàng đến vậy. Trần Thanh Phong chịu đựng sự co thắt mãnh liệt phía dưới. Hắn thỏa mãn nhìn xuống, nhưng lại bị khuôn mặt phía dưới làm cho giật mình.
Mặt nàng trắng bệch, hai mắt ngấn lệ, môi đau đớn, hơi thở yếu ớt. Đôi tay cầm kiếm giết hàng trăm, hàng nghìn tên giặc không ghê tay của Trần Thanh Phong bỗng trở nên yếu ớt. Hắn cảm nhận được sự run rẩy từ nó, cũng nhận được sự ấm ấm giữa lòng bàn tay. Hắn nhìn xuống là đôi tay đã nhuộm đỏ của mình, mùi máu tanh xộc lên khiến dạ dày hắn như quặn thắt liên hồi.
Hắn đã không để ý đến từ lúc bắt đầu, hay bị kích thích thế nào nàng cũng không có phản ứng. Hắn đã để ý đôi môi nhợt nhạt của nàng đôi lúc rên rỉ nhưng không phải là thống khoái mà là đau đớn.
Giờ đây, nữ nhân phía dưới bất động, lần bất động này không giống như những lần trước. Những lần trước bị hắn làm lâu mà ngất đi, môi nàng đỏ, mặt nàng hồng, thân thể động tình, phía dưới luôn co thắt. Nhưng lần này thì khác. Nàng bất động, nằm im, mong manh như sợi chỉ.
Phòng củi từ khi Trần Thanh Phong đẩy Việt Phương xuống nền, tất cả mọi người đã lùi ra ngoài cửa và khép lại. Căn phòng yên tĩnh như vậy hắn cũng không nghe thấy hơi thở của nàng.
Trần Thanh Phong thấy ngực mình quặn thắt. Hắn cố gắng thở chậm lại, từ từ rút phân thân của mình ra. Hắn chậm rãi mặc lại quần, sửa lại trang phục chỉnh tề.
Trần Thanh Phong định bước đi nhưng lại quay người cởi áo bào của mình rồi trùm kín người nàng. Hắn hướng về phía cửa bước được một bước lại dừng, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Dù đứng trước vận mệnh của cả một quốc gia, hay sự sống chết của gần một triệu binh lính trong tay, Trần Thanh Phong cũng chưa bao giờ chần chừ như lúc này. Cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa liền cúi xuống ôm gọn nàng vào trong ngực, hướng về phía cửa.
Trần Thanh Phong đá cánh cửa, rồi điềm đạm bước ra:
-Gọi thái y tới đây.
...