Edit: Phi Nguyệt
Tám giờ, cửa mở.
Đường Khả Khanh xuất hiện, hôm nay cô mặc bộ đồ màu trắng,
tay cầm một chiếc dù màu đỏ, mái tóc dài quá thắt lưng được kết thành búi.
Hắn nhìn cô bước xuống cầu thang, băng qua khoảng sân nho nhỏ,
xuyên qua màn mưa phùn, từng bước một, từ tốn tới bên cạnh hắn.
Trong khi Khả Khanh dè dặt bước đến, Cừu Thiên Phóng lại ngồi
im, không dám động đậy, hắn sợ chỉ cần cử động cũng khiến cô hoảng sợ, thay đổi
chủ ý mà xoay người chạy trốn.
Cuối cùng cô cũng đến chỗ chiếc xe, mặt trắng bệch, môi mím
lại, tay nắm chặt cây dù.
“Có chuyện này tôi phải nói rõ ràng trước.”
Giọng nói Đường Khả Khanh hơi khàn, có phần khẩn trương.
Cừu Thiên Phóng châm điếu thuốc khác, không nói một lời nào,
chỉ dùng đôi mắt đen u ám nhìn thẳng vào cô.
“Giả như việc anh hôn tôi là vì bị tôi hấp dẫn, nhưng tôi
nghĩ anh cũng biết là…” – Đường Khả Khanh đỏ mặt, cố nói hết câu – “..tôi… bị
anh ảnh hưởng nên mới vậy.”
Cách dùng từ của cô khiến hắn nhíu mày, nhưng vẫn im lặng.
“Công việc của thư ký không bao gồm cả việc lên giường.” –
Tuy rất xấu hổ nhưng cô vẫn phải nói ra.
“Tôi biết.” – Đáy mắt Cừu Thiên Phóng hiện lên ý cười.
Đường Khả Khanh buồn bực, mặt đỏ gay, cô hận mình không thể
giải nghĩa rõ ràng cho câu nói vừa rồi. “Nếu tương lai tôi và anh có phát sinh
vấn đề nào đó, tôi mong rằng anh sẽ công tư phân minh.”
Tiếng “ừm!” trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn khiến tim cô đập
nhanh như ngựa phi, hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục: “Anh không được đột
nhiên hôn tôi nữa.”
Cừu Thiên Phóng nhìn thẳng vào mắt Đường Khả Khanh, cứ cách
hai giây hắn lại nhả một chữ. “Tôi-khó -lòng-giữ-mình-không-làm-như- vậy.”
Đường Khả Khanh cảm thấy hít thở không thông, cả người cô
run lên.
Mưa vẫn rơi tầm tã, ngăn cách thế giới trong xe và thế giới
dưới chiếc dù.
Hắn nhìn cô, im lặng, chờ đợi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cuối cùng Đường Khả Khanh rũ mi,
sau đó xoay người.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Cừu Thiên Phóng trở nên căng thẳng,
cho đến khi hắn thấy cô vòng sang bên kia, mở cửa xe, ngồi vào rồi đóng sầm cửa,
hắn mới bình tĩnh lại.
Cô ấy không đi, không rời xa hắn.
Hắn buộc mình phải rời mắt khỏi cô. Tắt điếu thuốc, tay đặt
trên tay lái, Thiên Phóng cố kìm nén cái ý định mạnh mẽ muốn kéo cô vào trong
lòng, để hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của cô.
“Ăn sáng chưa?”
“Tôi không muốn ăn.” – Khả Khanh cúi đầu cất chiếc dù, sắc mặt
cô tái nhợt.
Hắn cũng không nhiều lời, khởi động xe lái ra ngoài. Một lát
sau hắn dừng xe ở một quán ăn để mua bữa sáng cho cô.
Khi Cừu Thiên Phóng đưa bữa sáng cho Khả Khanh, cô cũng nhận.
Suốt dọc đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, đến công
ty, hắn lấy chiếc túi đựng tài liệu từ ghế sau và kính mắt trả lại cho cô, Đường
Khả Khanh lúng túng nhận lại đồ của mình. Khi đứng chờ thang máy, cô gắng hết sức
ổn định lại tâm tình, lấy ra thời gian biểu trong ngày và bắt đầu báo cáo hành
trình của ngày hôm nay cho hắn.
“Cuộc hẹn với bên Thừa Thái chuyển sang ngày mai, soạn một
phong thư xin lỗi gửi cho Kiều Sâm ở Seattle, thông báo cho bộ phận nghiệp vụ,
khi nào Vương quản lý đến bảo ông ấy bắt đầu ngay.” – Cừu Thiên Phóng bước ra từ
thang máy, đi tới trước cửa phòng làm việc hắn mới dừng lại, bình tĩnh quay đầu
nhìn Khả Khanh, – “Còn nữa, em ăn hết bữa sáng đi.”
Cô ăn.
Thời gian của buổi sáng hôm đó trôi qua thong thả một cách kỳ
lạ.
Sau đó Đường Khả Khanh mới phát hiện hắn thay đổi thời gian
của tất cả các cuộc hẹn, và hầu như không giao thêm công việc mới cho cô, những
việc cần làm gấp cũng ít đi, cho nên cô mới thấy thời gian trở nên chậm hơn.
Thậm chí vào giờ nghỉ giữa trưa, cô còn tranh thủ thời gian
chợp mắt được một lúc. Tuy đêm hôm trước không ngủ, nhưng nhờ buổi trưa được chợp
mắt khoảng một giờ nên tinh thần của Khả Khanh tốt hơn nhiều so với buổi sáng.
Đến chiều, cô lại bận rộn tới mức chẳng còn thời gian dư thừa
để đoán mò.
Ba giờ, năm giờ, tám giờ.
Mọi người liên tục ra ra vào vào phòng làm việc của hắn, điện
thoại hết cuộc này đến cuộc nọ khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi.
Chín giờ Cừu Thiên Phóng ra khỏi phòng, lần thứ hai tuyên bố
tan làm trước thời gian dự đoán của Đường Khả Khanh, sau đó đưa cô về nhà.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Những ngày tiếp theo cũng vẫn bận rộn như trước, nhưng sáng
sớm tám giờ đón cô, chín giờ tan làm đưa cô về nhà dường như đã thành thói quen
của hắn.
Không ai rõ hơn cô công việc của hắn bề bộn đến thế nào.
Hắn không có thời gian theo đuổi hay hẹn hò với cô.
Chỉ là chuyện này đối với hắn dường như chẳng có gì phức tạp.
Hắn hiểu rõ việc mình đang làm, một mũi tên trúng hai tâm, hắn
lợi dụng thời gian đưa đón cô đi làm và cùng ăn trưa trong phòng làm việc để tiếp
cận cô, dùng cách thức dụ dỗ, bước từng bước tiến sát tới Đường Khả Khanh.
Lúc làm việc, hắn vẫn giống như trước đây không chút lưu
tình nô dịch Khả Khanh, sai cô làm hết cái này đến cái nọ để cô không còn thời
gian suy nghĩ tới việc khác. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn phát hiện hắn đang dùng
ánh mắt nóng cháy chăm chú nhìn mình, cứ như thể muốn đem cô nuốt sạch.
Đường Khả Khanh phát hiện mình càng ngày càng khó tỏ ra bình
tĩnh ở trước mặt Cừu Thiên Phóng, rặng mây đỏ ửng thường xuyên xuất hiện ở hai
bên gò má.
Lần này hắn lại nhìn cô với ánh mắt bỏng cháy khiến cô không
thể nhịn được nữa phải trừng mắt với hắn, nhưng ai ngờ hắn không có nửa phần muốn
né tránh, đã thế còn cảm thấy hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn cô.
“Trên mặt tôi nổi bệnh đậu mùa sao?” – Đường Khả Khanh nhíu
mày.
“Không.”
Cừu Thiên Phóng trả lời ngắn gọn, nhưng vẫn không nhìn đi
nơi khác, có khi còn dán chặt mắt vào cô hơn. Da mặt của người đàn ông này thật
dày khiến cô được một phen xấu hổ thẹn thùng, đành phải tỏ ra yếu thế, cúi mắt
nhìn xuống, vội vàng xin cáo lui.
“Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.” – Không
đợi Thiên Phóng trả lời, cô đã vội vã xoay người đi ra ngoài, nhưng vẫn cảm nhận
được ánh mắt nóng rực của hắn đang dán chặt vào lưng mình.
Trời ơi, người đàn ông này nhìn cô như thể trên người cô
không mặc gì vậy.
Khả Khanh chạy trối chết, mặt đỏ tới tận mang tai. Cô chưa kịp
đi tới cửa thì cánh cửa đã bị kẻ thô lỗ nào đó hất tung, một gương mặt quen thuộc
xuất hiện, trên tay hắn quơ một xấp văn kiện, đùng dùng xông vào.
“Cừu Thiên Phóng, anh từ chối bản vẽ của tôi là có ý gì?”
Không ngờ có người xông vào đột ngột nên Khả Khanh khó né kịp
bị y đụng phải, nhất thời mất thăng bằng. Tuy cô phản ứng nhanh nhạy lùi lại một
bước, cố gắng đứng vững, nhưng chân trái mang giày cao gót vẫn bị trẹo, tập tài
liệu trong tay cũng vì cú va chạm mà rơi vương vãi đầy đất.
Người đàn ông vừa tới không thèm liếc nhìn cô lấy một cái,
chỉ chăm chăm chạy tới trước mặt Thiên Phóng, đem bản vẽ đang cầm trong tay ném
lên mặt bàn.
“Dự án này chúng ta đã bàn bạc trong nửa năm, anh không thể
nói bỏ là bỏ… Anh định làm cái gì vậy?” – Người đàn ông vừa đến gào ầm lên,
nhưng Cừu Thiên Phóng không thèm để ý đến y. Hắn đột nhiên đứng lên, vòng qua
bàn, đi tới giúp cô thư ký nhặt đám giấy tờ rơi vương vãi trên mặt đất.
“Có sao không?”
“Không sao, mình tôi nhặt được rồi.” – Khả Khanh nhận ra người
vừa tới là Cừu Thiên Tấn, em họ của Thiên Phóng, cô vội nhắc nhở hắn. – “Cừu tổng,
anh cứ làm việc của mình đi.”
Nhưng hắn vẫn cố ý giúp cô nhặt lại hết đống giấy tờ.
“Cừu Thiên Phóng! Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh điếc
à? Anh đừng tưởng bây giờ là tổng giám đốc thì có thể muốn làm gì thì làm…” – Bị
coi như kẻ vô hình khiến Cừu Thiên Tấn tức giận tới mức đỏ mặt tía tai.
“Cậu xin lỗi đi.” – Cừu Thiên Phóng cầm tập tài liệu đã nhặt
đủ, sau khi đứng dậy liền bắt lấy người con gái đang muốn chạy trốn ra cửa, hắn
nhìn thẳng vào mặt Cừu Thiên Tấn, yêu cầu.
“Cái gì?!” – Cừu Thiên Tấn không thể tin, trợn mắt nhìn hắn.
“Nói xin lỗi Đường thư ký mau.” – Hắn nhẹ nhàng lặp lại.
Cừu Thiên Tấn vốn muốn đến to tiếng một trận, nhưng miệng
còn chưa mở y đã nhìn thấy thứ ánh sáng lạnh lùng đáng sợ lóe lên trong mắt con
người từ trước đến nay vẫn luôn lịch sự khách khí này. Đáy lòng Cừu Thiên Tấn lạnh
toát, bất giác lùi lại một bước.
“Cừu tổng, không cần đâu…” – Khả Khanh muốn rời khỏi đây
ngay, nhưng tay đang bị hắn giữ lại. Cừu Thiên Phóng nắm không chặt, nhưng cũng
không để cô tuột khỏi tay hắn rồi chạy mất.
“Xin lỗi đi!” – Cừu Thiên Phóng lạnh lùng lặp lại lần nữa.
Thấy hắn không muốn buông tha chủ đề này, Cừu Thiên Tấn vừa
tức vừa giận nhưng vẫn phải quay sang cô thư ký kia nói: “Xin lỗi.”
“Tôi không sao.” – Khả Khanh gật đầu, lần thứ hai thử thoát
khỏi tay hắn, lúc này hắn mới buông tay để cô ôm đống giấy tờ, cô nói: “Tôi xin
phép ra ngoài tiếp tục làm việc.”
Không muốn đứng giữa lằn ranh lửa đạn, Khả Khanh vội vã rời
đi, cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng cô nhưng nó không ngăn được tiếng tranh
luận ầm ĩ phía bên trong truyền ra ngoài, đa số đều là tiếng gào thét của vị em
họ mắt chó thích coi thường người khác kia.
Đường Khả Khanh xoa mắt cá chân đau đớn, ngay cả đầu cô cũng
đau.
Năm phút sau, Cừu Thiên Tấn giận tới mức không thể kiềm chế
được đi ra ngoài, gương mặt y đỏ bừng, nổi đầy gân xanh, hiển nhiên sự việc
không được giải quyết theo ý của y. Y vẫn như cũ không thèm liếc nhìn cô, chỉ nổi
giận đùng đùng bấm mạnh vào nút gọi thang máy, một tay rút điện thoại gọi cho
người nào đó để tố cáo.
Trời ạ, nhìn người này thật giống một tiểu quỷ chưa trưởng
thành.
Nghe hắn nói điện thoại vài câu, Khả Khanh khinh bỉ lén liếc
mắt về phía y, rốt cuộc y cũng bước vào thang máy, nhờ thế mà bên tai cô cũng
yên tĩnh trở lại.
Vốn tưởng rằng mình sẽ được yên ổn tiếp tục làm việc, ai ngờ
cánh cửa gỗ nặng nề của phòng Tổng giám đốc lại bật mở.
Đường Khả Khanh sửng sốt định đứng lên, nhưng đã thấy hắn
giơ tay ý bảo cô cứ ngồi, tay hắn cầm một lọ thuốc mỡ, đi đến bên cạnh cô rồi
ngồi xổm xuống.
“Anh làm gì vậy?” – Cô hoảng hốt.
“Thoa thuốc cho em.” – Hắn quỳ một chân lên sàn, đưa tay, –
“Đưa chân ra đây.”
Không thèm!
Khả Khanh đỏ mặt nhìn hắn, – “Không cần đâu, tôi không sao.”
Hắn nheo mắt, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân trái của cô, cơn
đau khiến cô thở hắt, nắm chặt tay ghế. Cừu Thiên Phóng nhíu mày, nới lỏng.
Không muốn có rắc rối, Đường Khả Khanh cắn chặt môi dưới,
hít một hơi thật sâu, lúc này mới thỏa hiệp. – “Tôi đi tất chân nên không tiện,
anh đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ tự vào phòng nghỉ thoa thuốc.”
Cừu Thiên Phóng giương mắt nhìn Khả Khanh, bày tay ấm áp xoa
mắt cá chân của cô, vẻ mặt hắn tỉnh bơ uy hiếp cô: “Nếu em không tự cởi được tất
chân thì để tôi giúp em.”
Khả Khanh cứng họng, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, cô trừng
mắt nhìn hắn, toàn thân trở nên khô nóng, không nói nên lời.
Hắn cũng không vội thúc giục, cứ tự nhiên nửa quỳ ở trước mặt
cô, không thèm quan tâm tới chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước ra
từ thang máy.
Đáng ghét!
Khả Khanh khẩn trương nhìn đèn báo thang máy hiện đang đừng ở
lầu một, lại quay sang nhìn hắn, Thiên Phóng kiên trì như vậy cô biết hắn sẽ
không dễ dàng buông tha chuyện này, bất đắc dĩ Khả Khanh đành phải đỏ mặt, nói,
– “Anh quay mặt đi chỗ khác đã.”
Cừu Thiên Phóng nghe thấy vậy mới hài lòng buông mắt cá chân
của Khả Khanh, xoay người sang chỗ khác.
Đường Khả Khanh xấu hổ cởi giày cao gót, dùng tốc độ nhanh nhất
rút đôi tất chân đang đi, ngay lập tức đút đôi tất vào trong túi, nhanh chóng lấy
khăn tay lau chân, sau đó mới hít một hơi thật sâu gọi hắn.
“Được rồi.”
Hắn xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Khả Khanh, lại quỳ một
chân xuống đất, nhẹ nhàng cầm chân trái của cô đặt lên trên đùi hắn, sau đó mở
hộp thuốc bôi lên chân cô, động tác của hắn nhẹ nhàng tự nhiên giống như đang
ký công văn vậy.
Tuy động tác của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng Khả Khanh lại
khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc.
“Thả lỏng một chút, đừng cứng như vậy.” – Hắn không ngẩng đầu,
ánh mắt tập trung vào chỗ mắt cá chân bị thương của Khả Khanh, ngữ điệu bình
bình: “Tôi không ăn em đâu mà sợ.”
“Chẳng buồn cười chút nào.” – Khả Khanh lầu bầu.
Nghe thấy vậy, khóe miệng hắn nhẹ giương lên.
Thuốc mỡ lạnh, tay hắn lại nóng khiến cô càng thêm không được
tự nhiên, tim cũng đập nhanh hơn.
Vì hắn không ngẩng đầu lên nên cô không thể nhìn thấy cảm
xúc trong mắt hắn.
Người đàn ông này có vẻ bề ngoài thẳng thắn, nhưng lông mi lại
rất đẹp. Kỳ thực Cừu Thiên Phóng không được cho là quá tuấn tú, tuy rằng hắn có
lông mày rậm và đôi mắt to, nhưng chiếc mũi cao thẳng lại hơi lớn, nhãn thần
quá lạnh lùng cứng rắn, mái tóc đen cắt ngắn nghiêm nghị.
Vẻ ngoài của hắn không được gọi là khôi ngô, nhưng những đường
nét rắn rỏi khắc sâu trên khuôn mặt lại khiến người khác cảm thấy ấn tượng.
Cả hai gần sát nhau như vậy, Khả Khanh thậm chí còn nhìn thấy
đường nhăn giữa chân mày và đuôi mắt của hắn, và trên thái dương bên phải có một
vết sẹo dài mờ.
Vết sẹo kéo từ thái dương lên trên, và lẩn mất vào trong đám
tóc đen. Đường Khả Khanh nhíu mày, chỉ kém một tấc nữa vết thương đó đã chạm
vào huyệt thái dương.
Không hiểu vì sao trái tim cô lại cảm thấy đau đớn.
“Còn đau sao?”
Trong một giây cô đã tưởng câu hỏi kia là do lòng mình nói
ra, Khả Khanh đỏ mặt, nhưng may thay giây tiếp theo cô lại phát hiện ra câu hỏi
kia là do hắn nói, nhất thời cô không hiểu hắn đang hỏi về cái gì.
“Cái gì đau cơ ạ?” – Cô ngây ngô nhìn hắn.
Cừu Thiên Phóng ngẩng đầu, khẽ nhếch khóe môi hỏi lại một lần
nữa, – “Chân của em còn đau không?”
“Cái gì? A, đúng rồi, chân của tôi.” – Khi hắn nhắc tới cô mới
nhớ ra mình vừa bị thương, vốn vết thương đó chưa thể khỏi nhanh như vậy được.
Khả Khanh mắc cỡ, hai má đỏ hồng, trả lời lúng túng: “Không sao, tôi đã nói rồi,
một chút đau nhức thế này không có vấn đề gì mà.”
Trời ạ, vừa nãy Khả Khanh đã hoàn toàn quên mất mình còn
đang đi làm, đương nhiên cũng quên luôn vết thương ở chân, nhưng không thể
trách cô vì quả thực chân không còn đau nữa.
“Em chắc chứ?”
“Vâng, chắc ạ.” – Khả Khanh phát hiện đèn báo hiệu của thang
máy bắt đầu nhảy số, thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên, vội vã đưa cho hắn phần
báo cáo do phòng kế toán mới đưa lên và nói: “Tôi không sao, thật đấy. Đây là bản
báo cáo hội nghị mà anh cần do phòng kế toán vừa đưa lên. Còn nữa, quản lí Trần
hẹn gặp anh nói chuyện, và có vẻ như ông ấy đang ở trong thang máy.”
“Đó là nguyên do sao?” – Cừu Thiên Phóng đứng lên, để tuýp
thuốc mỡ lên bàn, dùng ánh mắt thú vị nhìn cô.
“Tôi nghĩ anh và quản lí Trần vào phòng sẽ dễ nói chuyện
hơn.” – Đường Khả Khanh liếc nhìn con số đang từ từ nhích lên, một bên cố gắng
nhắc nhở hắn, nhưng vẫn không có cách nào ngăn mình không đỏ mặt.
Nào ngờ Cừu Thiên Phóng không hề có ý định rời đi, trái lại
còn quẳng bản báo cáo lên trên bàn, sau đó hạ thấp người xuống nắm lấy tay ghế
của Khả Khanh, kéo cô về phía hắn, cúi đầu hôn môi cô.
“Cừu…”
Âm thanh kinh hoảng của cô bị hắn nuốt mất, cả người hoàn
toàn bị bao phủ bởi hơi thở của hắn.
Trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy? Sao có thể hôn cô vào lúc
này? Đèn báo hiệu thang máy đang nhích dần lên kìa… 21, 22…
Cừu Thiên Phóng hôn sâu hơn, dụ dỗ, dẫn dắt, bắt cô phải
chuyên tâm vào nụ hôn của hắn. Khả Khanh bị hắn hôn đến mức ngón chân co quắp,
toàn thân tê dại như đang hòa tan trên ghế, cô không thể chú ý tới bất cứ thứ
gì khác nữa.
Trước khi thang máy mở ra, Cừu Thiên Phóng thấy hai mắt Khả
Khanh đã mờ mịt mới hài lòng buông tha cho cô, vẫn còn kịp vuốt ve bờ môi sưng
đỏ của Khả Khanh. Sau đó hắn đứng thẳng người, cầm bản báo cáo, xoay người đối
mặt với thang máy.
Cửa thang máy nhẹ nhàng trượt sang, quản lí Trần bước ra. Hắn
gật đầu chào hỏi đối phương, cả người chắn ở phía trước che cho người con gái
đang thất thần ở sau lưng, sau đó tiến lên đón khách vào trong phòng làm việc.
Đợi cánh cửa khép lại, Đường Khả Khanh mới phục hồi tinh thần.
Cô đưa hai tay ôm má, khuôn mặt đỏ hồng nở nụ cười. Thật không thể tin nổi những
gì vừa phát sinh, nếu hắn không chủ động dừng lại thì có lẽ cô đã để mặc hắn muốn
làm gì thì làm.
Ông trời ơi, nơi này quá lộ liễu, bất cứ lúc nào cũng có thể
có người từ trong thang máy bước ra.
Khả Khanh quá xấu hổ, cô không hiểu vì sao mình lại trở nên
nhạy cảm như vậy, dường như chỉ cần hắn vừa đụng vào là đầu óc cô trở nên mụ mị,
muốn lại gần sát bên hắn, leo lên người hắn.
Thực ra thì đến thời điểm hiện tại, cô đã từng leo lên người
hắn rồi.
‘Anh không thể lại đột nhiên hôn tôi nữa.’
‘Tôi khó lòng giữ mình không làm như vậy.’
Giọng nói trầm thấp của Thiên Phóng vang lên trong đầu khiến
cô cúi đầu thầm than. Đường Khả Khanh gõ hai cái lên đầu để tự cảnh cáo mình tỉnh
táo lại.
Đáng ghét! Lực hấp dẫn của người đàn ông này quá mạnh đối với
cô. Nếu không muốn phạm thêm sai lầm nữa, sau này cô không thể để hắn tới gần ở
những nơi công cộng nữa.