Edit: L2NT
Thực tế, sức kháng cự của cô đối với hắn chỉ bé như con kiến.
Không biết vì sao, hắn luôn có cơ hội hôn cô, mỗi ngày hai ba lần khiến cô quên
đi bản thân đang ở chỗ nào.
Nhưng điều khiến cô tức giận đó là, cùng lắm hắn chỉ hôn cô
mà thôi, luôn biết dừng lại đúng lúc.
Chưa đủ thỏa mãn.
Bốn chữ này bình thường chẳng quan hệ gì đến cô, nhưng dạo gần
đây, thật sự cô muốn tìm hiểu sâu hơn nó có ý gì. Cô không ngờ cũng có lúc bản
thân mình cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có bốn chữ ấy là biểu đạt
chính xác cảm xúc bây giờ của cô.
Đáng ghét, bây giờ ngày nào cô cũng ăn vài thanh chocolate hảo
hạng, mới tạm thời chế ngự tâm trạng nôn nóng của mình. Một tuần qua, cô bị hắn
trêu trọc đến phát điên, vậy mà hắn chưa thấy hành động gì thêm. Không có ý muốn
vào phòng cô, không giở trò suồng sã trong xe, càng không hề chốt cửa văn phòng
làm chuyện đáng xấu hổ với cô ở trên bàn.
Ngược lại, lần đầu tiên gặp người đàn ông hấp dẫn như vậy, hậu
quả của việc ba mươi lăm năm cấm dục được khai thông, là mỗi ngày cô đều tưởng
tượng được quan hệ cùng hắn. Đặc biệt, hắn rất giống với người đàn ông xuất hiện
trong giấc mơ cùng cô hoan ái.
Nếu còn tiếp tục thế này, có trời mới biết cô sẽ làm ra chuyện
hoang đường nào.
Có lẽ là đè hắn xuống cưỡng bức trong xe!
Vừa nghĩ đến, suýt chút nữa cô đã thốt lên lời, vội vàng che
miệng lại.
“Em có sao không?” Cừu Thiên Phóng cúi đầu nhìn cô.
“Khụ, không sao, không cẩn thận bị sặc thôi.” Khả Khanh
không dám nhìn hắn, vội mỉm cười với một doanh nhân đang tiến lại gần.
Sáng sớm hôm nay, hắn đột nhiên bảo cô đi cùng hắn tham gia
một bữa tiệc từ thiện. Vì trước đây có mấy lần cô đi cùng với Tổng giám đốc khi
Cừu phu nhân không thể tham dự, nên cô cũng không từ chối, chỉ cho là công việc.
Nhưng hai giờ trước, hắn đến bắt cô mặc lễ phục do hắn chọn, tháo chiếc kính gọng
đen che khuôn mặt của cô.
“Mau đưa kính cho em.” Cô định cầm đạo cụ để giấu mặt.
“Không cần nữa.” Hắn tiện tay ném chiếc kính lên bàn, đứng
chắn tầm mắt cô: “Nó là kính không độ.”
Khả Khanh hơi buồn bực trừng mắt, còn hắn khoanh tay trước
ngực dựa vào bàn: “Thay quần áo đi, tôi không muốn đến muộn.”
Cô dùng dằng vài giây, biết không thể chống lại hắn nên cũng
không lãng phí sức lực cãi nhau, chỉ cầm chiếc hộp đựng lễ phục, miễn cưỡng tìm
thư kí khác giúp thay đồ.
Trong bữa tiệc, cô làm tròn trách nhiệm của một người bạn
gái, lúc hắn cần, sẽ nhắc nhở về gia cảnh và thân phận của đối phương. Hắn từ đầu
tới cuối luôn ôm eo cô, hàn huyên xã giao với mọi người. Dần dần cô đã hiểu vì
sao hắn lại luôn ôm cô, bởi vì những người nói chuyện, đều muốn giới thiệu em
gái hoặc họ hàng của mình cho hắn.
Khả Khanh không biết cảm giác bây giờ là gì, vui mừng khi hắn
không có hứng thú với phụ nữ khác, đau khổ khi hắn coi cô là tấm lá chắn.
“Cừu Thiên Phóng!!”
Một giọng nói hét to vang lên, cô quay đầu, nhìn thấy một
người đàn ông vô cùng đẹp trai, vẻ mặt hưng phấn đang sải bước từ cửa đi tới,
cười nói: “Đã lâu không gặp, trông thằng nhóc cậu khá đấy. Mới trở về hơn một
tháng đã cướp mất vài hợp đồng của công ty chúng tôi, khiến mấy lão cổ đông
trong công ty tức muốn chết.”
“Tôi chỉ may mắn hơn thôi.” Cừu Thiên Phóng mỉm cười biện
minh. Nhưng cô rất ngạc nhiên, trước giờ hắn chỉ mỉm cười xã giao với người
khác, nhưng đối với người đàn ông mới tới, đáy mắt hắn toát lên ý cười chân
thành.
“May mắn cái con khỉ! Lời này chỉ lừa được mấy lão già và
tôi hồi nhỏ thôi.” Người đàn ông cười vỗ vai Cừu Thiên Phóng, đôi mắt đào hoa dừng
lại trên người Khả Khanh. Y vừa thấy cô, hai mắt sáng lên, cô tin chắc nếu như
bình thường, y sẽ huýt sáo tán tỉnh mình. Quả nhiên giây tiếp theo y đã tiến lại
gần, mỉm cười hỏi:
“Xin chào tiểu thư, tôi tên là Thành Tôn Húc, là anh em nối
khố với hắn ta từ nhỏ tới đại học. Nhìn cô rất quen, chúng ta đã gặp nhau
chưa?”
“Đã gặp rồi.” Khả Khanh trả lời.
Y hơi ngạc nhiên, xoa ngực cường điệu hóa nói: “Không thể
nào. Chúng ta đã gặp nhau ư? Nếu tôi đã từng gặp một mỹ nhân xinh đẹp như thế
này, nhất định không thể quên được! Tiểu thư họ gì? Xin hỏi quý danh?”
Kiểu khoa trương của y khiến Khả Khanh mỉm cười: “Tôi họ Đường,
Đường Khả Khanh.”
Nhìn Thành Tôn Húc vẻ mặt mù mờ, cô biết y không có ấn tượng
về mình, ý cười càng sâu hơn.
“Xin hỏi Đường tiểu thư chúng ta đã gặp nhau khi nào? Hay là
gặp trong mộng?” Y không tin, không thể tin được, một mỹ nữ với vẻ đẹp thoát tục,
chim sa cá lặn thế kia, y gặp rồi lại quên?
Lời nói văn vẻ và khôi hài của y cuối cùng đã làm Khả Khanh
bật cười thành tiếng, cô lắc đầu nói: “Không, hai tháng trước chúng ta đã gặp
nhau.”
“Thật không? Ở đâu cơ?”
“Trong bữa tiệc sinh nhật của giám đốc Thành.” Cô cười nhìn
y: “Tôi không cẩn thận đã đánh đổ sâm panh lên âu phục của anh.”
Rượu sâm panh? Thành Tôn Húc cũng nhớ có chuyện như vậy,
nhưng…
Y trợn mắt, buột miệng nói: “Không cẩn thận đánh đổ sâm panh
lên âu phục của tôi là một bà thư kí đeo kính đen, còn quấn chiếc khăn trùm đầu
cứng nhắc nữa mà!”
“Chính là tôi!”
Thành Tôn Húc há hốc mồm cứng họng.
Khả Khanh biết là không nên nhưng cô không nhịn được cười
thành tiếng lần thứ hai.
Nhưng bị Thành đại công tử này cũng không để ý, chưa đầy hai
giây đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, lập tức quay đầu tra hỏi Cừu Thiên
Phóng: “Khoan đã, khoan đã, người anh em, nói cách khác, mỹ nữ này chính là thư
kí của cậu hả? Không phải là bạn gái, vị hôn thê, thanh mai trúc mã, vợ chồng
có duyên từ ba đời đúng không?”
“Đúng vậy, cô ấy là thư kí của tôi.” Cừu Thiên Phóng thản
nhiên trả lời.
Thành Tôn Húc đang vui vẻ, còn không kịp quay sang với mỹ
nhân, thì người bạn vốn chưa từng quấy rầy y lúc y tán gái đã mỉm cười nói thêm
một câu: “Tạm thời là vậy.”
Thành Tôn Húc hoảng hốt lùi lại, dọa y không phải là lời nói
của Cừu Thiên Phóng cũng phải nụ cười trên khuôn mặt, mà chính là đôi mắt đen
thẳm lạnh lẽo của hắn.
Y lại ngốc rồi, không nhận ra tình huống bất thường. Hơn nữa
cùng nhau lớn lên với Cừu Thiên Phóng, nếu không nhận ra hắn có ý với cô thư kí
xinh đẹp kia, ba mươi lăm năm sống trên đời của Thành Tôn Húc y quả thật uống
phí.
“Ha ha ha, hóa ra là vậy, tôi hiểu, hiểu mà.” Y giơ hai tay
cười giễu cợt.
Biết Thành Tôn Húc đã hiểu lầm, Khả Khanh hơi xấu hổ, đỏ mặt
nói: “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ là thư kí thôi.”
“Trước mắt là vậy.” Cừu Thiên Phóng lại thản nhiên nói xen
vào.
Cô quay đầu lườm hắn: “Anh…”
“Tôi nói sai sao?” Hắn bá đạo ngắt lời cô, cúi đầu nhìn cô
chăm chú, bàn tay ôm eo cô khẽ siết chặt.
Cô buồn bực ngẩng đầu nhìn hắn, định cãi lại, nhưng lại chẳng
giữ vững lập trường. Dù sao quả thật “trước mắt” cô là thư kí của hắn, tuy cô
không cùng hắn lăn lộn trên giường, nhưng cũng có vài phần mờ ám với hắn.
“Hả?” Hắn nhướng mi hỏi dồn.
“Không….” Gương mặt hắn sát lại, đôi môi gần trong gang tấc,
bàn tay ôm eo cô cũng như nóng lên khiến cô khó thở, đành hạ tầm mắt yếu ớt
nói: “Không sai.”
Cừu Thiên Phóng hài lòng mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.
Cả người cô cứng đờ, khuôn mặt ửng đỏ tận mang tai.
Cô xấu hổ lúng túng còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nghe thấy
tiếng bước chân của một ông chủ trong giới thương mại tiến lại gần. Sau đó, thỉnh
thoảng hắn lại thì thầm bên tai cô hỏi vài việc linh tinh, đôi lúc khẽ vuốt tấm
lưng nửa trần của cô, trước mặt nhiều người tỏ ra rất mực thân thiết, khiến đầu
óc cô choáng váng, gương mặt đỏ bừng.
Cô đoán hắn hành động như vậy chỉ muốn mấy ông chủ có ý định
tìm rể tạm rời đi, nên mới không ngăn cản. Nhưng nói thật thì cô cũng chẳng biết
ứng phó kiểu gì.
Khi hắn quyết định ra về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không thích phải làm tấm lá chắn, lần sau những bữa tiệc
kiểu này, phiền Cừu tổng tìm một người khác.” Ngồi trên xe, Khả Khanh lên tiếng.
“Thiên Phóng.” Hắn nói.
Cô kinh ngạc quay sang nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì.
“Tên của tôi là Thiên Phóng.” Hắn nghiến răng, lái xe rời khỏi
bãi đỗ.
“Tôi biết.” Cô khoanh tay, nhìn về phía trước, khẽ nói: “Anh
là sếp của tôi, gọi thẳng tên như vậy không hay.”
“Tôi không chỉ là sếp của em.”
Giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng, cô không hiểu gì, cơn tức
giận dâng lên, bật thành lời: “Đúng không? Ngoại trừ mấy lần hôn ngẫu nhiên,
tôi thấy chúng ta không có quan hệ gì ngoài cấp trên và nhân viên cả.”
Hắn quay sang lườm cô: “Tôi coi em là bạn gái của tôi.”
“Bạn… Á, trời ơi, cẩn thận phía trước!!!” Thấy suýt chút nữa
hắn tông vào chiếc xe phía trước, cô hoảng sợ, vội nắm lấy tay cầm của ô tô,
hét to: “Anh điên à? Nhìn phía trước đi.”
Bỗng nhiên hắn bẻ tay lái một vòng, quay xe tấp vào lề đường
bằng tốc độ đáng sợ, sau đó phanh gấp. Lốp xe phát lên âm thanh ‘két’ chói tai.
Khả Khanh thở hổn hển, chợt nghe thấy hắn lạnh giọng nói:
“Em nghĩ vì sao một tuần qua tôi lại theo đuổi em?”
“Theo đuổi?” Khả Khanh há hốc mồm không thể tin, lườm hắn:
“Từ từ đã, anh gọi những hành động một tuần qua là theo đuổi ư?”
“Nếu không em gọi những cuộc hẹn hò buổi trưa, những cuộc
tán gẫu khi tôi đưa đón em là gì?”
“Là hỏi đáp.” Đó đâu phải là tán gẫu.
“Hỏi đáp ư?” Cừu Thiên Phóng không thể tin nổi.
“Đúng vậy, là hỏi đáp. Theo đuổi là hẹn gặp…”
“Chúng ta đang hẹn hò!” Hắn mạnh bạo ngắt lời cô.
“Anh chỉ thuận tiện hỏi tôi khi lái xe hoặc ăn cơm mà thôi,
đâu tính là hẹn hò.”
“Nếu không thì cái gì mới gọi là hẹn hò?” Hắn gần như rít
lên.
Cô trừng mắt nhìn hắn, không thể lên tiếng. Có trời mới biết
hẹn hò như thế nào, vốn cô chưa từng hẹn hò với ai bao giờ. Nhưng dù sao cô
cũng quyết không thừa nhận, cho dù có làm gì đi nữa.
“Tặng hoa, xem phim, ngắm sao, ăn cơm nhà hàng…” cô khoanh
tay lườm hắn, thấy càng nói càng trơn tru: “Làm vài chuyện lãng mạn, hoặc khen
tôi xinh đẹp.”
“Ngốc nghếch.” Hắn
nói cứng ngắc.
Cô biết chứ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Thế mới lãng mạn.”
Hắn cũng trừng mắt lườm lại, sau đó, nghiêng người hôn cô.
Đáng ghét!!
Tên khốn đê tiện vô liêm sỉ!! Mỗi lần toàn dùng chiêu này!
Cô thầm mắng, nhưng lại dang hai tay ôm cổ đáp trả lại nụ
hôn của hắn.
Trong lúc nhất thời, trời đất đảo lộn, không thể quay lại. Đến
khi hắn rời khỏi đôi môi của cô, cô mới phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi hắn,
chiếc caravat biến mất tăm, áo sơ mi bị cô cởi một nửa, hở ra lồng ngực cường
tráng.
Còn cô cũng chẳng khá hơn là bao, cúc áo màu đen bị cởi đến
giữa thắt lưng, vì không muốn làm hỏng đường cong của quần áo nên cô không mặc
áo ngực. Chỉ có mái tóc đen và bàn tay của hắn đang ôm trọn bầu ngực cô.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, cả người căng cứng, động mạch cổ đập
nhanh.
Trời ơi, hắn lại dừng lại!
Nửa phút sau cô mới nhận ra, nhất thời xúc động mà buột miệng:
“Please, anh có thể thực hiện đến cùng một lần được không vậy?”
Hắn hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cô.
Ôi trời ạ! Cô vừa nói gì thế này?
Khả Khanh đỏ mặt, vừa thẹn vừa lúng túng, nhìn dáng vẻ kinh
ngạc của hắn, cô luống cuống kéo đai lưng lại định chạy trốn nhưng bị hắn bắt lại.
Đáng sợ hơn là hắn đang cười.
Không phải mỉm cười, mà là cười to!
“Buông ra, đồ khốn này!” Khuôn mặt cô đỏ bừng, muốn gỡ bàn
tay đang ôm lưng mình nhưng không được, cô thẹn quá hóa giận vung tay đánh:
“Anh còn cười được, buông tay ra. Buông…”
Hắn không những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong xe.
Đáng ghét!! Đáng ghét!!
Không thể giãy khỏi vòng tay cứng như thép của hắn, cô nhìn
hắn cười bèn đấm vào mặt hắn lần hai, dứt khoát tuột khỏi đùi hắn. Cô nghĩ như
vậy ít nhất cũng ngăn được tiếng cười ma mị kia.
Ồ, tốt quá, hắn im lặng rồi.
Cô ngửi thấy hương vị sâm panh từ miệng hắn, rất ngọt ngào
thơm mát. Hắn không uống rượu, mùi hương ấy dính lại khi hắn hôn cô. Hiểu ra điều
ấy khiến cả người cô nóng bừng, lại nhích sát người hắn.
Hắn rên rỉ trong miệng, đẩy cô ra: “Chết tiệt, em làm tôi
phát điên mất.”
“Anh mới khiến tôi phát điên ấy…” Cô uể oải nhắm mắt lại,
không ngờ lại xảy ra chuyện này, đúng là tự rước lấy nhục: “Rốt cục anh có vấn
đề gì vậy, nếu anh không muốn tôi, thì đừng…”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã chửi thề một câu. Sau đó ấn tay
cô xuống vật đàn ông nóng bỏng căng cứng.
Ôi trời đất ơi!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ thêm, mở mắt ra chỉ thấy
đôi mắt đen nhánh như hai đốm lửa đang đốt cháy mình.
“Đó… là vì sao?”
“Tôi không muốn dọa em.” Hắn nhìn hai mắt cô mờ mịt, khàn giọng
nói: “Tôi nghĩ nên theo đuổi em trước.”
Trong lòng cô rối loạn, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Đó không phải
là theo đuổi.”
“Đúng, tôi biết, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này.”
Hắn giơ ngón tay khẽ xoa làn môi sưng hồng vì bị hôn của cô.
Cô mê man nhìn hắn, yếu ớt nói: “Người khác tương tư anh?”
“Ừm.” Khóe môi hắn ghé sát tai cô, thì thầm.
“Tôi nghĩ tạm thời chúng ta nên bỏ qua bước…” Cô cố đè nén
tiếng rên rỉ, thở gấp nói: “Chờ sau này sẽ nói rõ trình tự.”
“Cái gì…” Hắn ngậm vành tai cô khẽ liếm: “Trình tự?”
“Trình tự?” Cô ôm cổ hắn, khẽ rên, không thể suy nghĩ gì.
Bíp….
Tiếng còi ô tô chói tai vang lên, Khả Khanh giật mình bừng tỉnh,
mới nhớ ra mình đang ở trong xe, cô xấu hổ thở hắt ra.
“Trời ạ, chúng ta đang ở lề đường.”
“Tôi biết.” Hắn buông tay, nhắm mắt tựa vào ghế.
“Đáng ghét, vì sao anh không cảnh tỉnh tôi?” Cô đỏ mặt luống
cuống trở về chỗ ngồi, dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại quần áo.
“Tôi đã thử ngăn cản, nhưng em cứ khăng khăng đòi thực hiện
đến cùng đấy chứ.”
“Ôi!!” Cô thở thật mạnh, xấu hổ đến phát giận lườm hắn, thấy
hắn khởi động lại xe.
“Anh làm gì thế?”
“Đến nơi gần nhất không có người quấy rầy.” Hắn nhấn ga,
phóng vọt đi.
—————
Chương sau là màn diễn vô cùng nóng bỏng, các bạn nhớ đón
xem :v