Tương Tư Bất Hối

Chương 12: Chương 12




Một năm sau

Kinh thành biệt viện.

Mị một thân nam trang màu trắng , đầu đội mũ sa, đứng ở ngoài cửa lớn.

Một năm trước hắn mang hình dáng thê thảm, ở trong lòng nàng rên rỉ làm nàng mỗi khi sau giấc mộng bừng tỉnh đều không thể ngủ lại, nàng đều đi tới nơi này, xác nhận hắn đều ổn cả mới yên long..

Tiết Thống, thế nhưng không ngờ lại có thể ngược hắn như vậy

Nàng không thể đợi được nữa.

May mắn áo xám thiếu niên kia, vào thời khắc mấu chốt thả một quả pháo vào phòng, kịp thời bảo vệ sự trong sạch của hắn .

Trong sạch hay không đối với nàng không quan trọng, nàng yêu là yêu cái người nam tử kêu Diễm kia. [Sunny: tỷ vĩ đại qá =[[ ]

Nếu hắn mất đi trong sạch, cũng chính là làm nhục kiêu ngạo cuối cùng của hắn rồi .

Cho nên, nàng nhờ Lam mạo hiểm dùng dược chết giả mới chế tạo cho hắn uống thử, lại không biết thành công hay không. Dù sao nàng chưa bao giờ từng thí nghiệm qua người nào.

Nàng đi theo sau người của phủ quốc trượng , bọn họ đưa hắn tới bãi tha ma. Nàng lập tức cho hắn ăn vào giải dược, ôm hắn trở về.

Suốt một đêm, cho đến khi sắc trời đêm sang dần, hắn mới chậm rãi khôi phục nhịp tim đập, hô hấp, mạch đập.

Tâm tình nàng dần thả lỏng, ngồi ở bên giường hắn , lệ rơi đầy mặt, cái loại sợ hãi, vô năng vô lực mà bi ai này, nàng tuyệt đối không nghĩ lại muốn gặp lần thứ hai.

Mỗi lần thay hắn bôi thuốc, hắn hội ẩn nhẫn không được lại rên ra tiếng. Không phải cực đau, hắn lại như thế nào nhịn không được? Nàng đau lòng. Đây đúng là cảm giác quen thuộc của nàng mà~

Hai đêm liền, nàng chăm sóc cho hắn. An thần hương cùng Hỗn Nguyên Công của nàng có thể giúp hắn bình yên ngủ say.

Ba năm bị ngược đãi, một năm trở về liền tĩnh dưỡng, hắn gầy yếu lợi hại, tỳ bà đinh kia hay là muốn nhanh chóng lấy ra thì tốt hơn chăng?

Một năm nữa, thân thể hắn đã khá hơn nhiều, hắn như vậy đã không cần dùng an thần hương để trấn an nữa.

Biết hắn muốn gặp nàng, nhưng nàng không nghĩ lấy thân phận như vậy cùng hắn gặp lại.

Nàng không cần hắn cảm ơn, không cần hắn báo ân. Khi nàng đứng trước mặt hắn, nàng hy vọng nàng chính là nàng, không có pha lẫn thân phận gì khác.

Nàng làm mọi việc vì hắn, là nàng cam tâm tình nguyện, nếu là có thể, nàng tình nguyện gạt hắn cả đời.

Cho nên, nàng hiện tại đứng ở chỗ này nhìn hắn hảo hảo tỉnh dưỡng.

*** ***

Thiết Diễm ngồi ngay ngắn ở sau án thư, trong tay cầm một quyển binh thư, vẻ mặt thật sự chuyên chú.

Mị lẳng lặng đứng ở cửa, không muốn quấy rầy hắn, nhìn hắn thật sự chuyên chú vào binh thư, nàng không ngờ nguyên lai nam nhân này còn có biểu tình hấp dẫn người đến như vậy a~.

Nhiều năm như vậy, nàng cũng không từng chân chính nhìn hắn lần nào, toàn là lúc hắn mê man, trong mắt một mảnh mờ mịt mà nhìn trộm. Nhưng bây giờ thật sự là “xem” hắn rồi, thật tốt..

“Chủ tử.” Thấy nàng vẫn đang đứng ở ngoài cửa, Lam mở miệng gọi nàng, trong tay bưng canh gây tê mà nàng phân phó hắn chuẩn bị .

Thiết Diễm ngẩng đầu, thấy công tử áo trắng đứng ở cửa , ngay sau đó, hắn liền ý thức được người kia chính là chủ tử của Lam , ân nhân cứu mạng của hắn , người cứu hắn không chỉ một mạng.

“Tướng quân.”Do ăn dược nên thanh âm khàn khàn, Mị một câu nhân tiện nói qua thân phận của Thiết Diễm .

“Đa tạ ân cứu mạng của công tử.” Thiết Diễm đã đứng ở trước mặt Mị , hành lễ như nữ tử bàn , “ Không biết công tử có thể cho ta biết tục danh được không?.”

Mị suy nghĩ, hiện giờ mình một trang nam phục, lại học cách đi đứng của nam nhân, hắn nhận ra cũng phải.

Thấy Thiết Diễm ngẩng đầu nhìn nàng, Mị hồi phục tâm thần, nói,“Ta tục danh không tiện bẩm báo, gia sư họ Cổ.” Một tiếng ta kia, Mị cả người tóc gáy đều dựng đứng dậy.

Thiết Diễm ánh mắt sáng lên, họ Cổ? Bất quá người kia cứu hắn là vì sao? Hắn nay hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả họ cũng đều không có.

“Tướng quân?” Thấy hắn có chút xuất thần, Mị lên tiếng gọi.

Thiết Diễm hoàn hồn, cười đến có chút chua sót,“Công tử, Diễm sớm không phải tướng quân rồi.”

Mị đau long nhìn hắn cười chua sót, đưa tay cầm chén thuốc trong tay Lam, đưa tới trước mặt Thiết Diễm ,“Tướng quân chính là tướng quân, ở trong lòng ta chỉ có một vị Trấn Bắc tướng quân là Thiết Diễm. Thuốc này tướng quân vẫn là thừa dịp nóng uống đi, nguội rồi thì không tốt.”

“Vô phương thôi.” Thiết Diễm tiếp nhận dược, một ngụm uống cạn, mày mặt cũng chưa nhăn một chút.

Mị nhíu mày. Vô phương? Khi mỗi lần uống dược, nam nhân ở trong lòng nàng thì thào nói khổ là ai? Lúc nào trong miệng cũng bảo không cần đâu, gặp chuyện gì đều yên lặng nhẫn nhịn. Chẳng lẽ nhất định phải để đến khi thần trí mê man, mới chịu kêu đau, kêu khổ?

“Công tử, ân cứu mạng này, Thiết Diễm dù tan xương nát thịt cũng nhất định tướng báo, chỉ cần không phạm vào đại nghĩa dân tộc , không……“

Mị nâng tay ý bảo hắn nhừng nói, cái gì mà tan xương nát thịt chứ! Hắn mà tan xương nát thịt, nàng chẳng phải là tâm như vỡ vụn sao? Hắn vừa mở miệng, nàng liền biết hắn băn khoăn cái gì, người này, ngay cả khi báo ân đều phải trước tiên đem quốc gia lên đầu. “Tướng quân lo lắng nhiều rồi, ta không cần báo đáp gì đâu, chỉ là kính nể tướng quân mà thôi. Tướng quân nếu là thật sự muốn báo ân, chỉ cần ở trên sa trường giết nhiều địch là được rồi.”

Đôi mắt thâm thúy của Thiết Diễm dừng ở trước mắt vị công tử kia, trong lòng cũng là càng thêm dị thường nặng nề. Sa trường giết địch sao? Hắn còn có thể sao?

Mị biết hắn suy nghĩ cái gì, nàng thầm nghĩ trong long, được, nhất định là được. Chắc chắn hắn sẽ quang minh chính đại lấy một thân nam nhi trở về phục vụ quốc gia.

Thấy ánh mắt Thiết Diễm có chút sương mù nhưng lại vẫn bắt buộc chính mình thanh tỉnh, Mị hít một hơi thật sâu,“Tướng quân không cần miễn cưỡng, ta muốn thay tướng quân lấy ra tỳ bà đinh, dược kia giúp tướng quân ngủ một giác, tướng quân sẽ không thấy đau đớn nữa.”

Lam vâng lệnh Mị, bước lên phía trước giúp Thiết Diễm cởi áo, giúp hắn nằm ở trên giường.

Chờ Thiết Diễm mắt rốt cục đã khép lại, hô hấp cũng vững vàng , Mị tháo mũ sa xuống. Lam cùng nàng mặc vào ngoại bào, dùng cồn sát trùng, mang mặt nạ, bao tay, lấy ra dao giải phẫu , nhẹ nhàng cắt vào miệng vết thương đã muốn đóng vảy của Thiết Diễm , thẳng đến khi lộ ra tỳ bà đinh, dùng nam châm đem tỳ bà đinh hút ra, sau đó bôi “hủ sinh cơ cao” lên miệng vết thương, khâu lại.

Hết thảy thu thập xong rồi, Mị nhìn nhìn binh thư để trên án thư , đi đến trước giường, tinh tế nhìn gương mặt gầy yếu của Thiết Diễm , nhẹ nhàng vỗ về.

Đứa ngốc này a, cố gắng như vậy muốn khôi phục thân thể, khôi phục võ công, sợ là đã đem tất cả tội danh đều đặt lên lưng, cho rằng Thiết gia bị như thế đều là hắn lỗi rồi.

Đánh giặc hắn rất lợi hại, nhưng quyền mưu của đế vương hắn sao có thể hiểu được, Thiết gia như thế là do đế vương nghi kỵ, quan lại trong triều nói khích mà thành. Là Thiết gia hắn chiến công quá mức hiển hách, lại là vì hắn một người mà dựng lên, lần này bất quá là lấy cớ mà thôi.

Vô phương gì chứ. Phàm là những gì chàng nguyện có, ta đều ổn thỏa biến nó thành sự thật. Chàng muốn khôi phục Thiết gia, chàng muốn bảo vệ giang sơn Đại Tống , như vậy ta liền giúp chàng kiếm một người minh quân có thể đối xử tử tế với Thiết gia , cho chàng một chức thủ hộ quân vương đáng giá , mà chàng lại còn là nam nhân, vậy để ta đến bảo hộ đi.

*** ***

Mười ngày sau

Mị lại một thân nam trang, đứng ở trong gian phòng này thay hắn cắt chỉ.

Thiết Diễm còn thật sự chăm chú nhìn mỗi một cái động tác của nàng ,đến khi Mị toàn bộ hoàn thành, nói hắn có thể yên tâm không lo gì nữa rồi, hắn thế này mới mở miệng hỏi ,“Ngày đó Cổ thần y đó là dùng thần kỹ như vậy để cứu ta sao?”

Cổ thần y? Mị khóe miệng giựt vài cái, cúi đầu “Ân” một tiếng.

“Nghe nói Cổ thần y có thể quá huyết cho người khác.” Quá huyết? Ý là truyền máu a! “Nếu quân y* cũng có thể quá huyết, có thể cứu lại bao nhiêu tánh mạng các tướng sĩ rồi!” Ai! Hắn cũng không thể nghĩ chuyện khác sao, trong đầu lúc nào cũng là chuyện đánh giặc. [Sunny: Quân y nghĩa là bác sĩ trong quân đội]

Mị từ trong lòng lấy ra một quyển nội công tâm pháp, đây chính là do các ám vệ trăm phương nghìn kế đi đến các võ lâm thế gia tìm thật lâu mới được, quyển này cùng nội công của hắn xấp xỉ, sẽ không xảy ra mâu thuẫn, luyện tập cũng sẽ không quá mức vất vả. Mị đưa cho hắn nói,“Tướng quân cứ y như quyển này mà tập, nhất định sẽ khôi phục công lực.”

“Cám ơn! Đại ân này……”

Ai! Lại nữa rồi. Thật sự là sợ hắn luôn. Chỉ sợ hắn mở miệng ra chỉ toàn là tan xương nát thịt, vượt lửa quá song. Hắn nói dõng dạc như vậy, nàng nghe được càng đau long hơn thôi.

“Tướng quân,” Nàng cắt ngang lời hắn,“Tướng quân tập nội công này, nhất định không thể gấp rút được. Nội công này thuộc loại nhu, cùng nội công trong cơ thể của ngươi vốn tương đồng. Hơn nữa tướng quân nay thân phận mẫn cảm, thỉnh tướng quân không cần bước ra khỏi viện này. Một năm sau, tướng quân nếu muốn ra ngoài, ta tuyệt không ngăn cản.” Mị muốn hắn hứa, thực sợ hắn vì Thiết gia, không để ý an nguy chính mình , nếu là làm cho Tiết gia lại thấy hắn, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Thiết Diễm nắm quyển sách trên tay, cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, một lát sau, nói,“Diễm đáp ứng công tử.”

Mị thế này mới yên lòng, hắn là một người trọng chữ tín, nhất định là một lời nói đáng giá ngàn vàng.

*** ***

Một năm sau, cuối thu.

Du Nhiên Tiếu các

Mị ngồi ở trước cửa sổ, nhìn khu vườn mùa thu hiu quạnh.

Nửa tháng trước nhận được tin tức từ Triệu Lang , tất cả đã sẵn sàng, kế tiếp, cũng chỉ còn lại nữ hoàng họ Triệu kia thôi.

“Chuyện gì?” Mị miễn cưỡng mở miệng, trong lòng nghĩ đến qua mùa đông này, nàng vừa tròn mười sáu, đã đến định kỳ nàng cùng hắn đính ước rồi!

“Cung chủ,” Là Cốc Đông, “Trọng vương đến đây.”

“Nga?” Mị có chút kinh ngạc, cũng có chút hiểu rõ. Nàng vẫn là đến đây a! “Mời nàng vào đi.”

“Dạ”

Mị trở lại phòng, thắp nến, chờ khách nhân của nàng .

Triệu Lang tiến vào liền thấy Mị đang nằm trên giường, trên người khoác áo da cừu màu trắng, bất giác buồn cười,“Ngươi võ công cao như vậy , còn có thể sợ lạnh sao?”

“Tiếng gió ngoài kia nghe như tiếng sấm, lạnh!” Mị nói xong, còn đem áo da cừu trên người kéo sát vào.

Triệu Lang cười khẽ một tiếng, tự mình tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Trong phòng im lặng, Mị nằm úp sấp, ngay cả mắt cũng đều nhắm lại, Triệu Lang liền ngồi như vậy, đánh giá Mị đang lười biếng nằm trên giường. Gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy nàng, nàng tựa hồ trưởng thành càng đẹp hơn, vẻ đẹp của nàng là một loại tú trí xinh đẹp, cho dù biết võ công của nàng cao cường đến đáng sợ, Triệu Lang vẫn là muốn bảo hộ nàng, tựa như bảo hộ muội muội.

Nàng cũng là giảo hoạt đến đáng sợ, nàng vừa bày mưu, một bước rồi lại một bước hoàn thành, chu chu đáo đến đáng sợ. Triệu Lang thầm nghĩ mình thật sự thực may mắn, mình là bằng hữu của Mị, không phải địch nhân.

Tiết gia, hoàng tỷ trong hoàng cung, Phương hậu trong hậu cung, chỉ sợ là bọn hắn đều có kết cục không tốt rồi. Hiện tại Mị giống như đang săn bắn người của hoàng gia, sau đó hảo hảo thuần dưỡng, tiếp theo sẽ làm thịt.

“Nhất định phải như vậy sao?” Triệu Lang rốt cục mở miệng hỏi, biết rõ Mị biết nàng đang hỏi cái gì.

“Ta không muốn lưu lại mối họa gì ,” Mị mắt vẫn đang nhắm, dừng lời một chút, thanh âm bỗng có một tia hàn ý,“Nàng, hẳn phải chết dưới tay ta.”

Mị mở mắt ra nhìn Triệu Lang, trong mắt trợn trắng không chút nào che dấu hận ý,“Bởi vì nàng ta làm bị thương chính là người quan trọng nhất của ta, dù chết muôn lần cũng không giải hết hận. Huống chi, ta sẽ còn cho nàng chết rất thoải mái.”

Triệu Lang há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không có mở miệng nói câu nào. Làm bị thương người quan trọng nhất của nàng? Là vì chuyện này, tiếng ca hôm ấy của nàng mới có thể đau thương như vậy đi! Thôi, nàng dù sao cũng đã đi tới đây rồi, không còn đường quay đầu nữa.

“Tỷ tỷ là phụng chỉ vào kinh sao?” Mị lúc này đã bình tĩnh, ánh mắt lại nhắm như cũ.

“Ngươi như thế nào biết được?” Triệu Lang lời vừa ra khỏi miệng liền biết chính mình hỏi thừa, nàng như thế nào lại không biết, tất cả đều trong kế hoạch của nàng rồi mà. Bất quá nàng nhận được mật chỉ cũng là hoàng tỷ tự tay viết , nàng như thế nào sai khiến hoàng tỷ tự tay viết viết chỉ được? Bởi vì tin tưởng Mị, nàng một mình vào kinh, đại quân để lại cho thủ hạ tâm phúc rồi.

“A……” Mị cười khẽ, không có trả lời vấn đề của nàng , nhưng lại hỏi lại một câu,“Tỷ tỷ lần này nhập kinh dẫn theo bao nhiêu nười?”

“Chỉ có mình ta thôi.” Triệu Lang trong lòng hạ quyết định, liền thấy thoải mái, đưa tay đến chén trà, chậm rãi uống.

Mị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng. Triệu Lang tâm tình bỗng nhiên rất tốt, rốt cục, có thể nhìn ra biểu tình kinh ngạc của nàng , cho dù mạo hiểm cũng đáng.

“Tỷ tỷ thật can đảm,” Mị cười quyến rũ, cúi đầu thở dài,“Tỷ tỷ tin ta như vậy sao?”

Lúc này Triệu Lang chỉ nở nụ cười, cũng không nói gì.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh như cũ, một người thưởng trà, một người nằm trên giường……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.