Trình Thực lái xe đưa Tô Nhất về Nam Sung, cùng Hứa Tố Kiệt làm khách ở nhà cô.
Thấy con gái đưa hai người bạn học về nhà chơi, bố mẹ Tô Nhất khoản đãi rất
nhiệt tình. Sau bữa tối thịnh soạn, bà Tô chuẩn bị cho Trình Thực một
chiếc giường xếp trong thư phòng.
Khi biết Tô Nhất đi xe của
Trình Thực về nhà, bà Tô rất ngạc nhiên. Trong nước, sinh viên có xe
riêng chứng tỏ điều kiện gia đình khỏi phải bàn. Hỏi ra thì quả nhiên là như vậy, bố mẹ cậu là thương gia có tiếng ở Ôn Châu. Ôn Châu... dường
như là danh từ của sự giàu sang.
Bà Tô hỏi nhỏ con gái: “Sao Trình Thực lại đưa con về? Con chơi thân với cậu ta à?”
Tô Nhất hiểu ra ẩn ý của bà, nói: “Cậu ấy không có ý muốn đưa con về đâu,
là nhân thể đến Nam Sung chơi thôi. Con và Hứa Tố Kiệt khá thân với cậu
ấy nhưng cũng chỉ là bạn bè thôi. Mẹ đừng có đoán mò linh tinh đấy nhé!”
Bà Tô thấy vậy thì không hỏi nữa, chỉ để ý quan sát thêm, thấy Trình Thực
có vẻ ít nói và hình như không hề có ý gì khác với con gái mình, xem ra
đúng là bà đã nghĩ hơi nhiều rồi. Dù vậy, bà vẫn nhiệt tình tiếp đãi,
còn lấy hẳn một bộ chăn ga mới cho cậu dùng. Cũng chẳng phải có ý lấy
lòng, chỉ vì bà nghĩ đơn giản là nhà cậu có điều kiện như thế, không
muốn cậu phải chịu thiệt thòi khi ở nhà mình.
“Làm phiền cô chú quá.” Trình Thực lễ phép cảm ơn.
“Không sao, không sao. Tô Nhất đi nhờ xe cháu, chúng ta lại chỉ có thể cho
cháu một chiếc giường xếp để nghỉ ngơi, cháu đừng trách chúng ta không
chu đáo nhé! Hay là để bố Tô Nhất đặt cho cháu một phòng khách sạn!”
“Không cần đâu ạ, như thế này là tốt lắm rồi.” Trình Thực vội vàng từ chối,
nếu muốn ở khách sạn thì cậu đã đặt phòng ngay từ đầu, cần gì phải đợi
đến bây giờ.
Cậu muốn ở lại nhà Tô Nhất để thăm nơi cô đã sinh ra và trưởng thành.
Ông Tô vỗ vai cậu, nói như với con cháu trong nhà: “Vậy cháu chịu khó hai đêm nhé.”
“Vâng. Tô Nhất, mình có thể tìm sách trên kệ đọc không?”
“Được chứ, cậu cứ lấy mà xem. Cũng chẳng có gì ngoài sách vở chuyên ngành của bố mình, có mấy cuốn truyện ngôn tình mình mua thời trung học và Đường
Thi, Tống Từ, Nguyên Khúc, chắc cậu chẳng thích xem đâu.”
Hứa Tố Kiệt vội nói: “Có truyện ngôn tình hả, vậy lấy hai cuốn cho chị mượn đọc trước khi đi ngủ được không?”
Vì ban đêm trời khá lạnh, lại lật phật mưa nên Tô Nhất không đưa Trình
Thực và Hứa Tố Kiệt đi dạo phố được sau khi xem ti vi, mọi người đều
quay về phòng ngủ. Trình Thực một mình ở trong thư phòng, lật xem mấy
cuốn sách trên giá.
Trên giá, ngoài sách ra còn có album ảnh gia
đình Tô Nhất. Cậu xem từng tấm một và đã nhìn thấy toàn bộ quá trình
trưởng thành từ nhỏ tới lớn của cô.
Tô Nhất hồi nhỏ rất dễ
thương, mặt vừa tròn vừa hồng hào, trông chẳng khác gì một trái táo. Tóc lúc nào cũng cột đuôi ngựa, dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát. Những bức ảnh
về tuổi thơ của cô, bức nào cũng sinh động, ánh mắt khiến người ta cảm
thấy rất có hồn.
Ảnh thời trung học, Tô Nhất luôn trong bộ dạng
thục nữ. Tóc thẳng và dài, váy bồng bềnh, cười duyên dáng, nhìn xinh xắn nhưng cũng rất thông minh.
Tô Nhất giờ cũng gần giống như thời
trung học, vẫn xinh đẹp và thông minh. Trình Thực xem một lượt hết cuốn
album, thắc mắc: “Vì sao không thấy ảnh cô ấy chụp cùng với bạn trai?”
Trình Thực không biết ảnh chụp cùng Chung Quốc đã được Tô Nhất cất riêng ở
một cuốn album trong phòng mình để mang ra xem lúc nào cũng được. Do dự
hồi lâu, cuối cùng, Trình Thực lặng lẽ lấy trộm một tấm hình chụp riêng
Tô Nhất, cẩn thận nhét vào ngăn kín nhất trong ví mình.
Trước khi đi ngủ, Tô Nhất dùng máy bàn gọi vào di động của Chung Quốc. Cô cố tình không nói với cậu rằng mình đã về nhà, muốn dành cho cậu một bất ngờ.
Nhưng Chung Quốc lại chẳng hề ngạc nhiên. “Anh biết em về rồi, em vừa xuống
xe mẹ anh đã nhìn thấy từ ban công. Nghe nói còn ngồi xe của một chàng
trai trẻ. Khai thật ra cậu ta là ai đấy? Đồng chí Tô Nhất, trước khi trả lời, tôi có lời nhắc nhở, Đảng và nhà nước luôn quán triệt chính sách
thành thật được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị.”
Bà Chung đã nhìn thấy, còn lập tức kể cho Chung Quốc, rõ ràng đang coi đó là chuyện lớn. Chẳng trách khi Tô Nhất sang nhà bên chào hỏi, thái độ của bà ấy
cứ dửng dưng. Giờ nhớ lại, Tô Nhất cảm thấy hơi oan ức. Cô đâu chỉ đưa
mỗi Trình Thực về nhà, còn có Hứa Tố Kiệt nữa mà. Không lẽ bà Chung nghĩ cô bắt cá hai tay?
Cô lập tức cao giọng nói: “Ý anh là gì? Em
đưa hai người bạn về nhà chơi thì có gì mà phải thành thực với không
thành thực. Lần trước anh còn đưa tận bốn người về cơ mà.”
“Giận
rồi à? Anh đùa em thôi mà, thế mà cũng không biết. Anh mà không tin em
thì đã gọi điện hỏi rõ từ lâu rồi, sao phải nhẫn nhịn chờ em gọi cho anh chứ.”
Giọng Tô Nhất giờ mới dịu lại: “Em mà thích người khác thì đã chẳng thèm gọi điện thoại cho anh, mặc kệ anh từ lâu rồi.”
“Nhưng em sẽ không thích người khác, em chỉ thích anh thôi, đúng không?”
Chung Quốc vừa cười vừa nói, giọng điệu đầy tự tin. Phải cực kì tin tưởng vào tình cảm của hai người thì cậu mới có thể tự tin như vậy.
“Hứ! Anh đừng quá tự tin. Nhỡ em thích người khác thì anh làm thế nào?”
“Thằng nào?... Anh sẽ giết hắn. Dám cướp đoạt tình yêu của anh.” Chung Quốc
cao giọng, giả bộ khí thế nhưng rất nhanh sau đó đã lại cười khúc khích, hỏi: “Tô Nhất, vậy nếu anh thích một cô gái khác, em sẽ thế nào?”
Tô Nhất cười rồi lập tức gằn giọng nói: “Anh dám... Em sẽ giết anh.”
Hứa Tố Kiệt ngồi bên cạnh, nghe đến đó không nhịn được cười, nói: “Tô Nhất, em thật là dũng cảm!”
Chung Quốc cũng kêu lên: “Em tàn nhẫn thế. Anh không nỡ động đến một cái móng tay của em, chỉ xử lí kẻ cướp đoạt tình yêu của mình, thế mà em lại
muốn giết anh. Xem ra sau này anh phải thật thà, rất thật thà mới được,
nếu không chắc mạng này khó giữ.”
Tô Nhất cười khúc khích. ”Anh
biết thế là tốt. Đồng chí Chung Quốc, nhắc cho đồng chí biết tốt nhất là đừng là có lăng nhăng, nếu không chính sách của tôi là xử ngay lập tức, giết không tha.”
Hứa Tố Kiệt lắc đầu cười, nói: “Cái gì mà xử
ngay lập tức, giết không tha, đây đúng là câu tình tứ nhất trong tất cả
những lời tình tứ.”
Tô Nhất buôn điện thoại với Chung Quốc, nói
hết chuyện này sang chuyện khác. Cậu biết hai người bạn cô đưa về nhà là Hứa Tố Kiệt và Trình Thực thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Thì ra cậu ta lái
xe đưa em về. Xem ra hai người ngày càng thân thiết nhỉ?”
Tô Nhất cố tình hỏi: “Anh ghen à?”
Chung Quốc cười lớn. “Đang định thế nhưng nghe em hỏi, anh lại thôi không ghen nữa. Không cho em đắc ý đâu.”
“Anh... đáng ghét!” Tô Nhất hờn dỗi.
Buôn dưa lê nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhất mới bịn rịn dập máy. Trước khi tạm
biệt, Chung Quốc liên tục dặn cô có kết quả khám lại là phải thông báo
ngay cho cậu.
“Lập tức, nhớ nhé, lập tức phải báo cho anh nhé.”
“Được rồi, được rồi, em biết rồi. Anh cứ như bà già ấy!” Tô Nhất nói giọng trách mắng nhưng trong lòng thì vui mừng khấp khởi.
Hứa Tố Kiệt nói một câu chân thành: “Tô Nhất, em và Chung Quốc tình cảm thật đấy. Thật đáng ngưỡng mộ.”
Sáng hôm sau, Tô Nhất đến bệnh viện siêu âm, rất nhanh đã lấy được kết quả.
Sỏi ở thận bên trái đã hết, bên thận phải còn một viên rất nhỏ. Thuốc tan
sỏi khá là hiệu nghiệm, bác sĩ nói chỉ cần uống một đợt thuốc nữa là sẽ
ổn, cũng không cần phải khám lại nữa. Có điều sau này vẫn phải chú ý
uống nhiều nước và chăm vận động vì bệnh này rất dễ tái phát.
Tô
Nhất lập tức nhắn tin cho Chung Quốc. Cậu nhanh chóng trả lời: “Tốt quá, cuối cùng cũng có được chiến thắng tạm thời. Sau này nhớ phải uống
nhiều nước và chăm vận động, đừng để bệnh tái phát.”
Kết quả kiểm tra nằm trong dự liệu của Tô Nhất nên cô không cần bà Tô đi cùng mà gọi Hứa Tố Kiệt cùng ngồi xe của Trình Thực đến bệnh viện. Nửa tiếng sau,
làm hết các thủ tục kiểm tra, cô vui vẻ đưa họ đi khắp Nam Sung.
Đi dạo ở Bắc Hồ, leo núi Tây Sơn, ra bờ sông Gia Lăng, đến Hoa viên Ngũ
Tinh... Có ô tô, đi đâu cũng tiện. Ba người đi chơi gần hết một ngày mới về.
Tô Nhất nhìn thấy mẹ Chung Quốc ở sân, lập tức chạy ra chào thật ngọt: “Cô Uông.”
“Tô Nhất à, kết quả siêu âm hôm nay thế nào?” Bà Chung hỏi.
“Sỏi đã tan gần hết, chỉ còn một viên nhỏ thôi ạ. Bác sĩ nói cháu chỉ cần uống thêm một đợt thuốc nữa là sẽ ổn.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi.”
Bà Chung vừa gật đầu vừa liếc nhìn Trình Thực đang đi tới. Tô Nhất biết bà đang đoán già đoán non, liền nhanh trí kéo Hứa Tố Kiệt lại giới thiệu:
“Cô Uông, đây là bạn thân nhất của cháu ở trường đại học, Hứa Tố Kiệt,
còn kia là Trình Thực, bạn trai của chị ấy. Lần này cháu về nhà, họ cũng đi cùng.”
Trình Thực và Hứa Tố Kiệt trợn mắt nhìn nhau, còn thần sắc của bà Chung thì đã tươi tỉnh hẳn lên.
“Được đấy, dám lấy chị làm bình phong. Sao Trình Thực lại thành bạn trai của
chị chứ?” Vừa vào nhà, Hứa Tố Kiệt đã phản đối. Tô Nhất sợ mẹ ở trong
bếp nghe thấy, vội vàng lôi cả hai vào phòng.
“Nếu mình không nói vậy, trong lòng cô Uông sẽ không vui. Hôm qua, cô ấy nhìn thấy mình
ngồi xe của Trình Thực về nhà, đã lập tức gọi điện báo cho Chung Quốc.”
Trình Thực tò mò hỏi: “Cô Uông là ai? Chung Quốc là ai?”
Tô Nhất vẫn chưa kịp nói thì Hứa Tố Kiệt đã cướp lời: “Chung Quốc là bạn
trai thanh mai trúc mã của Tô Nhất, cô Uông kia chính là mẹ của Chung
Quốc. Hai nhà ở cạnh nhau, thấy Tô Nhất ngồi xe cậu về nhà, mẹ Chung
Quốc có chút không yên tâm. Để tránh bị nghi là bắt cá hai tay, Tô Nhất
mới bịa ra chuyện này để cô ấy yên tâm.”
Chung Quốc... Trình Thực nhẩm lại cái tên này, trong lòng chợt cảm thấy ngưỡng mộ anh chàng
Chung Quốc nào đó vì cậu được quen biết Tô Nhất từ nhỏ, cùng cô trải qua những năm tháng tuổi thơ.
Hai ngày ở nhà Tô Nhất, Trình Thực cảm thấy thời gian trôi nhanh như tên bắn. Chiều Chủ nhật, chuẩn bị về
trường, cậu cứ có cảm giác lưu luyến không rời.
Bố mẹ Tô Nhất là
những người hiếu khách, tiếp đón hai người bạn của con gái rất nhiệt
tình. Trình Thực và Hứa Tố Kiệt đều thấy thịt bò khô ở Nam Sung rất
ngon, trước khi đi, bà Tô mua liền mấy loại thịt bò khô hương vị khác
nhau cho họ mang về. Lúc từ biệt, hai người cứ cảm ơn liên hồi và ái
ngại vì đã làm phiền bố mẹ Tô Nhất. Bà Tô hơi cười, nói: “Sau này có
thời gian, các cháu nhớ đến đây chơi nhé. Thành Đô gần Nam Sung như vậy
Trình Thực lại có xe, đưa mấy đứa về cũng tiện. Nếu thấy đồ ăn ở căn tin trường không ngon, muốn thay đổi khẩu vị thì cứ đến đây với cô nhé!”
Trình Thực cảm động, Hứa Tố Kiệt cười, nói: “Cô Tô, bọn phàm ăn tục uống như
chúng cháu mà thường xuyên đến đây, chỉ sợ cô lại thấy phiền.”
Ông bà Tô cùng đồng thanh nói: “Không, không, cứ đến đây, cứ đến đây.”