Chưa đầy năm phút sau, Tô Nhất đã thấy chiếc Golf đỏ của Trình Thực ở phía đầu đường.
Tô Nhất không để ý đến ánh mắt khác thường của cậu ta, chỉ thấy dưới cái
lạnh của tháng Hai mà cậu ta chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, vai trái của chiếc áo có một mảng màu đỏ tím. Màu đỏ tím ấy, dưới ánh đèn, hiện rõ
thành màu đỏ thẫm, màu của máu. Quả nhiên cậu ta đã bị thương.
Tô Nhất chỉ về phía vai của cậu ta, lo lắng hỏi: “Làm sao đây?”
Trình Thực thản nhiên liếc nhìn vai mình, nói: “Bị chai rượu đập vào.”
“Cậu mặc thế này ra đường sao? Cho dù không sợ lạnh thì cũng phải mặc thêm
áo khoác chứ. Nếu như vậy thì chai rượu đã không làm cậu bị thương thế
này.”
“Mình có mặc áo khoác nhưng trong quán bar nóng quá. Sau này vì đánh nhau nên vứt luôn áo ở đó rồi.”
“Sao cậu lại đánh nhau với người ta?”
“Bọn chúng đáng đánh.”
Trình Thực chỉ trả lời ngắn gọn. Tô Nhất cũng không hỏi thêm, chỉ bảo: “Mau đến bệnh viện đi.”
Họ loanh quanh trong bệnh viện khá lâu vì phải xử lí hết những mảnh thủy
tinh găm vào vai. Khi bác sĩ dùng thuốc sát trùng lau những vết máu trên vai, Trình Thực đau đến mức đầu lông mày cứ nhíu chặt lại, mặc dù đã
cắn chặt răng để không kêu một tiếng nhưng trán cậu ta vẫn lấm tấm mồ
hôi.
Tô Nhất nói đùa: “Nếu đau thì cứ kêu lên, mình sẽ làm như không nghe thấy.”
Trình Thực chăm chú nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Không được, mất mặt lắm.”
Hóa ra cậu ta cũng biết nói đùa, Tô Nhất không nhịn được bật cười. Bốn mắt
nhìn nhau hai người cùng cười, Trình Thực như quên cả sự đau đớn.
Ra khỏi bệnh viện đã hơn mười giờ, càng về đêm trời càng lạnh nhưng những
cặp tình nhân đi trên phố vẫn còn nhiều. Đêm Valentine lãng mạn thường
khiến những người đang yêu càng quyến luyến nhau hơn.
Tô Nhất
nhìn những cặp đôi đi trên phố, nói đùa với Trình Thực: “Lễ Tình nhân
lãng mạn thế này mà phải đưa cậu đến bệnh viện, thực là cụt hứng quá
đi!”
“Để cảm ơn cậu đã đưa mình đến bệnh viện, mình sẽ mời cậu ăn khuya.”
“Để hôm khác đi, tối nay mình ăn no quá rồi, chẳng muốn ăn khuya nữa đâu. Cậu đưa mình về trường là được.”
Họ vừa đi về phía chiếc ô tô vừa nói chuyện. Trong mắt những người đi
đường, họ cũng là mắt cặp đôi. Một cô bé chạy tới, tươi cười đưa bó hoa
hồng hơn mười bông ra, nói với Trình Thực: “Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái không?”
Rõ ràng đây cũng là một học sinh vừa học vừa làm.
Tô Nhất bật cười, không chỉ vì cô bé bán hoa hiểu nhầm cô với Trình Thực
là một cặp mà còn vì hoa hồng của cô vẫn đang để ở cốp xe, vậy mà đã có
“đồng nghiệp” đến chào hàng. Đang định từ chối thì Trình Thực lại nhận
hết số hoa trong tay cô bé kia, nói: “Tôi mua hết, để cô được về nhà sớm nhé.”
Cô gái kia mừng rỡ nói cảm ơn.
Trình Thực đưa hết
chỗ hoa hồng vừa mua cho Tô Nhất, nói: “Tặng cậu.” Ngập ngừng giây lát,
cậu ta nói thêm một câu: “Coi như để cảm ơn cậu tối nay đưa mình đến
bệnh viện.”
Câu từ ngắn gọn nhưng bàn tay cầm bó hoa của cậu đẫm
mồ hôi. Chỉ có mình cậu biết ý nghĩa thực sự của việc tặng hoa này. Như
những người con trai khác, vào ngày Valentine đặc biệt này, cậu muốn
tặng hoa hồng cho người con gái mà mình thích. Cậu tưởng mình không thể
nhiệt tình, lãng mạn như vậy nữa. Nhưng cô lại khiến sự nhiệt tình, lãng mạn đã bị dập tắt từ lâu trong cậu bùng cháy như núi lửa hồi sinh.
Tô Nhất không biết những điều sâu thẳm trong lòng Trình Thực, cô chỉ có
thể nghe gì biết đấy, hồn nhiên đón nhận bó hoa, dí dỏm nói: “Đây là bó
hoa hồng thiếu lãng mạn nhất mình được nhận đấy.”
Trình Thực thở
phào như vừa trút bỏ được gánh nặng. “Đây là lần thứ hai mình tặng hoa
hồng cho một cô gái, cảm ơn cậu vì đã nhận nó.”
Lần thứ hai? Tô
Nhất ngạc nhiên nghĩ người lạnh lùng với con gái như Trình Thực mà cũng
từng tặng hoa hồng cho một cô gái sao? Hơn nữa, nghe giọng điệu thì hình như đối phương đã không nhận.
“Lần đầu tiên tặng hoa hồng là cho mối tình đầu hả?” Tô Nhất khó mà kìm được sự hiếu kì, liền dò hỏi.
Im lặng trong giây lát, Trình Thực gật đầu thừa nhận: “Ừ, thời đó mình còn học trung học.”
“Học trung học mà đã yêu rồi?” Tô Nhất không dám tin, một Trình Thực luôn có biểu hiện như chưa bao giờ biết động lòng trước phái nữ lại biết tặng
hoa cho bạn gái từ thời trung học.
“Khi đó, trong lớp mình có một bạn gái rất dễ thương, tóc xoăn tự nhiên, da trắng, mắt to, lông mi dài và cong, trông như một con búp bê vậy. Mình... luôn nhìn trộm bạn ấy.”
Trình Thực ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đắm chìm trong quá khứ xa xôi. Tô Nhất không nói một lời, im lặng nghe cậu kể.
“Năm lớp bảy còn rất ngờ nghệch, lớp tám mới biết có ngày lễ Valentine. Ngày hôm đó, chẳng hiểu sao mình rất muốn, rất muốn tặng bạn ấy một bông
hồng. Hoa hồng khi đó có giá năm tệ một bông, một bó hoa cũng phải vài
chục tệ. Mình không có tiền, cũng không thể xin tiền bố mẹ vì lúc ấy gia đình mình rất khó khăn, bố mình dùng số tiền tích góp cả đời đi làm ăn
với người ta, cuối cùng bị lỗ vốn, ông thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Không có tiền, mình phải nghĩ cách khác. Cậu nói xem mình nghĩ ra cách
gì?”
Tô Nhất lắc đầu, đoán không ra. Cô xuất thân trong một gia
đình bậc trung ở thành phố, bố mẹ chưa bao giờ cắt tiền tiêu vặt của cô. Cô chỉ biết không có tiền thì xin bố mẹ mà thôi.
“Mình trộm hoa ở cửa hàng rồi lén để vào ngăn bàn của cậu ấy.” Im lặng một hồi, Trình Thực tự trả lời.
Hướng lên bầu trời đêm, ánh mắt xa xăm của cậu ta trở nên tập trung như thể
đang nhìn thấy chính mình thời niên thiếu, gắng sức bình tĩnh bước vào
cửa hàng hoa, nhân lúc bà chủ không để ý liền vớ lấy một bó hoa hồng rồi bỏ chạy. Cậu chạy rất nhanh, bước chân rối loạn và gấp gáp y như nhịp
tim của mình. Có người la hét đuổi theo, cậu ra sức chạy, cuối cùng cũng cắt đuôi được họ.
Nhân lúc các bạn trong lớp về nghỉ trưa, cậu đã lén đặt bó hoa ăn trộm đó vào ngăn bàn cô bạn mà mình thầm thích đã lâu.
Trộm cắp là hành động đáng bị lên án nhưng Tô Nhất lại không cách nào trách
được hành động lãng mạn khác người đó của Trình Thực. Cô chỉ quan tâm
đến một điều.
“Vậy cậu ấy không biết đó là hoa cậu tặng ư?”
Nét mặt Trình Thực lộ rõ vẻ chua chát. “Mình không để lại lời nhắn, cũng
không muốn bạn ấy biết đó là hoa mình tặng. Nhưng không hiểu sao bạn ấy
lại biết, đến chiều đi học, vừa vào lớp, bạn ấy đã chặn đường hỏi có
phải mình đã để hoa hồng vào ngăn bàn của bạn ấy không?”
“Bạn ấy
đã hỏi cậu trước mặt bao nhiêu người trong lớp?” Tô Nhất ngạc nhiên,
điều này không giống kiểu vui mừng, e thẹn thông thường của con gái khi
nhận được hoa hồng. Nếu là cô, chắc chắn sẽ gọi riêng ra ngoài nói
chuyện. Cô chợt có cảm giác chuyện không có tiến triển tốt đẹp.
Còn Trình Thực thì đã thôi không kể nữa, đôi môi mím chặt thành mặt đường
vòng cung của khổ đau. Cậu đã cố quên nhưng kí ức về nỗi đau ấy cứ như
sợi dây thun bị kéo giãn, tưởng chừng đã xa nhưng buông tay một cái, nó
sẽ bật trở lại, khiến con tim lại chợt nhói đau.
Chuyện đã qua
lâu rồi nhưng Trình Thực vẫn còn nhớ rõ, khi cậu thừa nhận là hoa của
mình, trên khuôn mặt búp bê xinh đẹp đó là vẻ ê chề, nhục nhã đến mức
nào. Và cả cô bạn ngồi cạnh cùng cười, chế nhạo: “Thế nào, Uông Vũ Tây,
mình đã nói là thấy Trình Thực thậm thụt cầm một bó hoa vào lớp, chắc
chắn là của cậu ta tặng, thế mà cậu còn không tin. Không ngờ cậu ta cũng thầm thích cậu nhỉ?”
Cô gái kia vừa nói vừa cười như thể được
chứng kiến chuyện nực cười nhất thế giới. Vài nữ sinh khác cũng bắt đầu
cười, những tiếng cười lần lượt vang lên khiến vẻ mặt Uông Vũ Tây càng
tồi tệ. Cô ta ném mạnh bó hoa hồng lại cho Trình Thực, kèm những lời vô
cùng cay độc: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Tình cảm của cậu, đối với cô ta, xem ra là một sự sỉ nhục.
Như bị lãnh một cú đấm ngay giữa mặt, Trình Thực cảm thấy toàn thân choáng
váng. Trong lớp có bao nhiêu bạn học, kẻ hiếu kì, người đồng cảm, người
coi khinh... những ánh mắt như vô số những mũi dao đâm vào người cậu. Có kẻ còn đổ dầu vào lửa: “Con trai lớp này, lùn nhất là cậu ta, quê nhất
là cậu ta, xấu nhất cũng là cậu ta. Cậu ta dựa vào đâu mà đòi thích Uông Vũ Tây chứ, đáng đời.”
Lời nói của những cô cậu học sinh mười
bốn, mười lăm tuổi đôi khi còn gay gắt, cay nghiệt hơn cả người lớn. Vì
quá trẻ, chưa biết thế nào là chừng mực, chưa biết lời lẽ cay độc dễ làm tổn thương đến người khác nên họ chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của
người nghe. Khi nghe những câu ấy, Trình Thực cảm thấy như đang bị vật
gì đó cứa vào tim, một nỗi đau trí mạng.
Đúng, khi đó cậu rất
thấp, chỉ vừa đủ một mét sáu mươi; khi đó cậu rất quê, quần áo trên
người toàn là những đồ rẻ tiền mua ngoài chợ; khi đó cậu cũng rất xấu,
suốt ba năm trung học, mặt lúc nào cũng chi chít mụn.
Cậu có gì
mà dám thích cô ta, Uông Vũ Tây hẳn cũng cho rằng cậu và cô ta hoàn toàn không thuộc cùng tầng lớp. Cho nên tấm lòng của cậu, trong mắt cô ta,
thật là nực cười. Nó là vết nhơ, là thứ cần phải tẩy sạch. Trong tuổi
thanh xuân tươi đẹp như hoa của cô ta, cậu tuyệt đối không phải là một
chú bướm xinh được chào đón.
Cậu chỉ là con ruồi, một con ruồi
đáng ghét mà người ta luôn muốn xua đuổi bất cứ lúc nào. Bởi vậy, cô ta
đã dùng cách vô cùng tàn nhẫn là từ chối bó hoa của cậu ngay trước lớp
để thể hiện rằng cô ta chẳng có cảm tình gì với cậu và điều đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Giây phút ấy, cô gái cảm thấy mình bị sỉ
nhục chỉ nghĩ đến thể diện của mình, hoàn toàn không nghĩ đến lòng tự
tôn của Trình Thực.
Giây phút ấy, rõ hơn bao giờ hết, Trình Thực
cảm thấy trái tim mình đang lạnh dần, lạnh đến mức như đông thành băng
tuyết. Một trái tim đã tiến vào kí băng hà đài đằng đẵng từ đó.
6
Im lặng hồi lâu, Trình Thực mới kể lại câu chuyện hoa hồng ngày xưa cho Tô Nhất. Ngắn gọn súc tích, bình tĩnh ung dung, thản nhiên như đang kể
chuyện của người khác vậy.
Tô Nhất lại rất kinh ngạc, chợt hiểu
ra nguyên nhân của sự trầm lặng, lạnh lùng, vẻ ngoài ngạo mạn nhưng lại
rất mẫn cảm và yếu đuối của Trình Thực. Thì ra thời niên thiếu, cậu từng bị một cô gái cao ngạo như một chú thiên nga làm tổn thương. Đến hôm
nay, cho dù đã không còn là “con ếch” vừa lùn, vừa quê, vừa xấu của năm
nào nhưng vết thương tinh thần để lại vẫn là bóng đen trong lòng cậu.
“Cái cô gái vênh váo tự đắc đó, sao cậu không cho cô ta vài cái tát? Nếu là
mình, hứ, mình sẽ cho cô ta biết tay.” Tô Nhất bất bình nói.
Trình Thực nhìn cô, cười chua chát. “Mình không đánh cô ta nhưng đã đánh cậu bạn nói mình “đáng đời”.”
Trình Thực còn nhớ sau khi nghe những lời chế nhạo đó, cậu như một con sư tử
đang phẫn nộ lao về phía cậu con trai đó, ra sức đánh. Cậu bạn kia cao
hơn cậu hẳn một cái đầu vậy mà lại bị cậu đánh đến nỗi không còn sức mà
đỡ đòn, cuối cùng cô giáo phải đến tách cả hai ra.
Bị phê bình,
viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh. Yêu sớm và đánh nhau, cả hai đều
không phải là tội nhẹ. Điều bố Trình Thực chú ý đến không chỉ có từng
ấy, từ trường về, mặt ông đanh lại, hỏi: “Nói, con lấy tiền đâu ra mua
hoa tặng bạn?”
Trình Thực thừa nhận là đã ăn trộm, người cha tức giận, dùng thắt lưng đánh cậu. “Nói, con dám đi ăn trộm nữa không?”
Trình Thực cắn chặt răng không nói, con tim non nớt vỡ tan thành từng mảnh,
trên ngực cậu, máu đang lặng lẽ chảy thành dòng. Nhưng nỗi đau này không ai hiểu, cho dù là bố mẹ cậu. Cậu bị bố đánh thừa sống thiếu chết mà
chẳng cầu xin đến nửa lời, còn ngẩng cao đầu, hét lớn: “Bố đánh chết con đi!”
Khi bị đánh, cậu không nhỏ lấy một giọt nước mắt, vậy mà
đến nửa đêm lại một mình lặng lẽ đi tới cánh đồng khá xa nhà, ngồi khóc. Bầu trời đầy sao như vô vàn ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ, chăm chú nhìn
cậu. Giữa màn đêm tĩnh lặng vô biên, chỉ có chúng mới hiểu được cậu.
“Đánh nhau với cậu con trai kia. Đúng, đáng đánh, ai bảo cậu ta giậu đổ bìm
leo.” Tính cách quyết liệt của Tô Nhất luôn mách bảo cô rằng bị bắt nạt
là phải phản công.
“Sau khi bị mình đánh cho thê thảm, cậu ta đã
gọi thêm mấy đứa nữa đến trả thù, chặn đánh mình ở ngoài trường. Sau
này, mình tìm đến chú bộ đội đã xuất ngũ ở gần nhà để học võ. Học được
vài chiêu thì đi tìm cậu ta đánh lại. Cuối cùng, đến khi tốt nghiệp, cả
lớp chẳng còn ai dám bắt nạt mình nữa.”
Thì ra Trình Thực học võ để khỏi bị bắt nạt. Tô Nhất nghĩ ngợi một hồi, chợt hỏi: “Trình Thực, vậy khi nào nhà cậu mới có tiền?”
Trình Thực thẫn thờ giây lát, đáp: “Năm lớp chín, việc làm ăn của bố mình bắt đầu đi lên. Đến khi học cấp ba, điều kiện gia đình ngày càng khá.”
“Vậy sau khi nhà có tiền, cậu có đi tìm cô gái kia không? Nếu là mình, mình
sẽ ăn mặc như một cậu chủ nhỏ, đến đứng trước mặt cô ta mà nói rằng:
“Hứ, trước đây cậu khinh tôi, giờ đến lượt tôi khinh cậu nhé”.”
Tô Nhất nói những lời vô cùng trẻ con, tư tưởng “có thù phải báo” khiến
Trình Thực không kìm được bật cười. “Mình thi đậu vào một trường khác
trong thành phố, sau này không gặp lại cô ta nữa. Lớp cấp hai thỉnh
thoảng cũng họp mặt, mình chẳng đi lần nào cả. Mình thấy rất vô vị.”
“Cậu rộng lượng thật đấy, nếu là mình, nhất định sẽ đến thể hiện uy phong
“ta hôm nay đã không còn như trước”, ném tiền vào mặt cô ta, ai bảo
trước kia cô ta coi thường người khác.”
Trình Thực lặng lẽ lắc
đầu, cậu không muốn gặp lại Uông Vũ Tây. Sự thực là nếu có thể, cậu chỉ
hi vọng cô ta biến mất khỏi thời niên thiếu của mình. Cậu muốn phủ nhận
sự tồn tại của cô ta, muốn lấp đi những đau khổ mình từng nếm trải.
“Mình không phải là người rộng lượng, mặc dù không quay lại tìm cô ta để
thiện uy phong nhưng từ đó về sau, mình luôn luôn... đối xử không tốt
với con gái. Cậu cũng biết đó, mình từ chối họ bằng những cách vô cùng
lạnh lùng và vô lễ, như một kiểu giận cá chém thớt, mang nỗi đau mình
từng phải trải qua đổ hết lên đầu người khác. Nhìn họ khóc, mình lại
thấy vui. Có phải mình rất biến thái không?”
Trình Thực thành
thật bộc bạch nỗi lòng, Tô Nhất thận trọng trả lời: “Ừ. Cũng không thể
coi là biến thái, có thể hiểu được mà. Nhưng sau này cậu đừng như vậy
nữa sẽ tốt hơn.”
Đêm Valentine đó, Tô Nhất càng hiểu rõ hơn về
Trình Thực. Giây phút này, cô hoàn toàn hiểu và thông cảm cho sự lập dị
và khó gần của cậu ta. Thực tế thì cô rất thông cảm với Trình Thực, mới
mười bốn, mười lăm tuổi, trái tim thật thà trong sáng như pha lê lại gặp phải một cô gái không biết trân trọng tình cảm của cậu. Cô ta chỉ thấy
cậu lùn, cậu quê mùa, cậu xấu xí mà không thấy tấm lòng của cậu. Một câu nói tàn nhẫn như một đòn trời giáng, khiến cho trái tim kia rạn nứt.
Ngày hôm nay, Trình Thực đã khác nhiều. Dáng người một mét bảy mươi hai,
không cao nhưng cũng chẳng phải là thấp; chữ “quê mùa” từ lâu đã không
còn liên quan gì với cậu, quần áo cậu mặc rất sành điệu và phong cách;
còn về diện mạo bây giờ, dù không đẹp trai nhưng cũng được liệt vào danh sách những chàng trai ưa nhìn.
Chẳng phải chỉ có con gái mới có
nhiều thay đổi, nếu như con gái có ngày từ con vịt xấu xí thành thiên
nga thì con trai cũng có lúc từ chú ếch xấu xí biến thành hoàng tử. Chỉ
tiếc là trải qua thời niên thiếu khổ đau, trái tim pha lê đã không còn
trong sáng như ban đầu nữa.
***
Một tuần sau khi vào năm học, Tô Nhất đã uống hết thuốc của đợt điều trị
thứ ba. Bà Tô tính toán ngày rất chuẩn, lập tức gọi điện cho con gái,
nói: “Uống hết thuốc rồi hả? Cuối tuần này con về Nam Sung khám lại đi!”
Siêu âm thì làm ở đâu chả được? Tại sao cứ nhất định bắt cô phải trở về Nam
Sung? Tô Nhất kháng nghị bất thành, bà Tô vẫn một mực không nghe. Cuối
cùng, cô chỉ còn nước chấp nhận quay về.
Khi nghe điện, Hứa Tố
Kiệt đang ngồi cạnh cô, biết cuối tuần cô sẽ quay về Nam Sung, liền hồ
hởi hỏi: “Tô Nhất, chị cùng em về Nam Sung chơi nhé?”
Hôm qua,
anh Chu của cô đã bị đơn vị thực tập cử về cơ sở đào tạo ít nhất cũng
phải một tháng. Tô Nhất biết Hứa Tố Kiệt đang buồn chán, bèn gật đầu
cười, nói: “Được đấy! Hoan nghênh, hoan nghênh.”
“Chu Hồng, em có đi không?” Hứa Tố Kiệt khẽ hích vào Chu Hồng ngồi bên cạnh, hỏi.
Chu Hồng lắc đầu. “Em không đi đâu, cuối tuần này em có việc rồi.”
“Việc gì thế? Lại hẹn hò với bạn trai à? Em đúng là trọng sắc khinh bạn, có bạn trai rồi quên hết chị em.”
Hứa Tố Kiệt nửa đùa nửa thật nói, Chu Hồng chỉ cười, lẳng lặng thu xếp sách rồi một mình đi ra khỏi lớp. Cô đi rồi, Tô Nhất mới nhắc nhở Hứa Tố
Kiệt: “Chị Hứa, sau này đừng hỏi Chu Hồng nhiều quá. Ví dụ như cuối tuần cậu ấy định làm gì, cậu ấy muốn nói ắt sẽ nói, không muốn nói, chị có
hỏi mấy cũng vô ích.”
“Được rồi, không hỏi nữa. Sau này chị cũng
chẳng thèm nói chuyện với nó nữa, đằng nào nói rồi nó cũng thích thì
nghe không thích thì thôi.” Hứa Tố Kiệt có vẻ hậm hực.
Chiều thứ
Sáu chỉ có mất môn tự chọn không quan trọng, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt
quyết định nghỉ học, xuất phát trước một ngày. Vừa xách ba lô bước ra
khỏi kí túc thì điện thoại của Tô Nhất đổ chuông, là Trình Thực gọi.
“Mình còn nợ cậu một bữa ăn khuya, tối nay có rảnh không?”
Tô Nhất ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra chuyện hôm Valentine, nói: “Tối nay không được rồi, mình phải về nhà.”
“Về nhà? Vừa vào năm học sao cậu đã phải về nhà?”
“Nhà mình ở Nam Sung, cách Thành Đô chưa đầy hai tiếng đi xe khách. Tuần này mẹ mình bắt phải về nhà để đi khám lại.”
Giọng Trình Thực có vẻ ngạc nhiên: “Khám gì? Cậu bị ốm à?”
“Ừ, hồi trước Tết mình bị sỏi thận, uống thuốc tan sỏi một tháng trời, giờ phải siêu âm lại xem sỏi đã tan hết chưa.”
“Siêu âm thì làm ở Thành Đô cũng được mà.”
“Đúng vậy, nhưng mẹ mình cứ một mực bắt phải về Nam Sung.”
Trình Thực rất nhanh đã hiểu ra, nói: “Cũng vì mẹ cậu lo cho cậu thôi mà.”
“Mình biết, cho nên mình mới ngoan ngoãn về nhà đây.”
“Cậu đang bị bệnh, đi một mình liệu có được không?”
“Không phải một mình, Hứa Tố Kiệt về cùng mình. Chị ấy chưa đến Nam Sung bao giờ cả.”
Đầu đây bên kia, Trình Thực ngập ngừng hỏi: “Mình cũng chưa lần nào đến Nam Sung, mình... có thể đi cùng không?”
Tô Nhất cười rất thoải mái, hỏi: “Cậu cũng muốn đi á? Được thôi! Đến đi, đến đi. Mình bao ăn bao ở.”
Trình Thực đang ngập ngừng lập tức trở nên nhanh nhẹn hẳn. “Để cậu bao ăn bao ở, vậy mình lo chuyện đi lại nhé. Hai người ở đâu? Mình lái xe đến
ngay.”
Tô Nhất giờ mới nhớ ra, nói: “Đúng rồi, cậu có xe. Chị Hứa, chúng mình không cần phải đi xe khách nữa, có xe riêng đi rồi.”