Trình Thực gọi điện nhờ Giám đốc Vương cho người tới làm các thủ tục cần thiết để mua xe rồi lập tức đưa Tô Nhất đến bưu điện. Thời gian không
còn nhiều, nếu không đi ngay thì cô sẽ bị lỡ tiết học chiều.
Trước quyết định chớp nhoáng của cậu, Tô Nhất cảm thấy rất kinh ngạc.
“Một chiếc xe đáng giá cả triệu tệ, cậu lượn vài vòng buổi trưa mà đã mua
ngay ư? Mình mua một chiếc áo mà còn phải đi mấy cửa hàng đấy.”
Trình Thực giơ tay vẫy một chiếc taxi, nói: “Thích thì mua thôi, cần gì phải
đi hàng khác nữa. Hơn nữa, xe cùng một thương hiệu thì giá cả và chất
lượng đều như nhau. Phải rồi, cậu đi bưu điện nào?”
Lúc Tô Nhất
nói địa chỉ bưu điện cho tài xế, Trình Thực chợt nhớ ra hôm nay là một
ngày đặc biệt, bưu phẩm mà cô sắp nhận phải chăng chính là quà sinh
nhật?
Quả nhiên là như vậy, trên hộp giấy được gói kín, ngoài tên và địa chỉ của Tô Nhất được viết bằng nét bút lông phóng khoáng, còn có bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” rất to. Trình Thực liếc nhìn địa chỉ
người gửi thấy tên một trường đại học ở Bắc Kinh thì lập tức liên tưởng
đến lần Tô Nhất mượn di động của mình để gọi đường dài đến đó.
Hộp quà có hình chữ nhật, dài khoảng hai thước, rộng hơn nửa thước. Những
loại hộp có kích thước thế này thường được dùng để những vật dài. Tô
Nhất chợt nghĩ đến những hộp đàn, hộp kiếm của thời xưa, nhưng cầm trên
tay thì thấy không nặng lắm nên chắc không phải là hai thứ này. Cô ngắm
nghía chiếc hộp, vừa tò mò lại vừa thích thú, nghĩ không ra bên trong
chứa vật gì. Cô rất muốn mở ra xem ngay nhưng nghe thế nào lại thôi, để
mang về kí túc xá rồi nghiên cứu.
Trình Thực giả vờ hỏi bâng quơ: “Ai gửi quà sinh nhật cho cậu phải không?”
Tô Nhất ôm chiếc hộp giống như bảo bối, ngoảnh đầu cười, trả lời cậu một cách rất vô tư: “Bạn trai mình.”
Mặc dù đã đoán được từ trước nhưng khi nghe thấy câu trả lời của cô, lòng
Trình Thực vẫn trở nên nặng trĩu như chiếc thuyền đang chìm xuống biển
băng... Tuy không muốn đối diện với tâm tư thực sự của mình nhưng nơi
thất vọng sâu sắc trong giây phút này đã khiến Trình Thực hiểu ra cậu
thích Tô Nhất mất rồi.
Quà sinh nhật mà Chung Quốc gửi cho Tô
Nhất được mở ra dưới sự “giám sát” của Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng. Tô Nhất
cũng nóng lòng muốn biết món quà là gì nên vô cùng háo hức. Bên trong
chiếc hộp là một chiếc hộp gấm rất đẹp. Cả chiếc hộp được bức một lớp
gấm màu xanh với những hoa văn thêu chìm tinh xảo. Mở chiếc hộp ra, bên
trong là một cuộn giấy dài. Lẽ nào Chung Quốc tặng cô một bức thư họa?
Sắc mặt của Hứa Tô Kiệt và Chu Hồng đều lộ vẻ kinh ngạc, món quà này quả là hiếm thấy. Chu Hồng đột nhiên buột miệng nói: “Món quà đậm chất hương
xưa sắc cổ kiểu này, nếu Đường Thi Vận nhìn thấy nhất định sẽ rất
thích.”
Vừa nói xong, cả ba đồng loạt nhìn sang chiếc giường
trống. Sau vài phút im lặng, Hứa Tố Kiệt chuyển chủ đề: “Tô Nhất, mau mở ra xem thư họa gì?”
Cuộn giấy dài được buộc chặt bằng sợi dây
màu đỏ, đầu sợi dây gắn với một cái triện, kỉ niệm chương của Olympic.
Tô Nhất cởi cái triện ra, lưu luyến nắm chặt nó trong tay. Đây là triện
của cô, còn một chiếc do Chung Quốc giữ. Khi mua được đôi kỉ niệm chương này, Chung Quốc đã gọi cho cô, nói đùa rằng mỗi người phải giữ một cái, sau này ngộ nhỡ thất lạc nhau thì sẽ dựa vào nó mà nhận diện.
Tô Nhất trân trọng cất chiếc kỉ niệm chương vào túi áo rồi tiếp tục cởi
sợi dây màu đỏ. Cuộn giấy từ từ được mở ra, một bức thư pháp được làm
rất cẩn thận hiện ra trước mắt cô. Cả cuộn giấy dài phải đến hai mét,
trên nền giấy tuyên màu trắng tuyết là những nét chữ rắn rỏi, vuông vức
và thẳng hàng. Nội dung đơn giản chỉ có ba chữ: Anh yêu em, nhưng được
viết bằng các kiểu Hành, Khải, Lệ, Thảo, Triện... Tô Nhất nhìn đến mức
ngẩn ngơ.
Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng đều trố mắt nhìn, trầm trồ thán phục: “Cậu ấy viết bao nhiêu chữ “Anh yêu em” vậy nhỉ? Tô Nhất, là
Chung Quốc tự tay viết à? Cậu ấy viết thư pháp đẹp đấy chứ!”
Tô
Nhất bỗng nhiên nhớ lại đợt nghỉ hè, khi viết ba chữ này cho cô xem,
Chung Quốc đã nói: “Ngày nào anh cũng luyện nhưng chỉ luyện viết ba chữ
thôi... Không chỉ luyện viết kiểu chữ Khải, anh còn luyện viết cả chữ
Lệ, Triện, Hành, Thảo... Chỉ khổ luyện được ba chữ này để thể hiện tình
yêu với em.”
Thì ra cậu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô từ lúc đó, trong khi cô thì cứ ngờ nghệch chẳng nhận ra.
Chu Hồng tò mò đếm: “Mỗi cột năm câu “Anh yêu em”, tổng cộng...”
Hứa Tố Kiệt cùng đếm theo: “Năm, mười, mười lăm, hai mươi... tổng cộng có
một trăm linh tư hàng. Năm nhân một trăm linh tư... Ồ, cậu ấy đã viết
năm trăm hai mươi4 câu “Anh yêu em”. Một con số thật ý nghĩa! Tô Nhất,
vì món quà sinh nhật này của em, Chung Quốc hẳn đã mất rất nhiều công
sức.”
4. Trong tiếng Trung, 520 có cách phát âm gần giống câu “Anh yêu em”.
Năm trăm hai mươi câu “Anh yêu em”, Tô Nhất như mở cờ trong bụng, nét mặt
tươi cười rạng rỡ. Khi Tô Nhất gọi điện thoại cho Chung Quốc, chuông chỉ kêu một hồi cậu đã vội vàng nghe. “Thế nào? Có thích món quà không?”
Tô Nhất tuy rất vui nhưng miệng vẫn nói: “Bình thường thôi, nhưng nể tình
anh đã viết nhiều chữ như vậy, không có công cũng là có sức, em sẽ tặng
anh mấy lời khen. Món quà không tệ lắm, em hài lòng ở mức trung bình.”Chung Quốc kêu lên: “Cái gì? Món quà anh dày công chuẩn bị suốt nửa năm, vậy
mà em chỉ hài lòng trung bình thôi sao?! Đau lòng quá!”
“Được rồi, em rất hài lòng, thế đã được chưa?”
“Thế rốt cuộc là hài lòng ở mức trung bình hay là rất hài lòng?”
“Đồ ngốc, thế mà cũng phải hỏi!”
“Ừ, anh là đồ ngốc. Đồ ngốc như anh mà vẫn có người thích đấy, em nói người đó có ngốc hơn anh không?”
Tô Nhất phì cười. “Anh thật biết rào trước đón sau, rào đi rào lại rồi lại đổ hết cho em. Em hỏi anh, anh bắt đầu viết cái này từ khi nào?”
“Từ đầu học kì trước, đợt dịch SARS, này nào cũng chôn chân trong kí túc,
chẳng có việc gì làm nên anh lấy giấy bút ra tập viết. Rồi anh chợt nghĩ đang không biết nên chuẩn bị quà gì mừng sinh nhật em hai mươi tuổi,
hay là tặng em một bức tranh chữ để tỏ tình. Thế là anh chạy thẳng đến
Lưu Ly xưởng chọn giấy tuyên về tập viết, ban đầu còn viết hỏng mất mấy
chục tờ. Một trang giấy viết mấy trăm chữ, chỉ cần có một chữ viết sai
là hỏng cả tờ, phải viết lại từ đầu. Tô Nhất, anh viết đến sưng hết cả
tay rồi!”
Tô Nhất nghe mà thấy xót xa. “Đồ ngốc, cần gì phải viết nhiều như vậy! Anh viết ít đi một chút có sao đâu.”
“Năm trăm hai mươi chữ mới có ý nghĩa mà! Em biết không, ban đầu anh định
viết một nghìn ba trăm mười bốn chữ. Nhưng như vậy chí ít cũng phải viết mười mấy trang, ghép thành hoành phi thư pháp sẽ rất dài, không dễ làm. Chỉ có thể giảm còn năm trăm hai mươi chữ, không thể để ít hơn được
nữa, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì.”
Một nghìn ba trăm mười
bốn chữ? Tô Nhất nghiêng đầu nghĩ ngợi, lập tức nghiệm ra ý nghĩa của
con số đó. Một nghìn ba trăm mười bốn có nghĩa là trọn đời trọn kiếp.
Chung Quốc thật biết nghĩ, vì món quà này, cậu đã phải bỏ ra không ít
tâm sức. Chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi: “Chung Quốc, học kì này bận rộn
như vậy, anh lấy thời gian đâu mà viết thư pháp?”
“Thời gian chẳng khác nào bọt biển. Chỉ cần em nghĩ là đủ thì sẽ có cách. Có thời gian rảnh là anh lại lôi giấy bút ra viết.”
“Anh nói thật đi, có phải thức đêm để viết không?” Chung Quốc ngập ngừng rồi trả lời qua quít: “Thỉnh thoảng thôi.”
“Thỉnh thoảng?”
Tô Nhất nhớ lại bản thân cũng từng mấy hôm liền thức khuya để đan khăn,
không khó để hình dung giữa bộn bề học hành và làm việc, Chung Quốc vẫn
giành thời gian viết năm trăm hai mươi câu “Anh yêu em” để tặng cô. Cô
chẳng may đan nhầm một mũi, nhiều nhất cũng chỉ gỡ vài hàng, còn cậu mà
viết nhầm một nét là vứt đi viết lại từ đầu. Từng con chữ đều tốn công
tốn sức chẳng kém gì từng đường kim mũi len của cô.
Từng đường kim đan, từng nét bút đều chất chứa tình yêu dạt dào.
“Chỉ thỉnh thoảng thôi mà.” Chung Quốc chuyển chủ đề, cười, hỏi cô: “Thưa Tô Nhất nữ vương bệ hạ, có nhật nguyệt làm chứng cho tấm lòng trung thành
của vi thần đối với ngài. Ngài có phần thưởng gì cho thần không ạ?”
Tô Nhất cười lớn. “Có, ngươi chờ đấy. Vài hôm nữa ta nhất định sẽ có thưởng cho ngươi.”
Tô Nhất nhanh chóng đan xong đôi găng tay rồi gửi đến Bắc Kinh cùng chiếc
khăn quàng. Chung Quốc lại lần nữa bị bất ngờ, hỏi: “Em biết đan cả gang tay rồi à? Tuyệt quá, đôi anh mua vừa bị rách, giờ có thể đi đôi em đan rồi. Tô Nhất, khăn quàng, găng tay có rồi, khi nào đan cho anh một
chiếc áo được không?”
Trước yêu cầu của Chung Quốc, Tô Nhất vờ làm ngơ, nói: “Áo len á, để xem lúc nào em thích đã.”
Nói vậy nhưng tắt máy là cô chạy đi mua len ngay.
Thực ra, cô đã có ý định sẽ học đan áo len, quần len, mũ len, tất len... Cô
muốn Chung Quốc mặc toàn đồ do cô đan để những cơn gió đông ở Bắc Kinh
không thể làm cậu bị lạnh nữa.
Mùa đông năm 2003, chỉ trong vài
tháng ngắn ngủi, từ một cô gái chưa từng chạm tay đến sợi len nào, Tô
Nhất đã trở thành một cao thủ đan len. Tình yêu có lúc thật giống như
thầy phù thủy vậy.