Sau lễ khai mạc Olympic Athens, ngày nào Tô Nhất và Chung Quốc cũng dán
mắt vào màn hình ti vi xem thi đấu. Chung kết súng trường hơi mười mét
nữ ngày Mười lăm tháng Tám là trận đấu đầu tiên mà họ chăm chú đón chờ.
Trước trận đấu này, Chung Quốc đã tiến hành “xóa mù thể thao” cho Tô Nhất.
Cậu nói với cô, bắn súng vẫn luôn là môn thể thao giành huy chương vàng
của đoàn thể thao Trung Quốc. Năm 1984, huy chương vàng Olympic đầu tiên của đoàn thể thao Trung Quốc đến từ chính vận động viên bắn súng Hứa
Hải Phong, cho nên kì này, Trung Quốc quyết tâm giành bằng được huy
chương vàng một lần nữa. Trong đội tuyển bắn súng, tuyển thủ hạt giống
có cơ hội giành huy chương vàng đầu tiên là cô gái Sơn Đông mới hai mươi hai tuổi, Đỗ Lệ. Mặc dù là lần đầu tham dự Olympic nhưng cô lại là
người nắm giữ kỉ lục thế giới bộ môn súng trường hơi mười mét nữ. Nếu
giữ vững được phong độ thì hiển nhiên cô sẽ bỏ túi thành công huy chương vàng.
Vì là trận đấu có hi vọng giành huy chương vàng đầu tiên
nên tại hiện trường thi đấu có không ít cổ động viên Trung Quốc đến hò
reo cổ vũ. Còn ở trong nước, hầu hết khán giả cũng đón xem trận đấu này.
Dương Cương và mấy người bạn học cũ cũng đến nhà Chung Quốc để cùng xem trận
đấu này. Mấy cậu con trai vây quanh cái ti vi, ra sức hò hét vào màn
hình, hoàn toàn không để ý đến việc người ta không thể nghe thấy.
Trận chung kết diễn ra không thuận lợi lắm đối với Đỗ Lệ. Sau chín phát súng đầu tiên, cô còn kém ngôi sao của Nga là Galkina 0,4 vòng, tình hình
không khả quan lắm. Đến phát súng cuối cùng, Galkina luôn biểu hiện xuất sắc chỉ bắn được 9,7 vòng. Đến lượt Đỗ Lệ cầm súng lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cái ti vi. Thắng thua chính là ở phát súng này, sự cạnh
tranh dữ dội đến từng milimet khiến Tô Nhất không kiềm chế được cảm xúc
cùng đám con trai đồng thanh cổ vũ cho Đỗ Lệ: “Cố lên, cố lên, cố
lên...”
Tiếng súng cuối cùng vang lên, Đỗ Lệ đạt được thành tích
rất tốt, 10,6 vòng, lội ngược dòng chiến thắng Galkina, không phụ lòng
khán giả, giành được huy chương vàng đầu tiên, đồng thời lập kỉ lục
Olympic mới. Đây cũng là huy chương vàng đầu tiên của kì Olympic này.
Trong sân vận động, một tràng vỗ tay vang lên như sấm dậy, những khán giả
ngồi trước màn hình ti vi cũng hoan hô nhiệt liệt. Đây là lần đầu tiên
Tô Nhất được chứng kiến vận động viên Trung Quốc giành ngôi vị quán quân trong thế vận hội, đem thời khắc huy hoàng nhất để làm rạng danh Tổ
Quốc. Nước mắt và nụ cười của Đỗ Lệ khiến Tô Nhất rung động sâu sắc. Khi bài quốc ca vang lên, rồi lá cờ đỏ năm sao chầm chậm được kéo lên tại
sân vận động Athens, cô cũng tự nhiên cảm thấy tự hào, kiêu hãnh.
Trong thời gian diễn ra Olympic, rất nhiều người có cảm giác hướng về Tổ Quốc nhiều hơn. Ví dụ như mẹ của Tô Nhất, người trước giờ không hề có hứng
thú với thể thao, tuy không theo dõi sát sao như bọn trẻ nhưng mỗi ngày
bà đều hỏi: “Trung Quốc giành được bao nhiêu huy chương vàng rồi?”
Trong nửa tháng, Tô Nhất và Chung Quốc đã cùng nhau xem rất nhiều trận đấu
giành huy chương vàng của các vận động viên Trung Quốc. Có những trận
hưng phấn đến mức nước mắt lưng tròng; có những trận bại thất vọng, buồn bã đến rơi nước mắt. Người chiến thắng và kẻ thua trận hầu như đều
khóc. Bất luận thành hay bại, tinh thần thể thao của các vận động viên
đều làm rung động trái tim người xem, vô cùng cuốn hút và có sức lan
tỏa.
Tại thế vận hội Olympic Athens, điều làm cổ động viên Trung
Quốc cảm thấy bất ngờ và đau lòng nhất là thất bại của đoàn thể dục dụng cụ Trung Quốc. Thể dục dụng cụ là môn rất dễ xảy ra sai sót, mà các vận động viên đại diện cho Trung Quốc lần này, bất kể là lão tướng hay tân
binh, đều lặp đi lặp lại các sai lầm, cuối cùng chỉ đem về được một huy
chương vàng duy nhất.
Ngoài ra, môn cầu lông, bộ môn vốn được cho là chắc như đinh đóng cột sẽ giành huy chương vàng, cũng thất bại nặng
nề. Các vận động viên tham gia hạng mục đơn nam và đôi nam đều bị chặn ở ngoài cánh cửa bán kết.
Tô Nhất không sao hiểu nổi, nói: “Đã là những môn thế mạnh, tại sao còn bị đánh bại?”
“Trên sàn đấu thể thao thì không có ai là thắng mãi được. Có những lúc, càng
là tuyển thủ được xem trọng thì lại càng dễ bị loại khỏi vòng đấu, còn
những người mới chẳng có danh tiếng gì thì lại có thể thuận lợi lọt vào
chung kết. Cho nên trong mỗi kì Olympic đều có những danh thủ bất ngờ
ngã ngựa, và cũng có những tân binh tài giỏi rách trời rơi xuống.”
“Chẳng hợp lí gì cả! Danh thủ mà đấu không lại tân binh như ngọn cỏ non mới mọc sao?”
Chung Quốc cười, đáp: “Theo quan điểm của em thì chỉ cần có một danh thủ là
những người mới vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi à? Không phải là như
vậy, thi đấu không phải chỉ là đấu kỹ thuật kỹ xảo, mà còn là đấu sức
mạnh ý chí, tố chất tâm lí, vân vân. Trên thực tế, thi đấu thể thao là
thi đấu khả năng tổng hợp của mỗi con người. Danh thủ cũng có những lúc
mệt mỏi bởi danh tiếng, sợ thua, phải chịu áp lực tâm lí nhất định. Còn
những tân binh thì lại khác, cây cỏ non mới mọc, nghé con không sợ hổ,
bước lên đấu trường mà tâm vô tạp niệm, ngược lại có thể phát huy tốt
hơn.”
Ngừng một lúc, cậu lại nói tiếp: “Tô Nhất, em đừng chỉ thấy hai môn thế mạnh là thể dục dụng cụ và cầu lông của chúng ta đã thua,
chúng ta cũng giành được hai huy chương vàng từ môn thể thao thế mạnh
của người khác đấy thôi.”
Trên đấu trường bơi lội, vận động viên
đáng chú ý nhất phải kể đến danh thủ trẻ tuổi người Mỹ Michael Phelps.
Một mình anh ta đã giành được sáu huy chương vàng và hai huy chương
đồng, được giới truyền thông mệnh danh là thiên tài bơi lội. Chung Quốc
vô cùng hâm mộ Michael Phelps. Tô Nhất có một điểm không hiểu lắm, đó là vận động viên bơi lội nữ đi thi đấu, nếu chẳng may rơi vào đúng kì sinh lí thì phải làm thế nào. Đối với bất kì câu hỏi nào của cô, Chung Quốc
hầu như đều có thể trả lời lưu loát, nhưng trước câu hỏi này, cậu cũng
phải lắp bắp: “Điều này... điều này anh không biết.”
Tô Nhất chỉ
thuận miệng hỏi, sau đó cũng thấy có chút ngại ngùng, lại nhìn bộ dạng
lúng túng như gà mắc tóc của Chung Quốc thì không nhịn được phì cười.
“Cuối cùng cũng có thứ mà anh không biết rồi.”
Chung Quốc dở khóc dở cười, nói: “Chuyện của con gái bọn em, anh làm sao mà
biết được nhiều thế.” Do dự một lúc, cậu chợt hỏi: “Anh còn có một vấn
đề luôn muốn hỏi em đấy.”
“Chuyện gì?”
“Chính là... lần đầu tiên em... lúc đến cái đó... tại sao lại trách anh, còn đuổi đánh anh nữa?”