Những lời nói không rõ ràng của Chung Quốc, Tô Nhất nghĩ mãi mới hiểu
ra. Chuyện lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ ư? Cô bối rối cười, hỏi:
“Sao anh vẫn nhớ chuyện này vậy?”
“Anh vẫn luôn nhớ đấy, bởi vì
anh nghĩ mãi không ra lúc ấy vì sao em lại khóc rồi nói “chính là cậu,
tại cậu”. Chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ?”
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ oan ức của cậu, Tô Nhất chỉ cười mà không nói gì. Dù cậu hỏi thế nào, cô cũng chỉ nói hai chữ: “Bí mật.”
Cuối cùng Chung Quốc nói: “Vậy anh sẽ cho em biết một bí mật, sau đó em phải cho anh biết bí mật đó của em, được không?”
“Anh vẫn còn bí mật mà em không biết sao?”
“Có đương nhiên là có, hơn nữa... cũng là bí mật của tuổi dậy thì.”
Tô Nhất đột nhiên đoán ra rồi buột miệng nói: “Không phải anh muốn nói cho em biết chuyện anh nằm mơ trên ban công...”
Lời còn chưa dứt, cô đã bịt miệng mình lại, còn Chung Quốc thì trợn tròn
mắt, vừa ngạc nhiên vừa bối rối nhìn cô. “Em... sao em lại biết?”
Cô khẽ nói: “Em đã nhìn thấy.”
“Trời đất.” Chung Quốc đập tay lên trán rồi gục xuống ghế xô pha. Cậu ngàn
vạn lần không thể ngờ thời khắc quan trọng nhất trong quá trình trưởng
thành của mình lại bị đối phương chứng kiến.
Tô Nhất cười gian xảo, nói: “Em đã nói rồi mà, anh cũng có bí mật mà em không biết sao.”
Chung Quốc đột nhiên kéo cô vào lòng mình, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Vẫn còn, em không biết lúc đó anh mơ thấy gì.”
“Lúc đó anh mơ thấy gì á, chắc chắn không gì ngoài giấc mộng xuân rồi.”
“Đúng, là giấc mộng xuân. Thế em có biết anh mơ thấy ai không?”
Tô Nhất nhìn thấy bóng mình trong đôi đồng tử đen láy, sáng ngời của Chung Quốc, trái tim bỗng rung động. “Là em có đúng không?”
“Ừ. Đương nhiên là em, chỉ có thể là em. Anh mơ thấy anh đang ôm em, giống như lúc này vậy...”
Tiếng nói êm ái như tiếng thở dài, vang vọng mãi không tan. Chung Quốc ôm
thật chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tô Nhất, hôn cô mãnh liệt. Bàn tay
nóng rực như lửa của cậu trượt qua từng tấc da thịt của cô. Trong khoảng trống giữa những nụ hôn, cậu thì thầm: “Anh muốn được chạm vào em.”
Những cái hôn và sự đụng chạm của Chung Quốc khiến Tô Nhất cảm thấy quay
cuồng, vừa rạo rực lại vừa sợ hãi. Dường như đọc được suy nghĩ của cô,
Chung Quốc nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm bậy đâu, anh hứa chỉ chạm vào thôi.”
Chung Quốc không kiềm chế được mong muốn nếm lại cảm giác lúng túng, chìm đắm sau lần đầu thân mật ấy. Thân thể người thiếu nữ
xinh đẹp như hoa, cậu đã được chiêm ngưỡng bờ vai nhỏ, bầu ngực đầy đặn
và chiếc eo thon của cô. Có lần, cậu không kìm được muốn khám phá xa hơn nhưng đã bị Tô Nhất dứt khoát ngăn lại, từ đó, cậu ngoan ngoãn không
dám vượt biên nửa bước.
Sau một hồi quấn quýt, cậu thì thầm vào
tai cô: “À đúng rồi, em vẫn chưa nói cho anh biết bí mật đó. Anh đã suy
nghĩ bao nhiêu năm nay mà vẫn không thể hiểu nổi vì sao em lại trách
anh. Em có thể rủ lòng thương giúp anh giải đáp vấn đề này không?”
Không ngăn được cậu truy hỏi đến cùng, Tô Nhất đành muối mặt kể lại sự hiểu
lầm ngốc nghếch năm đó của mình. Nghe xong, cậu vừa sửng sốt vừa buồn
cười, nói: “Anh mới chạm vào em có một chút mà em đã nghĩ rằng mình có
thai. Trời ơi, anh cứ tưởng mình ngốc nghếch, không ngờ em còn ngốc hơn
cả anh.”
Tô Nhất đỏ mặt, lẩm bẩm: “Ở độ tuổi đó đúng là không
biết gì mà. Lúc nào cũng thảo luận với Thiệu Vi Vi, sau đó còn đọc trộm
cuốn sách trong ngăn bàn của anh nữa...”
Đột nhiên phát hiện mình lỡ lời, cô vô cùng lúng túng. Nói đến cuốn sách đó, cô lại vô tình nhớ
đến những tình tiết khiến người ta phải đỏ mặt xấu hổ. Chung Quốc hẳn
cũng đang nhớ đến chuyện đó, mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng giọng nói thì
vẫn khá bình tĩnh: “Cô ngốc ạ, bây giờ thì biết mang thai không phải là
chuyện chỉ đụng chạm một chút là có thể xảy ra rồi chứ?”
Chủ đề
này quá nhạy cảm, đỏ mặt gật đầu, xấu hổ không dám nói thêm nữa. Trong
vô thức, cô lén nhìn Chung Quốc. Cậu đang mặc một chiếc quần đùi thể
thao rộng màu đỏ, y như một ngọn lửa đập vào mắt cô. Giọng như bị lửa
thiêu đốt, cô bỗng nhiên choàng tỉnh, vội vàng đảo mắt trở lại, đôi má
càng lúc càng đỏ ửng.
Tô Nhất đang thầm trách mình thì dường như
Chung Quốc đã cảm nhận được điều gì đó, tiến lại gần cố cất tiếng nói
rất khẽ: “Em... có muốn nhìn cơ thể của anh không?”
Dù giọng nói
của cậu rất nhỏ nhưng khi lọt vào tai cô thì chẳng khác nào một quả bom. Cô giật mình nhảy bật ra, hai tay khua loạn xạ, đỏ mặt tía tai, nói:
“Không cần, không cần.”
Chung Quốc cũng chẳng khá hơn cô là bao,
mặt đỏ rực như quả cà chua chín. “Thế... thế thì thôi vậy, anh... anh
vào nhà vệ sinh đây.” Dứt lời, cậu đi thẳng cứ như đang chạy trốn. Tô
Nhất cũng vội nói: “Vậy... em về đây.”
Lúc Tô Nhất về nhà thì gặp ngay mẹ vừa đi làm về. Nhìn mặt cô, bà Tô nghi hoặc hỏi: “Sau mặt lại đỏ như tôm luộc thế kia?”
“Trời nóng mà mẹ!” Cô cố gắng tỏ ra thản nhiên, may mà trời cũng nóng thật,
coi như qua được mắt mẹ cô. Sau khi cắm đầu cắm cổ chui về phòng mình,
cô nằm ngửa trên giường, bên tai vẫn còn văng vẳng câu thì thầm của
Chung Quốc.
Không phải là cô chưa từng nhìn thấy cơ thể của Chung Quốc, họ đã cùng nhau đi bơi rất nhiều lần, phải nói là cô cực kì quen
thuộc với cơ thể cậu. Cô từng kéo cánh tay lực lưỡng của cậu, trông dựa
vào tấm lưng vững chắc của cậu, từng ôm eo cậu, từng nép vào lồng ngực
rộng lớn của cậu...
Dù trong lòng cô cũng có ít nhiều tò mò nhưng sao có thể không ngại được? Tô Nhất vùi khuôn mặt nóng bừng của mình xuống chiếu.
Ngày hôm sau gặp nhau, hai người vẫn còn chút ngượng ngùng, chỉ ngồi ngay ngắn trước màn hình ti vi như hai nguyên thủ quốc gia.