4
Gần một tháng sau, tâm trạng của Tô Nhất đã dần bình ổn lại. Dù Chung Quốc
chỉ bị xếp vào diện mất tích nhưng mất tích và tử vong dường như là hai
từ đồng nghĩa, cô không còn cách nào tự lừa dối mình được nữa.
Ngay đến Hứa Tố Kiệt lúc đầu còn lạc quan, về sau cũng phải trầm lặng trước hiện thực tàn khốc.
Chung Quốc chắc hẳn đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cậu đã chết
rồi. Còn cô, vĩnh viễn cũng không thể lãng quên cậu. Nếu cậu vẫn còn
sống, thời gian có lẽ thật sự có thể xóa nhòa mọi thứ, cô sẽ dần dần mà
quên đi nụ cười, khuôn mặt của cậu... Lãng quên, cô còn có thể làm được
không? Nhất là khi cậu còn để lại cho cô một câu hỏi lớn không cách nào
giải đáp.
Trong nước mắt, ngày tháng cứ trôi qua tháng ngày. Tống Dĩnh nói bố Chung Quốc từ sau khi trở về từ Đô Giang Yển thì đổ bệnh
nặng. Mẹ cậu những tưởng cũng ngã quỵ thì bỗng lại trở nên kiên cường,
chăm sóc cho chồng từng li từng tí. Mắt đẫm lệ, bà nói đi nói lại: “Ông
không được làm sao đâu đấy! Con trai đã không còn, tôi không thể lại mất cả ông nữa.” Đôi vợ chồng già mất con như hai con cá mắc cạn, nương tựa lẫn nhau để vượt qua nỗi đau xé ruột xé gan.
Sau khi ông Chung khỏe lại, hai người lại đến Bắc Kinh để mang đồ đạc của con trai về.
Tất cả những tin tức này, Tô Nhất đều nghe được từ chỗ Tống Dĩnh. Bố mẹ cô
không còn nhắc chuyện gia đình Chung Quốc với cô từ sau cuộc điện thoại
đó. Bà Tô hết lần này đến lần khác nhắc nhở, người chết thì đã chết rồi
người sống vẫn phải tiếp bước, cô cứ buồn khổ khóc lóc trước mặt Trình
Thực như vậy thật là không nên.
Lời của mẹ không phải là không có lí, Tô Nhất bất giác cúi đầu tự kiểm điểm lại mình. Hơn mười ngày nay,
trong đầu cô chỉ có hình ảnh của Chung Quốc, canh cánh trong lòng sự
sống chết của cậu. Còn Trình Thực đã bị cô lạnh nhạt rất lâu rồi. Hai
người đã bao lâu chưa gặp nhau? Cô cũng không biết nữa. Dường như hiểu
được nỗi lòng của cô, Trình Thực cũng không chủ động đến tìm cô nữa, chỉ gọi điện cho cô mỗi ngày.
“Tô Nhất, cuối tháng này tốt nghiệp rồi, đầu tháng sau con và Trình Thực dự định sẽ về nước phải không?” Bà Tô hỏi.
“Vâng, kế hoạch trước đây là như vậy ạ.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Nhất lại càng hỗn loạn. Lúc trước, cô còn dự định sẽ kết hôn với Trình Thực, nhưng bây giờ, cô còn có thể thực
hiện kế hoạch ban đầu không? Tưởng tượng cảnh trước cửa nhà họ Chung là
áo xô khăn trắng vô cùng thê lương, còn nhà cô lại là câu đôi cổng hoa
hồng, chữ hỉ đỏ rực dán khắp nơi, sự đối lập đó chẳng khác gì rắc muối
lên vết thương trong lòng nhà họ Chung, cô không làm nổi.
Nhưng
mà, phải mở miệng nói với Trình Thực thế nào đây? Cậu đã nói với gia
đình về chuyện kết hôn rồi, nhà họ Trình đã sớm lo liệu chuẩn bị cho đứa con trai độc nhất. Nếu bây giờ nói rằng việc kết hôn không thể tiến
hành theo kế hoạch, gáo nước lạnh này chắc chắn sẽ làm nguội lạnh không
chỉ trái tim của một mình Trình Thực mặt mũi cả nhà cậu biết phải để vào đâu? Suy đi nghĩ lại, lòng dạ Tô Nhất bấn loạn đến nỗi không biết phải
làm sao.
Bà Tô lúc này lại chuyển chủ đề: “Tô Nhất, mẹ cảm thấy
bây giờ về nước tìm việc cũng không dễ lắm. Mẹ nhớ con từng nói là lưu
học sinh sau khi tốt nghiệp xin visa đi làm ngắn hạn tại Canada tương
đối dễ, hay là con ở lại Canada làm việc một hai năm hẵng về, nếu có
kinh nghiệm làm việc tại nước ngoài, về nước xin việc sẽ càng có sức
cạnh tranh hơn.”
Ý kiến của bà Tô đúng là rất hợp lí, nhưng Tô
Nhất lại có chút lưỡng lự, thật ra cô rất muốn nhanh chóng về nước, muốn quay về hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ Chung Quốc, còn muốn đến Đô Giang
Yển một chuyến.
Đó là nơi mà Chung Quốc dừng chân lần cuối trong
cuộc đời cậu, cũng là nơi mở ra tấm màn hoa lệ đầu tiên trong cuộc đời
hai người. Cô muốn tìm về chốn cũ, đi tìm lại kí ức... Đó là những việc
mà cô muốn làm nhất bây giờ.
Lời khuyên của bà Tô khiến Tô Nhất
bị kẹt giữa hai lựa chọn khó khăn. Thế là bà cũng gọi điện nói những lời giống như vậy với Trình Thực. Ngày hôm sau, lúc Trình Thực gọi điện
đến, vô tình hữu ý hỏi: “Giáo viên hướng dẫn luận văn của anh hỏi anh có muốn xin visa đi làm ở Canada không, nếu như anh muốn, ngoài việc nhà
trường sẽ cấp phiếu điểm các môn học đạt tiêu chuẩn ra, ông ấy sẽ rất
vui lòng viết cho anh một tờ giấy giới thiệu.”
Cô im lặng rất lâu mới hỏi được một câu: “Anh muốn ở lại sao?”
Sau khi cũng im lặng rất lâu, Trình Thực mới chầm chậm nói: “Tô Nhất, chi bằng chúng ta ở lại thêm một năm đi!”
Một câu nói ngắn gọn, mỗi một chữ đều chất chứa sự khẩn cầu. Tiếng nói của
cậu mỏng như một sợi tơ, mang theo chút run rẩy, giống như có thể đứt
bất cứ lúc nào.
Câu nói đong đầy sự khẩn cầu này của Trình Thực
khiến Tô Nhất hiểu rằng thực ra cậu luôn biết rõ tất cả mọi suy nghĩ của cô, dù cậu không nói gì nhưng trong lòng lại sáng như gương, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên sự im lặng và nhẫn nại. Mãi đến lúc này, cậu mới
nói ra những lời trong lòng, cậu chỉ muốn khẩn cầu cô ở lại thêm một
năm, thật ra chính là đang khẩn cầu cô cho cậu thêm một năm nữa.
Lòng dạ rối bời, cô ấp úng nói: “Em... cân nhắc thêm đã.”
Thời gian tốt nghiệp đã đến mà Tô Nhất vẫn tiến thoái lưỡng nan. Có nên xin
visa đi làm không, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Trình Thực
cũng đã tốt nghiệp, cậu gọi điện thoại nói muốn đến thăm cô. Giọng của
cậu có vẻ bình tĩnh và nhã nhặn, nhưng trong đó lại có vài phần khổ tâm
không che giấu nổi.
Tô Nhất không thể chối từ, Trình Thực nói
xuất phát ngay nhưng đã hai tiếng đồng hồ qua đi mà cậu vẫn chưa đến. Tô Nhất lo lắng gọi cho cậu, cậu nói gặp phải một sự cố nhỏ.
“Sự cố gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là phanh xe không ăn lắm.”
“Cái gì, phanh xe không ăn, thế anh có sao không?”
“Anh không sao cả, em đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ đến.”
Lại hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Trình Thực mới xuất hiện trước mặt
Tô Nhất, trên trán cậu dán một miếng băng trắng, trên má cũng có vết
trầy xước. Cô vừa nhìn thấy liền lao đến xem kĩ tình trạng vết thương
của cậu lo sợ đến nỗi gần như gào lên: “Anh không phải nói là không sao
cơ mà? Sao lại bị thương rồi.”
Cậu vỗ về cô: “Vết thương nhỏ
không có gì đáng ngại đâu. Xe ô tô đâm vào dải phân cách bị hỏng nặng,
người anh lại chỉ có vài vết thương ngoài da như vậy là kì tích rồi,
thật sự phải cảm ơn trời đất.”
“Sao anh lại bất cẩn thế! Nếu anh lại có bất trắc gì nữa, em...” Cô sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.
Trong khi đó, Trình Thực lại nhìn cô chăm chăm rồi hỏi: “Tô Nhất, nếu như anh cũng giống như Chung Quốc... em có vì anh mà đau khổ buồn bã giống như
vậy không?”
Mặc dù câu nói đó chỉ là giả thiết, nhưng nó lại khiến trống ngực Tô Nhất đập thình thịch, mặt tái nhợt đi.
“Trình Thực, anh... anh đừng có dọa em.”
“Anh chỉ nói là nếu như...”
Cô ngắt lời cậu một cách quyết liệt: “Không có nếu như, em không chấp nhận cái nếu như đấy. Trình Thực, sau này không cho phép anh nói những lời
như vậy nữa.”
Trình Thực vẫn cố chấp nói tiếp: “Tô Nhất, em có
biết không, giây phút xe của anh gặp tai nạn, anh đúng là đã nghĩ như
vậy đấy. Nếu như anh chết đi...”
Cô bịt chặt miệng cậu, ra sức
lắc đầu, hai mắt chốc lát đã ướt nhòe: “Tại sao cứ phải giả thiết những
chuyện tàn khốc như vậy chứ, em chịu đựng quá đủ rồi, anh đừng nói những lời hù dọa em nữa.”
Trình Thực nắm chặt hai tay Tô Nhất, chăm
chú nhìn vào mắt cô, nói: “Tô Nhất, em nghe anh nói hết đã, anh muốn nói hết những lời trong lòng cho em nghe. Em có biết không, giây phút gặp
tai nạn, anh đã nghĩ nếu như anh chết, em liệu có đau khổ buồn bã vì anh như với Chung Quốc không. Ông trời đã hậu đãi anh, để anh không sao cả. Khi anh phát hiện mình chỉ bị một vài vết thương ngoài da, anh lại lấy
làm tiếc. Em có biết vì sao anh lại lấy làm tiếc không? Bởi vì anh hi
vọng mình bị thương nặng một chút, thậm chí phải phẫu thuật, cấp cứu
cũng được. Sau đó em sẽ chạy đến chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, lo
lắng, khóc nức nở vì anh. Suy nghĩ của anh rất giống với những tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm tầm thường phải không, có phải em cảm thấy
rất nực cười không? Nhưng mà anh thật sự đã rất hi vọng chuyện đó xảy
ra, bởi vì anh cảm thấy nếu như có một thời khắc đau khổ như vậy, có lẽ
em sẽ càng quý trọng anh hơn.”
Tô Nhất bật khóc, ôm lấy cậu, vùi
mặt vào vai cậu, nước mắt chốc lát đã ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi mỏng manh của cậu. Suy nghĩ nực cười ư? Cô không thấy buồn cười
một chút nào, ngược lại chỉ thấy cảm động, cả trái tim đều bị những lời
nói của cậu lay động.
Trong hai mươi lăm năm sống trên đời, cô đã có hai người con trai chân thành yêu thương mình. Bọn họ đều yêu cô vô
cùng, chân thành và dịu dàng vô cùng. Bây giờ Chung Quốc đã không còn
nữa, đáng lẽ cô càng phải quý trọng Trình Thực hơn mới phải.
5
Tô Nhất quyết định cùng Trình Thực ở lại Canada thêm một năm. Tất cả tài liệu để xin visa đã được gửi đi.
Sau đó, cô và Trình Thực bắt đầu tìm kiếm thông tin tuyển dụng rồi liên tục gửi đơn xin việc. Cuộc sống của bọn họ giống như một đoàn tàu, sau khi
trải qua sự chấn động của trận động đất, lại dần dần trở về với đường
ray.
Trình Thực chính thức chuyển đến ở cùng Tô Nhất. Tô Nhất
giúp cậu thu xếp đồ đạc như một người vợ hiền. Trình Thực nhìn cô bận
rộn cả ngày, cảm giác hạnh phúc như những bông hoa đang nở rộ. Chỉ tiếc
là hoa nhanh nở thì cũng chóng tàn.
Một buổi tối, Trình Thực đi
tắm, còn Tô Nhất ngồi trên giường ôm máy tính lên mạng kiểm tra hòm thư. Tống Dĩnh gửi tin nhắn cho cô: “Tô Nhất, cậu có ở đấy không?”
Cô trả lời: “Vừa mới lên, sao cậu lại có thời gian rảnh tìm mình vậy? Chẳng phải nói buổi sáng rất bận sao?”
Câu trả lời của Tống Dĩnh khiến cô giật mình: “Mình không phải là Tống
Dĩnh, mình là Dương Cương, mình chỉ mượn tài khoản của cô ấy để nói
chuyện với cậu thôi.”
Dương Cương? Tô Nhất ngẩn người hồi lâu rồi mới nhắn tiếp: “Cậu đã về rồi à? Bố mẹ Chung Quốc thế nào rồi? Tâm
trạng đã tốt hơn chưa?”
“Chung Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy,
tâm trạng của bọn họ trong thời gian ngắn không thể khá lên được. Bây
giờ đã mang hết đồ đạc mà Chung Quốc để lại ở Bắc Kinh về Nam Sung rồi,
trong đó có một số thứ mình cảm thấy nên giao lại cho cậu.”
“Giao lại cho mình? Là thứ gì vậy?”
“Không phải sau khi tốt nghiệp cậu sẽ về nước sao, đến lúc đó sẽ biết thôi.”
“Dương Cương, mình... đang xin visa đi làm tại Canada, tạm thời sẽ không về
nước nữa.” Không biết tại sao, khi nói chuyện này với Dương Cương, ngón
tay Tô Nhất nặng nề đến nỗi gần như không gõ nổi bàn phím nữa.
Dương Cương kề cà mãi không nhắn tin lại, cô đợi đến nổi nóng ruột bất an,
bất giác lại gõ thêm một hàng chữ: “Cho mình hỏi Chung Quốc đã để lại
thứ gì mà lại cần giao cho mình?”
“Cậu còn quan tâm sao? Nghe Tống Dĩnh nói cậu sắp kết hôn với tên cậu ấm ở Ôn Châu mà.”
Cô khó nhọc trả lời: “Mình quan tâm, có thể nói cho mình biết được không?”
“Mình không muốn nói, lúc nào cậu về thì tự đi mà xem. Dù sao thì có để chín
hay mười năm cũng chẳng thế nào hỏng được, cậu sớm muộn cũng sẽ nhìn
thấy thôi.”
Dương Cương nói xong thì offline, rất lâu sau cũng
không thấy tăm hơi đâu nữa. Tô Nhất ngây người trước màn hình máy tính.
Đồ mà Chung Quốc để lại, có thứ gì mà lại cần đưa cho cô chứ? Cô nghĩ
tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra được. Bất chợt âm báo tin nhắn lại
vang lên, Dương Cương dường như không thể nhịn nổi nữa. “Không được,
mình không thể nhịn được, mặc dù họ đều nói chuyện này không nên để cho
cậu biết nhưng mình vẫn không thể nhịn được nói với cậu, nếu không thật
quá không công bằng đối với Chung Quốc.”
Những lời không đầu
không cuối của cậu ta khiến Tô Nhất trở nên căng thẳng một cách khó
hiểu, trống ngực đập thình thình, hít thở bỗng nhiên trở thành một việc
vô cùng khó khăn, chỉ có đôi mắt là vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.
“Cậu có biết năm đó vì sao Chung Quốc lại đột nhiên đề nghị chia tay với cậu không? Mình tự thấy có trách nhiệm nói cho cậu biết, tuyệt đối không
phải vì lí do có bạn gái khác mà cậu ấy từng nói.”
Mơ hồ cảm nhận được một sự thật nào đó sắp được mở ra, Tô Nhất hồi hộp đến nghẹt thở.
“Tại sao vậy? Có phải là... anh ấy mắc bệnh nan y gì không?”
“Bệnh nan y, cậu chỉ biết có bệnh nan y thôi à? Cậu có biết còn một loại chấn thương gọi là chấn thương thể thao. Trước khi tốt nghiệp, Chung Quốc đã cùng bạn đá một trận bóng chia tay, kết quả là trên sân cỏ, có một gã
lỗ mãng đã đá trúng vào thân dưới của cậu ấy. Chấn thương gây ra bởi cú
đá đó không cần mình kể tỉ mỉ chắc cậu cũng hiểu được đúng không? Chính
là vì nguyên nhân đó nên cậu ấy mới đề nghị chia tay với cậu.”
Tô Nhất nghe như tiếng sét đánh bên tai, cả người như hóa đá. Dương Cương
tiếp tục nhắn: “Lúc đó, mình cũng cảm thấy bất mãn với Chung Quốc, một
thời gian dài không thèm để ý đến cậu ấy. Cậu có biết bây giờ mình hối
hận như thế nào không? Mình hối hận vì khi cậu ấy cần được bạn bè quan
tâm, an ủi nhất thì mình lại lạnh nhạt xa lánh cậu ấy. Mình là một thằng bạn tồi...”
Tô Nhất sớm đã chẳng còn nhìn rõ Dương Cương viết gì nữa, vì mắt cô đã nhòa nước... Cô gần như khóc cả đêm, trong nỗi đau
khổ to lớn, những chuyện đã qua trào dâng thành từng đợt sóng trong đại
dương kí ức bủa vây cô. Cuối cùng thì cô đã biết vì sao Chung Quốc lại
đến Đô Giang Yển. Câu trả lời này giống như là những lưỡi dao cắt vào
trái tim cô, đau đến nỗi cô không ngừng rơi lệ.
6
Hơn mười hai giờ đêm, Tống Dĩnh đăng nhập MSN, yêu cầu chát voice với Tô
Nhất. Trình Thực lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, để lại cho cô không gian
riêng tư nhất.
Đầu dây vừa kết nối, Tống Dĩnh đã nói: “Mình đã
bảo cậu ấy không được lắm chuyện, chỉ nói Chung Quốc có đồ để lại cho
cậu thôi. Ai ngờ cậu ấy không biết giữ mồm giữ miệng, sớm biết vậy đã
không để cậu ấy liên lạc với cậu rồi.”
Tô Nhất khàn giọng hỏi: “Dương Cương sao lại biết được chuyện này?”
“Chuyện của Chung Quốc chính là do Từ Văn Lượng, người bạn học thân thiết của
cậu ấy kể lại với Dương Cương. Chuyện này bọn họ không dám để bố mẹ của
Chung Quốc biết.”
Từ Văn Lượng, cái tên này Tô Nhất vẫn còn ấn
tượng. Cậu ta đã từng đến nhà Chung Quốc chơi, cô cũng đã từng gặp cậu
ta. “Cậu có tài khoản MSN hay QQ của Từ Văn Lượng không, mình muốn nói
chuyện với cậu ta.”
“Mình không có, Dương Cương chắc là có, cậu đợi chút mình hỏi giúp cho.”
Tống Dĩnh rất nhanh đã lấy được số QQ của Từ Văn Lượng. “Dương Cương nói cậu ta đang online đấy.”
Tô Nhất nhanh chóng kết nối với Từ Văn Lượng. Từ Văn Lượng kể lại rằng sau tai nạn đó, Chung Quốc hôn mê cả một ngày. Bác sĩ đã thành thật nói cho cậu biết thương tổn mà cơ thể cậu phải chịu lớn thế nào. Chớp mắt cậu
đã gầy rộc đi sáu, bảy cân, nhưng đó mới chỉ là tổn thương về thể chất,
sự tổn thương về tinh thần của cậu còn lớn hơn rất nhiều, khiến cậu gần
như sụp đổ. Chính lúc đó, Chung Quốc đã hạ quyết tâm chia tay cô. Trong
lúc chưa tìm được lí do hợp tình hợp lí, Tô Nhất lại gọi điện hỏi có
phải cậu đã có người khác, thế nên cậu mới vin vào cái cớ ấy để bỏ rơi
cô.
Tô Nhất vừa khóc vừa nói: “Mình vẫn còn một điều chưa rõ,
buổi tối hôm mình rời khỏi Bắc Kinh, gọi điện cho anh ấy thì có một cô
gái nghe máy, người con gái đó là ai?”
“Tối hôm đó, sau khi Chung Quốc ra khỏi khách sạn, mình đã cùng cậu ấy đến quán bar. Lúc cậu gọi
điện đến, cậu ấy nhờ một nữ nhân viên phục vụ ở quán bar nghe điện giúp. Ba năm đã trôi qua, Chung Quốc vẫn không quên được cậu. Mỗi khi đến
tháng Năm, đều đi Đô Giang Yển một chuyến.”
Không chỉ riêng Chung Quốc, Tô Nhất cũng chưa thể nào quên được mối tình đầu. Thời gian không phải là vạn năng, có những người, những chuyện vĩnh viễn không thể nào
quên được. Suốt cuộc đời này, Chung Quốc sẽ là viên kim cương sáng nhất
trong kí ức của cô, dù tháng năm dài đằng đẵng có ra sức bào mòn thì
viên kim cương đó vẫn rực rỡ không tì vết.
Từ Văn Lượng nói
chuyện với cô rất lâu mới tạm biệt. Sau khi thẫn thờ một hồi lâu, cô run run mở mục bạn học cùng trường ra, thấy biểu tượng nick chát của Chung
Quốc nằm im lìm một màu đen sẫm mà không thể dằn được chua xót. Dù biết
sẽ không có người trả lời nhưng cô vẫn gửi một tin nhắn: “Chung Quốc, em hận anh, tại sao anh không cho em biết sự thật để em được tự lựa chọn?
Lẽ nào không có quan hệ thể xác, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau? Trước đây không có nó không phải chúng ta vẫn sống rất tốt sao? Tại sao anh
lại quyết định rời xa em? Em có thể chấp nhận điều đó mà...”
Bất
chợt, Tô Nhất nảy ra một giả thiết, nếu hồi đó ở Đô Giang Yển, họ không
ăn vụng trái cấm, chưa nếm thử sự tuyệt vời khi hai thể xác hòa làm một
thì liệu Chung Quốc có đặt nặng vấn đề này đến thế. Nếu không có chuyện
đó, có lẽ bọn họ đã không chia tay nhau. Nhưng nghĩ lại một hồi, cô lại
cảm thấy không hề hối hận. Bất luận thế nào, họ cũng đã từng cùng nhau
trải qua một chương đẹp đẽ nhất trong đời người. Càng quan trọng hơn là
Chung Quốc đã được sống một lần trọn vẹn trên thế giới này. Cô đã cùng
Chung Quốc đi qua cột mốc quan trọng đó, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất
mà hai người đã cùng nhau trải qua trong cuộc đời, vào cái tuổi đẹp đẽ
nhất, đem thứ đẹp đẽ nhất dâng hiến cho người mình yêu thương nhất.
Đột nhiên Tô Nhất nhìn thấy thông báo nhắc nhở nội dung trên trang cá nhân
của Chung Quốc, tiêu đề là bốn chữ đơn giản: Kí ức hạnh phúc. Cô tò mò
muốn xem thử nhưng không có mật khẩu, thế là bất chấp mới hai giờ sáng,
cô tức tốc chạy sang nhờ bạn trai của Lưu Sướng, vốn là một cao thủ máy
tính.
Chẳng tốn mấy công sức, bạn trai của Lưu Sướng đã hack được mật khẩu
Weibo của Chung Quốc. Ngay sau khi đăng nhập thành công, một tràng âm báo tin nhắn vang lên, đều là bạn bè của cậu gửi lời hỏi thăm. Tô Nhất rưng
rưng muốn khóc. Trong trang cá nhân của Chung Quốc chỉ có vài trang nhật kí đơn giản, có một trang đơn giản đến nỗi chỉ có duy nhất một vài hàng chữ, nhưng lại khiến nước mắt của cô không kìm lại được.
Tiêu đề của trang nhật kí đó chỉ có một chữ: Khổ.
Nội dung của trang nhật kí đó chỉ có một câu: Có nỗi khổ không thể nói ra, là nỗi khổ câm lặng.
So với những thông tin ít ỏi trong nhật kí, trang ảnh cá nhân lại có rất
nhiều album ảnh đã được chỉnh sửa công phu, đa số là những tấm hình khi
Chung Quốc và cô còn hẹn hò, nhiều nhất là những tấm chụp chung tại Đô
Giang Yển.
Tên của album ảnh này là Kí ức hạnh phúc. Trong số đó
có một tấm mà Tô Nhất chưa từng nhìn thấy, chụp lúc cô đang ngủ. Cô mặc
bộ đồ ngủ màu hồng in hoa, nằm nghiêng trên ga giường, màu trắng, hình
như đang mơ thấy gì đó rất vui mà khóe miệng mỉm cười, nụ cười vô cùng
ngọt ngào và trong sáng. Đó là tấm hình chụp ở khách sạn Đô Giang Yển.
Rõ ràng tấm hình này là tấm mà Chung Quốc yêu thích nhất, cậu đã đặt cho nó tiêu đề: Tô Nhất, tình yêu đầu của tôi, tình yêu duy nhất của tôi.
Tô Nhất chợt thấy tim mình nhói đau, cô òa khóc nức nở...
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Tô Nhất đã khóc trọn cả một đêm đành miễn cưỡng
ngăn nước mắt lại. Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô thấy phòng khách ngập trong
khói thuốc. Trình Thực đang đứng trước cửa sổ bỗng nhiên quay lại, giữa
hai ngón tay là điếu thuốc đã cháy hết một nửa, dưới chân là những đầu
lọc thuốc lá ngắn dài, đôi mắt đỏ hoe, không biết là do thức đêm hay là
do cậu cũng đã lặng lẽ khóc thầm.
Cách nhau một căn phòng lững lờ khói thuốc, họ lặng lẽ nhìn nhau. Trong làn khói thuốc, khuôn mặt đối
phương trở nên mờ ảo, nhưng trái tim của đối phương, họ lại nhìn thấy
hết sức rõ ràng.
Sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tô Nhất
cũng cất giọng khản đặc, khó nhọc nói: “Xin lỗi, Trình Thực. Em không
thể ở lại Canada được, em phải về nước, em nhất định phải quay về nước.”