Mặc dù anh đã âm thầm rời khỏi thế giới này, nhưng tất cả thời gian còn lại trong cuộc đời em, từng giây từng phút đều có anh.
Thời gian mãi mãi không dừng lại, tình yêu và hoài niệm cũng mãi mãi không dừng lại.
Tình yêu đầu thời thanh xuân đó, mặc dù đã an giấc ngàn thu trong đáy biển
thời gian, nhưng sẽ mãi mãi không mục nát mà dần dần hóa thành những dải san hô đẹp đẽ nhất.
1
Tính đến không giờ ngày Mười ba tháng Năm theo giờ Bắc Kinh, số người tử
vong do động đất ở Tứ Xuyên đã lên đến gần mười nghìn người.
Mười hai giờ trưa ở Toronto, rất nhiều sinh viên trong nhà ăn tụ tập bàn
luận về vụ động đất đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ở Trung Quốc. Những hậu quả tàn khốc mà thiên tai mang đến, những hình ảnh bi thương đầy máu và nước mắt xen lẫn vào nhau, khiến cho bất kì ai chỉ cần có một chút lòng đồng cảm thôi cũng không thể thờ ơ được.
Những ngày sau, con số
tử vong không ngừng tăng lên. Dường như cứ mỗi giờ trôi qua, số người
chết lại tăng thêm hàng nghìn, con số mỗi lần tra ra đều khiến Tô Nhất
run rẩy sợ hãi. Trên trang web chuyên viết về vụ động đất, những con số
không ngừng leo thang, giống như quả tạ nặng trịch đè trong lòng cô, kéo căng những sợi dây thần kinh của cô. Cô không biết trong những con số
này, có con số nào đại diện cho Chung Quốc không.
Ý nghĩ này khiến cho cô vô cùng sợ hãi, một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Kiên trì không mệt mỏi, cô liên tục lên các trang mạng và ra sức tìm kiếm,
xem tất cả các bài báo viết về tình hình thiên tai ở Đô Giang Yển, tìm
giữa những hàng chữ tin tức có liên quan đến Chung Quốc. Đương nhiên là
không tìm được, dù chỉ là vài câu vài chữ.
Tin học chỉ khiến cô
càng lúc càng nhận thức một cách rõ ràng về mức độ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của Đô Giang Yển. Nhà cửa đổ sập hơn một nửa, đâu đâu cũng là
cảnh tượng hoang tàn, cả một thành phố gần như đã lụi tàn. Thành phố Đô
Giang Yển gắn liền với cái tên Chung Quốc, từ trước đến giờ cô luôn cố
gắng để xóa nhòa.
Nhưng một trận thiên tai đột ngột ập đến, giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của
trái tim, đánh thức những chuyện mà cô cố gắng vỗ về để chúng chìm vào
giấc ngủ.
Chung Quốc là người cô đã từng rất yêu và rất hận,
nhưng khi trận thiên tai khủng khiếp mang theo bàn tay tử thần đột ngột
ập đến, sự oán hận và căm giận của cô đối với cậu nháy mắt đã bay biến.
Cho dù cậu đã từng khiến cô thất vọng và buồn bã như thế nào, cô đều
không mong muốn cậu gặp nạn, hàng nghìn hàng vạn lần không mong muốn.
Nhưng cô thực sự không hiểu, tại sao cậu lại đến Đô Giang Yển.
“Tô Nhất, Đô Giang Yển có thể coi là thánh địa tình yêu của chúng mình. Sau này, mỗi năm chúng mình lại đến đây “hành hương” một lần có được
không?”
Đã lâu lắm rồi mà câu nói này vẫn rõ ràng như mới hôm
qua, giọng nói mang theo tiếng cười của Chung Quốc tưởng như đang vang
lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác. Nước mắt cô lã chã rơi. Vì câu nói này mà cậu đến Đô Giang Yển sao? Nếu đúng vậy thì chắc hẳn cậu vẫn
chưa quên cô?
Không ai có thể cho cô đáp án chính xác, trái tim
cô chỉ có thể ra sức cầu nguyện trong sự lo lắng và hoảng loạn. Nếu cậu
không còn nữa... ý nghĩ ấy giống như lưỡi dao cứa vào tim, khiến trái
tim cô ứa máu và đau đớn khôn cùng.
Khi Tô Nhất khóc, Trình Thực
chỉ trầm mặc đưa khăn giấy cho cô, từ đầu đến cuối không nói một lời
nào. Hồi lâu sau, Tô Nhất mới nghĩ ra mình cũng nên chú ý đến cảm nhận
của cậu, suy cho cùng bây giờ cậu là bạn trai của cô, à không, phải là
vị hôn phu mới đúng.
“Trình Thực, em và Chung Quốc đã không còn
liên lạc với nhau nữa. Nhưng khi biết anh ấy ở Đô Giang Yển... em...
thật sự không muốn anh ấy gặp chuyện gì.”
Trình Thực gật đầu tỏ
vẻ thấu hiểu, sâu trong đáy mắt ẩn giấu một chút lo lắng, nhưng vẫn nhẹ
nhàng an ủi cô: “Em không cần phải quá lo lắng. Cậu ta còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, chưa biết chừng cậu ta đã kịp thời tránh được nguy hiểm,
không liên lạc được là bởi hệ thống liên lạc tại Đô Giang Yển đã bị động đất làm hỏng. Anh nghĩ chắc cậu ta không sao đâu.”
Lời Trình
Thực nói rất có căn cứ, khiến cho sóng lòng đang dâng trào như cuồng
phong bão táp của Tô Nhất cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút.
Hứa Tố Kiệt ở bên kia đại dương xa xôi cũng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Nhất, hỏi bố mẹ cô có ổn không. Cô vô cùng cảm kích nói: “Chị Hứa, cảm
ơn chị, bố mẹ em không sao, họ đều rất khỏe.”
“Không sao là tốt rồi.”
“Nhưng mà chị Hứa, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển.”
“Cái gì, sao cậu ấy lại ở Đô Giang Yển? Chỗ đó là một trong những khu vực bị tàn phá nặng nề nhất.”
“Đúng vậy, bây giờ không sao liên lạc được với anh ấy, cũng không biết anh ấy có sao không. Em sợ lắm...”
Tô Nhất không kìm được mắt lại đỏ hoe.
“Tô Nhất, em rất lo lắng cho Chung Quốc sao?”
Trước người bạn thân hiểu mình nhất, cô thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, em
rất lo cho anh ấy. Lúc mới chia tay em còn nghĩ rằng em sẽ hận anh ấy cả đời, đã từng cay độc mà thầm rủa anh ấy chết đi. Nhưng bây giờ... khi
sự uy hiếp của cái chết thật sự đến, em mới phát hiện dù chỉ một chút
thôi em cũng không mong muốn anh ấy có chuyện gì.”'
“Yên tâm, yên tâm, người trẻ tuổi chạy nhanh lắm, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu. Em đừng có tự dọa mình như vậy!”
Tô Nhất liên lạc với những người bạn học cũ đang ở khu vực Tứ Xuyên để xem bọn họ có được bình an vô sự không. Vẫn may, ngày hôm sau đã liên lạc
được với Tống Dĩnh.
“Tống Dĩnh, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển, cậu có tin tức gì của anh ấy không?” Tô Nhất lo lắng hỏi.
“Hả? Cậu ấy ở Đô Giang Yển!! Không phải là cậu ấy đang ở Bắc Kinh sao?”
“Không biết tại sao anh ấy lại chạy đến Đô Giang Yển, đến tận bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của anh ấy.”
Thông tin này khiến Tống Dĩnh vô cùng kinh ngạc và chấn động. “Sau động đất,
mình đã liên lạc với rất nhiều bạn học cũ ở Tứ Xuyên, trừ một vài người
không trả lời, đại đa số đều bình an. Thật không ngờ Chung Quốc lại đang ở Đô Giang Yển, Dương Cương còn không biết việc đó nữa là...”
Nghe bố mẹ mình nói anh ấy không thông báo cho ai cả. Sau trận động đất, mẹ
anh ấy sợ anh ấy lo lắng trong nhà gặp chuyện nên gọi điện cho anh ấy
báo bình an, nhưng không có tín hiệu. Sau đó gọi đến công ty của anh ấy
mới biết hai hôm trước, anh ấy đã xin nghỉ để đi Đô Giang Yển. Lúc đó,
cô Uông suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Sao lại như vậy được, thật
đúng là tự đi tìm cái chết mà.” Tống Dĩnh buột miệng lỡ lời, lập tức
chữa lại: “Nhưng xem ra tình hình ở Đô Giang Yển vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất, mình nghĩ cậu ấy chắc sẽ không sao đâu.”
Nói là nói
vậy nhưng Tô Nhất vẫn không sao yên tâm nổi, đã là ngày thứ hai sau vụ
động đất rồi, nếu Chung Quốc không việc gì, chắc chắn phải báo tin cho
người nhà rồi chứ. Tình trạng bặt vô âm tín này hướng về một khả năng
khiến cho người ta không muốn nghĩ đến và chấp nhận: Chung Quốc rất có
khả năng đã bị kẹt dưới một đống đổ nát nào. Còn sống hay đã chết, chỉ
có trời mới biết.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Tô Nhất càng rơi mau hơn.
Tống Dĩnh ra sức an ủi cô: “Không sao đâu, không sao đâu, đội cứu hộ đang
không ngừng nghỉ tranh thủ từng giây từng phút tiến về khu thiên tai,
vẫn đang trong thời gian cứu hộ vàng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, cậu ấy
nhất định sẽ được những con người đáng yêu nhất đó cứu.”
Tống
Dĩnh gọi điện cho Dương Cương. Dương Cương tức tốc cùng bố mẹ Chung Quốc đến Đô Giang Yển. Khi Tô Nhất biết tin này, cô ngoài phấn khởi đột
nhiên nhớ ra, vội vã báo tên và địa chỉ của một khách sạn để Tống Dĩnh
báo lại cho Dương Cương, bảo họ nên đến tìm ở khách sạn này đầu tiên.
“Ý của cậu là Chung Quốc có khả năng ở tại khách sạn này?”
Cô trả lời một cách khó khăn và chậm chạp: “Đúng thế, mình đoán là vậy.”
Tống Dĩnh không hỏi thêm gì nữa.
Việc duy nhất tiếp theo là chờ đợi, Tô Nhất từng giờ từng khắc ngóng trông tin tức mới nhất từ Tống Dĩnh.
Trong thời gian này, cô lo lắng, dằn vặt vô cùng, giống như một tù nhân chờ
đợi thời khắc tuyên án vậy. Và không biết nó sẽ là niềm hi vọng hay nỗi
tuyệt vọng.
2
Buổi tối cùng ngày, Dương Cương và bố Chung Quốc đã tìm thấy khách sạn mà Tô Nhất nói. Sau trận động đất, thành phố nhỏ xinh đẹp Đô Giang Yển đã
thay đổi hoàn toàn. Đa phần nhà cửa đều đổ sập, những căn không bị sập
thì cũng ngả nghiêng xiêu vẹo. Khách sạn này cũng là một trong những tòa nhà bị hủy hoại nghiêm trọng, không biết lúc nào sẽ sập xuống trong
những cơn dư chấn, thế nên không ai dám vào trong.
Bố Chung Quốc mặc kệ, nhất định muốn vào trong xem. Dương Cương mạo hiểm tính mạng đi cùng ông.
Dựa theo số phòng và tầng lầu mà Tô Nhất cung cấp, trong một gian phòng của khách sạn, họ quả nhiên phát hiện thấy túi hành lí của Chung Quốc,
nhưng cậu lại không có ở trong phòng.
Theo Dương Cương nghe
ngóng, không có ai gặp nạn trong khách sạn cả, mọi người đều đã kịp chạy ra ngoài trong cơn hoảng loạn, nếu như lúc đó Chung Quốc ở trong khách
sạn thì chắc chắn sẽ không sao. Rõ ràng lúc động đất cậu không ở trong
khách sạn, vậy thì cậu đã đi đâu?
Biết tin, Tô Nhất khóc không
thành tiếng. Chung Quốc vì cô mà đến Đô Giang Yển! Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu là vì cô mà đến Đô Giang Yển!
“Cậu bảo Dương Cương đến
các khu danh lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển tìm xem, hỏi thăm có du khách nào bị thương không, nếu có thì đã được đưa đến nơi nào chữa trị rồi,
chưa biết chừng anh ấy nằm trong số đó.”
Cô vừa khóc vừa hét vào điện thoại.
Nhưng kết quả Dương Cương dò hỏi được lại không lạc quan lắm. Những khu danh
lam thắng cảnh ở Đô Giang Yển gánh chịu rất nhiều tổn thất, du khách bỏ
chạy tán loạn, những người bị thương lập tức được đưa đến bệnh viện
nhưng trong số đó không có Chung Quốc.
Tìm một người giữa đống đổ nát hoang tàn, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Sang ngày thứ ba, ông Chung lập cập hỏi thăm đường đến nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển.
Nhà tang lễ thành phố Đô Giang Yển tập hợp một lượng lớn di thể của những
người bị nạn. Nhà lạnh không đủ chỗ, thế nên sau khi làm các thủ tục như khám nghiệm, chụp ảnh, lấy mẫu ADN, nếu trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ không có người đến nhận thì thi thể người bị nạn sẽ được hỏa táng.
Bốn chiếc bảng gỗ ở đại sảnh tòa nhà văn phòng của nhà tang lễ đã dán kín
ảnh của những người gặp nạn vô danh. Mới người ba tấm: một tấm ảnh toàn
thân, một tấm ảnh chân dung, một tấm chụp đặc điểm nhận dạng riêng ví dụ như di vật hoặc vết bớt trên người.
Lúc ông Chung tìm đến được
đại sảnh, trước những tấm bảng gỗ có rất nhiều người đứng xem. Ông run
rẩy tiến tới, chăm chú tìm kiếm. Đột nhiên bên cạnh có một người phụ nữ
mặt mũi tiều tụy khóc thét lên “con trai của tôi, con trai của tôi!” vừa khóc vừa ra sức đập vào tấm bảng. Thì ra bà ấy phát hiện ảnh đứa con
trai bảy tuổi của mình trên đó, gần như ngã quỵ. Tất cả những người có
mặt trong đại sảnh đều hướng ánh mắt đồng cảm về phía người mẹ bất hạnh
đó.
Cuối cùng, khi xác nhận trên cả bốn tấm bảng đều không có ảnh của con trai mình, từ tận đáy lòng, ông Chung thở phào một cách nhẹ
nhõm. Dương Cương cũng như trút được gánh nặng, nhân đó an ủi ông: “Chú
ạ, không có tin tức gì cũng coi như tin tốt rồi. Chú đừng nản lòng,
chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, Tô Nhất cũng vậy.
Cô một mặt chờ đợi tin tức, một mặt dùng hết sức mình cố gắng quyên góp thật nhiều tiền từ thiện cho đồng bào bị thiên tai.
3
Ngày Mười sáu tháng Năm, bảy mươi hai giờ của thời gian cứu hộ vàng đã trôi
qua, trước cửa tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Toronto, gần một ngàn
người Trung Quốc đã tự tổ chức lễ truy điệu dưới ánh nến. Vô số nến và
hoa tươi ghép thành các hình thù khác nhau, cầu nguyện cho những đồng
bào bị thiên tai, cũng là mặc niệm cho những đồng bào tử nạn.
Tô
Nhất đứng lẫn trong đoàn người truy điệu, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Mặt đất ướt đẫm vì đã hứng lấy nước mắt của vô số người. Trước
khi ra khỏi nhà, cô đã liên lạc với bố. Ông Tô nói với cô, sau khi bố
Chung Quốc cùng với Dương Cương đến Đô Giang Yển, ngày nào mẹ cậu cũng
giam mình trong căn phòng của con trai, không có giờ khắc nào là không
nước mắt đầm đìa. Hai ngày đầu tiên, bà Chung còn cùng ông bà Tô ra
ngoài sân ngủ nhưng bảy mươi hai giờ cứu trợ vừa qua, bà liền không chịu đi đâu hết. Cho dù dư chấn có đột ngột ập đến, tòa nhà lung lay khiến
người người kinh sợ, bà vẫn nằm lì trên chiếc giường của con trai, khuôn mặt tê dại như đã mất hết lí trí, nói: “Rung đi, rung đi, cứ rung chết
cả tôi luôn đi.”
Ông Tô nói: “Hết cách rồi, làm thế nào cũng
không khuyên được bà ấy, chắc bà ấy cũng biết con trai mình lành ít dữ
nhiều. Mấy ngày nay mẹ con cũng không ít lần ứa nước mắt cùng bà ấy,
đừng nói bà ấy là mẹ, ngay người ngoài như chúng ta còn không kìm được
mà chua xót trong lòng.”
Tô Nhất nghẹn ngào phản bác: “Bố, ai nói Chung Quốc không còn nữa. Dù thời gian cứu trợ vàng đã trôi qua nhưng
công tác cứu hộ vẫn đang tiếp tục, biết đâu lại xảy ra kì tích. Dù chỉ
có một phần ngàn, phần vạn hi vọng thì vẫn là hi vọng.”
Sự kích động của con gái khiến ông Tô ngẩn ra một lúc: “Tô Nhất, con... không hận Chung Quốc nữa sao?”
“Bố, đến lúc này con còn có thể hận anh ấy được sao? Anh ấy sống chết ra sao còn chưa rõ nữa! Hơn nữa, anh ấy là vì con mới đi Đô Giang Yển. Anh ấy
mà có bất trắc gì thì con... con...” Tô Nhất nói rồi chợt òa khóc nức
nở.
“Sao cơ? Nó vì con mà đi Đô Giang Yển, chẳng phải các con đã chia tay rồi sao! Sao nó còn vì con mà đi Đô Giang Yển?”
“Con cũng không biết là tại sao... thế nên nhất định phải tìm ra anh ấy, con muốn hỏi anh ấy cho rõ.”
Tô Nhất vừa khóc vừa nói khiến ông Tô cũng không nghe ra đầu cua tai nheo
thế nào. Đang khóc, chiếc điện thoại trong tay Tô Nhất đột nhiên bị ai
đó nhẹ nhàng lấy đi, cô ngẩng lên, hóa ra là Trình Thực.
Trình
Thực có chìa khóa căn hộ của Tô Nhất, mỗi lần cậu đều ghé qua ít nhất
hai lần và thường sẽ ngủ lại. Trong căn hộ của cô có không ít đồ dùng cá nhân của cậu. Quan hệ thân thiết giữa hai người, ngoài việc thiếu một
thủ tục luật pháp ra, hoàn toàn giống như một cặp vợ chồng. Nhưng mối
quan hệ thân mật này, sau trận động đất ngày Mười hai tháng Năm, đã dần
dần bị che phủ bởi một lớp sương mù, tuy mỏng manh nhưng không dễ gì xua tan. Tô Nhất bắt đầu không mong muốn sự có mặt của Trình Thực trong nhà mình.
Trình Thực nói vài câu trấn an ông Tô, cúp máy rồi cũng
không hỏi gì cả, lấy một chiếc khăn lau những giọt nước mắt trên mặt cô, đợi cô dần bình tĩnh lại mới dịu dàng nói: “Lễ truy điệu đã bắt đầu
rồi, chúng ta nhanh chóng đến đó thôi.”
Nước mắt Tô Nhất chẳng dễ dàng ngừng lại được, sau khi đến hiện trường lễ truy điệu, lại bắt đầu tuôn như mưa...
Ngày Mười chín tháng Năm, đã bảy ngày trôi qua sau trận động đất lớn ở Tứ
Xuyên. Mười bốn giờ hai mươi tám phút chiều theo giờ Bắc Kinh là hai giờ hai mươi tám phút sáng cùng ngày tại Toronto, Tô Nhất trằn trọc mãi
không ngủ được.
Chung Quốc vẫn bặt vô âm tín, mỗi ngày trôi qua,
niềm hi vọng vốn đã nhỏ nhoi lại càng trở nên mịt mù hơn. Dương Cương và bố của Chung Quốc mặc dù vẫn kiên trì ở lại Đô Giang Yển tìm kiếm nhưng trọng tâm đã không thể không nghiêng về hướng gặp nạn.
Mấy ngày
nay, ông Chung và Dương Cương đã bôn ba khắp những con đường đổ nát ở Đô Giang Yển nhưng vẫn không có một manh mối, hễ thấy có thi thể nào đặt
tạm ở đâu, ông Chung đều run rẩy chạy đến xem thử.
Ngoài tìm kiếm một cách vô định ở các con phố, nơi mà bọn họ mỗi ngày đều đến là nhà
tang lễ Đô Giang Yển, nhận diện những bức ảnh không ngừng tăng lên.
Đây thật sự là một kiểu tra tấn về tinh thần, vô cùng tàn khốc, đã thế còn
lặp đi lặp lại từng ngày. Mấy ngày liền dốc hết sức lực, tóc của ông
Chung gần như đã bạc trắng. Nếu số trời đã định kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh thì mong muốn duy nhất của ông Chung là được nhìn thấy mặt con trai lần cuối, được gục vào thi thể của con mà gào khóc.
Là một người đàn ông, ông Chung cố gắng kiềm chế để không gào khóc, nhưng nước mắt
cứ không ngừng chảy thành từng dòng trên khuôn mặt hằn sâu những nếp
nhăn. Dương Cương mới đầu còn hết sức khuyên nhủ nhưng mới nói được vài
câu cũng gục xuống lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngày Hai mươi hai tháng
Năm, mười ngày sau trận động đất, tất cả những đống đổ nát tại Đô Giang
Yển đều đã được thăm dò tìm kiếm sự sống, không phát hiện thêm người may mắn sống sót nào, công tác tìm kiếm cứu hộ tại Đô Giang Yển về cơ bản
đã kết thúc, người dần lục tục trở về nhà. Những người từ các nơi khác
đến tìm thân nhân cũng đành đau lòng tuyệt vọng mà rời đi.
Mọi hi vọng đến lúc này đã hoàn toàn tiêu tan, tiếp tục tìm kiếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa vì kì tích là điều không tưởng.
Bố Chung Quốc gần như khóc suốt cả quãng đường về Nam Sung. Nỗi bi thương
và đau xót vô cùng vô tận giống như một quả bom với sức sát thương mạnh
mẽ, khiến sự từng trải, vững vàng của người đàn ông trung niên tiêu tan
hết. Ông đã không còn kìm nén được những giọt nước mắt từ tận đáy lòng
mình nữa, rồi vừa khóc vừa lảm nhảm kể những chuyện hồi nhỏ của con.