3
Tô Nhất vẫn theo đuổi Khang Tử Cần như trước.
Từ tháng Mười thu vàng đến cuối năm đông lạnh, học kỳ đầu tiên của đại
học, toàn bộ tâm trí của cô đều dồn hết vào chuyện này. Từ khi bắt đầu
đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô đã mơ đến một bạch mã hoàng tử, giờ cuối
cùng cũng gặp được một người thích hợp. Dồn hết tất cả công lực tích cóp bấy lâu nay, nào ngờ, kết quả thu được lại khiến cô vô cùng căm phẫn.
Có người nói với cô, Khang Tử Cần nói cô mặc dù khá xinh đẹp, cũng có vài
phần cổ điển, tiếc rằng khí chất cổ điển bên trong lại chẳng có chút
nào.
Tô Nhất nghe xong thẹn quá hóa giận. Khang Tử Cần dám nói cô không có khí chất ư? Nếu không phải là vì anh ta, cô liệu có mất khí
chất như vậy không?
Nghĩ đến thời gian cô vừa vào đại học, khí
chất thục nữ cổ điển của cô ai nhìn cũng thích, nếu không thì sao cô có
thể được mệnh danh là “tuyệt đại song kiều” cùng với Đường Thi Vận? Vì
theo đuổi anh ta, cô đã chấp nhận từ bỏ khí chất thục nữ cất công tu
luyện bấy lâu nay, kết quả... kết quả là tên khốn Khang Tử Cần kia lại
nói cô không khí chất!
Đôi lúc, không thể vì tình yêu mà hi sinh
như vậy được. Cho dù có hi sinh đến đâu cũng chẳng lay động được người
không có tình cảm với mình.
Vô thức, Tô Nhất lại nghĩ đến một câu Chung Quốc từng nói, rằng cô vốn chẳng phải thục nữ gì. Nào ngờ, giờ cô lại bị Khang Tử Cần nói như vậy. Trong khoảnh khắc, cô chuyển từ yêu
sang hận Khang Tử Cần đến tận xương tủy, không suy nghĩ mà lập tức liệt
anh ta vào danh sách “kẻ thù”, giống như từng làm với Chung Quốc.
Nếu lần đầu tiên nhìn thấy Khang Tử Cần, tình yêu đến nhanh như tia chớp,
soi sáng mọi ngóc ngách trong trái tim Tô Nhất thì giờ đây, cơn hận dâng lên như sấm sét, đánh cho toàn thân và cả trái tim Tô Nhất hóa thành
tro.
Gặp phải chuyện này, nếu như trong Tô Nhất có sự hiền lương, cung kính, khiêm nhường của một thục nữ cổ điển thực thụ, nhất định cô
sẽ chỉ biết ngồi mà khóc than. Nhưng tính cách trời sinh của Tô Nhất là
kiên cường và quyết liệt, từ khi còn nhỏ, chỉ cần cơn giận nổi lên là cô sẵn sàng cùng Chung Quốc đánh nhau; những dịu dàng, trầm tĩnh hiện giờ
là nhờ cất công tu luyện mới có được. Cũng như Bạch Xà tu luyện năm trăm năm chỉ vì một ly rượu Hùng Hoàng của ngày tết Đoan Ngọ mà phải hiện
nguyên hình, một câu nói “không có khí chất!” của Khang Tử Cần cũng
khiến Tô Nhất trong cơn phẫn nộ mà lộ diện nguyên hình.
Đằng nào
cũng bị người ta chê là không có khí chất rồi, Tô Nhất đang trong cơn
lôi đình cũng chẳng màng đến cái hư danh này nữa. Hùng hổ xông thẳng đến sân bóng, nhìn bóng dáng cao lớn của con người kia trên sân bóng, những tình cảm lúc trước đã chẳng còn, cô lại quay trở về với cảm nhận trước
đây, thấy tất cả những kẻ chơi bóng rổ đều đáng ghét. Hai nắm tay siết
chặt, cô gào cả tên cả họ kẻ đó lên: “Khang Tử Cần, anh ra đây!”
Trận đấu vốn đang hồi gay cấn, tiếng gầm như sư tử Hà Đông của Tô Nhất khiến những người đứng trong hay ngoài sân đều phải chú ý, mọi cặp mắt đều đổ về phía cô rồi lại nhìn sang phía Khang Tử Cần, sau đó đưa qua đưa lại
giữ hai người họ, mang đầy những nghi ngờ, phỏng đoán.
Khang Tử Cần ngơ ngác đi về phía Tô Nhất, hỏi với vẻ khó hiểu: “Gì vậy?”
Ngón tay Tô Nhất gần như chạm hẳn vào mũi anh ta. “Anh nói tôi không có khí chất?”
Gương mặt Khang Tử Cần thoáng lộ vẻ khó xử, không hiểu vì sao chuyện này lại
đến tai cô. Giờ thì hay rồi, người ta đến tận nơi hỏi tội. Thời buổi
này, người ta có thể nói một cô gái không xinh đẹp nhưng không được phép nói cô ấy không có khí chất. Khí chất là thứ quan trọng hơn sắc đẹp,
chẳng trách mà Tô Nhất nổi giận.
Đương nhiên là anh ta không biết Tô Nhất đặc biệt mẫn cảm với điều này.
Câu nói đó của anh ta hẳn đã chọc đến tận tim gan Tô Nhất nên cô mới nổi
trận lôi đình giận đến mức ánh mắt ngưỡng mộ trong phút chốc đã chuyển
thành thù hận.
Khang Tử Cần định mở lời xin lỗi nhưng nhìn dáng
vẻ nổi giận của Tô Nhất, đột nhiên lại thay đổi ý định, nghĩ bụng cứ đắc tội cô như vậy có khi lại hay, cô sẽ không chạy theo anh ta nữa. Thực
ra anh ta cũng quá ngán ngẩm vì sự theo đuổi của cô rồi.
Khang Tử Cần nói tránh: “Nhìn bộ dạng cô bây giờ có giống là có khí chất không?”
Tô Nhất vốn đã chủ định sẵn, liền đáp trả không chút do dự: “Đúng, tôi không có khí chất!”
Vừa dứt lời, cô giật lấy bình nước khoáng của một cô gái đứng gần đó, nhanh chóng mở nắp và hắt thẳng vào mặt Khang Tử Cần, nói tiếp: “Có điều,
không có khí chất cũng có cái hay, cho cái mặt anh hứng một chai nước,
tôi cũng thấy hả lòng hả dạ gấp trăm gấp nghìn lần so với làm thục nữ.”
Khang Tử Cần dính chưởng một hồi lâu mà vẫn chưa định thần lại được, đứng đó
sững sờ. Mọi người trố mắt đứng nhìn vì kinh ngạc. Nếu hành động này là
của hotgirl khoa Ngoại ngữ, Ngô Gia Lệ, hẳn họ đã không đến mức phải bất ngờ; đằng này, Tô Nhất, người từng được mệnh danh là thục nữ của khoa
Trung văn, lại đột nhiên cư xử giống như một con ngựa bất kham, khiến
mọi người phải mắt tròn mắt dẹt.
Hắt sạch chai nước, Tô Nhất còn
đứng đó phủi tay, nói: “Giờ tôi xin tuyên bố, tôi không còn thích Khang
Tử Cần nữa. Từ nay về sau, anh ta là anh ta, tôi là tôi.”
Sau đó cô quay người bỏ đi. Đến oai phong, đi hả dạ, Tô Nhất đã kết thúc câu chuyện tình đầu tiên của mình như vậy đấy.
Rời khỏi sân bóng, Tô Nhất đi thẳng đến phòng máy tính của trường.
Mùa hè sau kì thi đại học, cô bắt đầu biết lên mạng và dùng QQ. Nick QQ của cô cũng khá kêu: Uyển Nhã Thanh Dương5. Mỗi lần chỉ cần cô lên mạng,
những âm thanh từ cửa sổ chát cứ kêu lên liên hồi, đều là những yêu cầu
xin kết bạn, hơn nữa đều là những chàng trai. Chưa nói được vài câu họ
đã vội vàng hỏi thẳng: Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Em có số điện
thoại không? Có thể hẹn gặp mặt em không?
Lần này, Tô Nhất đổi thành tên khác : “Ta là địa lôi”, phần ghi chú có chú thích rõ ràng: “Vừa giật chết một người.”
Tô Nhất vừa nói chuyện vừa tiện tay tra cứu thông tin của “Ta là thiên lôi”.
Thông tin rất đầy đủ! Tuổi, nhóm máu, chòm sao, sinh nhật, nơi tốt nghiệp cấp ba... Chờ một chút, cậu ta học cùng trường với cô? Không ngờ lại là bạn đồng môn. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng vào tra danh sách bạn bè, quả nhiên “Ta là thiên lôi!” là nick của Chung Quốc.
Chung Quốc, thì ra là cậu!!!
4
Trước sự kinh ngạc của Tô Nhất, Chung Quốc cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Tô Nhất, vừa rồi cậu không biết là mình?????”
“Sao mà tôi biết được?” Tô Nhất trả lời chẳng chút thiện cảm.
“Trong danh sách bạn bè có nick QQ của mình, mình cứ nghĩ rằng cậu biết chứ.”
“Ai mà biết được, tôi có bao giờ để ý đến nick của cậu đâu.”
“Sao lại thế chứ, chẳng phải chúng ta đã hòa giải, làm bạn tốt rồi ư? Sao
cậu chẳng thèm quan tâm gì đến mình?” Chung Quốc trả lời kèm theo một
biểu tượng mặt khóc.
“Xin lỗi, bạn bè nhiều quá, quan tâm không xuể, không để ý lắm đến những mối giao thiệp bình thường.”
“Bọn mình mà chỉ là giao thiệp bình thường sao? Tô Nhất, nếu luận về tình
bạn lâu dài, chẳng có ai bằng mình với cậu. Chúng mình quen biết nhau từ nhỏ, mười mấy năm rồi còn gì nữa.”
“Đúng vậy, Chung Quốc, chúng
ta quen biết nhau từ nhỏ. Cậu có nhớ hồi nhỏ đã giật tóc tôi không? Nói
cho cậu biết, vết sẹo đó đến giờ vẫn chưa mọc được tóc. Đều là tại cậu
đấy còn dám kể lể cái nỗi gì. Không cho cậu vào danh sách kẻ thù là còn
may đấy. Chẳng qua là vì Bắc Kinh thắng nên tôi mới tha cho cậu.”
“Nhưng thưa đại tiểu thư Tô Nhất, trên tay mình giờ cũng vẫn còn vết răng của
cậu đây! Chúng ta hòa nhé! Đừng ấu trĩ như vậy nữa mà, chúng mình đều đã là sinh viên đại học, còn lôi những món nợ hồi nhỏ ta làm gì, nói
chuyện gì vui vui một chút đi. Cậu đã có bạn trai chưa?”
Chẳng
khác nào động phải tổ kiến lửa, Tô Nhất giận đùng đùng. “Tôi có bạn trai hay không liên quan gì đến cậu? Không nói chuyện nữa. Đi đây.”
Tô Nhất vốn định lên mạng tìm người nói chuyện để giải tỏa những bức xúc
trong lòng, nào ngờ lại xui xẻo gặp phải Chung Quốc, còn vừa mở miệng đã hỏi đúng chỗ đau của cô, cô mà không đi chắc còn điên tiết nữa.
“Tô Nhất, đừng đi vội thế mà.”
“Sắp nghỉ đông rồi, bao giờ cậu về Nam Sung?”
“Từ Bắc Kinh, mình phải đến Thành Đô rồi chuyển tàu mới về được Nam Sung.”
“Hay cậu chờ mình rồi cùng về, có bạn cùng đi cũng đỡ buồn.”
Chung Quốc chát liên hồi, từng dòng từng dòng một. Cô cứ ngồi đó đọc và bĩu
môi, lẩm bẩm: “Về với cậu á, tôi chẳng thèm. Rỗi hơi!”
Tô Nhất thoát nick rồi ra về, chẳng thèm trả lời cậu một tiếng.
Về đến kí túc xá, Tô Nhất thấy mọi người đều đang ở trong phòng. Đường Thi Vận vẫn dịu dàng thục nữ, đầu gối chụm vào nhau, ngồi ngay ngắn, lắng
nghe Hứa Tố Kiệt hoa chân múa tay kể chuyện gì đó. Chu Hồng thì nằm bò
trên giường của cô ấy, hai tay chống cằm, chăm chú lắng nghe.
Tô
Nhất vừa đẩy cửa bước vào, Hứa Tố Kiệt lập tức kêu lên: “Nhân vật chính
về rồi, chị không nói nữa, để nhân vật chính tường thuật lại.”
Nghe đã biết Hứa Tố Kiệt vừa kể lại cho họ chuyện cô đoạn tuyệt với Khang Tử Cần ở sân bóng. Trong trường, chuyện gì chứ những chuyện thế này lan
truyền nhanh lắm. Tô Nhất sớm đã chuẩn bị tinh thần, liền kéo ghế ngồi
với vẻ rất khí phách. “Có gì đáng kể chứ? Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì. Các chị em, từ nay về sau đừng có nhắc đến cái tên Khang Tử Cần trước mặt mình nữa.”
Hứa Tố Kiệt khen cô: “Tô Nhất, em thật đáng khâm phục. Nói cưa là cưa, nói kết là kết. Nâng lên được thì cũng bỏ
xuống được. Thực không thể không ngưỡng mộ em.”
Hứa Tố Kiệt là
người Nam Xương, tỉnh Giang Tây, phải học ôn một năm mới đỗ. Cô ấy đã
gần hai mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất phòng nên lúc nào cũng tự cho
mình là đàn chị.
Nhỏ tuổi nhất phòng là Chu Hồng, mới mười bảy
tuổi. Nhưng cô cũng là người cao nhất, với chiều cao một mét bảy mươi.
Thân hình mảnh khảnh duyên dáng của cô, đi trong trường cũng rất hay
được các anh chàng để ý. Cô là người Nghị Tân, Tứ Xuyên, một cô gái ngọt ngào, tính tình thẳng thắn. Vì nhỏ tuổi nhất, cũng vì cô tên là “Hồng”
nên Hứa Tố Kiệt tặng cho cô biệt danh em gái cầu vồng”.
Chu Hồng
vừa mở miệng là một tràng như pháo rang: “Thôi đi, chị Hứa. Chị Tô Nhất
làm gì mà dễ yêu dễ ghét đến thế . Em đoán thực ra chị ấy chẳng thích
Khang Tử Cần, chẳng qua vì một phút say nắng, tưởng rằng mình đã thích
anh ta cho nên mới theo đuổi dữ dội.
“Nếu thực sự đã thích một người thì tuyệt đối không dễ mà buông tay như vậy đâu.”
Tô Nhất ngẩn người, là như vậy sao? Cô với Khang Tử Cần thực sự chỉ là say nắng nhất thời thôi ư? Hình như đúng là như vậy thật. Khi nghe được
những lời bình phẩm của anh ta, cô chẳng buồn mà chỉ thấy bực mình,
không do dự mà tìm anh ta cho một trận. Ban đầu cô thấy thích anh ta
phải chăng vì anh ta giống mẫu người trong mộng của cô? Đó là hình ảnh
những người anh hùng cô tưởng tượng ra từ những cuốn tiểu thuyết, trên
ti vi hay trên màn ảnh rộng. Khang Tử Cần chẳng khác nào một hình mẫu
sống động cho nên trong mắt cô, anh ta là hoàng tử bạch mã. Nhưng anh ta lại khiến cô bực bội. Trong mắt cô hiện giờ, anh ta không còn là hoàng
tử nữa mà chỉ là một con ếch thôi.
“Dù Tô Nhất có không thực sự
thích Khang Tử Cần thì nó cũng đã vì anh ta mà thay đổi quá nhiều. Thời
gian đó nó chẳng khác gì cái đuôi của anh ta. Bộ dạng của nó lúc đó, chị cứ nhìn lại thấy bực mình. Có đáng không? Bản thân cũng chẳng phải
không có người theo đuổi thế mà cứ phải bám lấy anh ta. Chị bực không
thể nào tả nổi. Giờ thì tốt rồi. Tô Nhất, chị sẽ luôn mở rộng tấm lòng
chào đón sự hối cải của em.”
Hứa Tố Kiệt lớn hơn một, hai tuổi
nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn, không như những cô sinh viên năm nhất
khác, lúc nào cũng ôm giấc mơ màu hồng.
Hơn nữa, cô ấy cũng có chút chủ nghĩa nữ quyền, đặc biệt không thích những cảnh con gái theo đuổi là con trai bỏ chạy.
Giờ thấy Tô Nhất thoát khỏi cơn mê, cô ấy không khỏi cảm thấy vui mừng.
Đường Thi Vận từ nãy đến giờ chẳng phát biểu lời nào, chỉ mỉm cười nghe ba
người nói. Nhưng Tô Nhất lại rất muốn nghe ý kiến của cô, nghĩ đến cần
cô khuyên mình từ bỏ Khang Tử Cần, câu “tình yêu là phải từ hai phía,
nếu chỉ có một người đơn phương thì cho dù có tiếp tục yêu thế nào cũng
không thể có kết cục được.”
Nghe rất có lí. Đáng tiếc là lần đó Đường Thi Vận có khuyên thế nào cô cũng bỏ ngoài tai, kết quả là đâm vào ngõ cụt.
“Đường Thi Vận, cậu bảo mình có từng thích Khang Tử Cần không?”
Đường Thi Vận nghĩ một hồi rồi đáp: “Tô Nhất, hẳn cậu tìm đọc Cuốn theo chiều gió rồi chứ?”
Quả là Đường Thi Vận có khác, không trả lời thẳng vào vấn đề mà mượn hàm ý
từ một cuốn tiểu thuyết thay cho những suy nghĩ của mình. Trong tiểu
thuyết Cuốn theo chiều gió, nữ chính Scarlett luôn nghĩ rằng người mình
yêu chính là Ashley, bởi vậy đã không màng tới tình yêu của Rhett. Đến
cuối cùng, cô mới hiểu Ashley chỉ là một tình yêu ảo tưởng thời thiếu nữ và Rhett mới là tình yêu đích thực của đời mình.
Những cô nữ
sinh khoa Trung văn đầu thuộc lòng các tác phẩm nổi tiếng thế giới, tác
phẩm nổi tiếng bậc nhất này càng khỏi phải bàn. Tô Nhất đã hiểu ra, nói: “Có lẽ Khang Tử Cần chỉ là một Ashley của mình thôi.”
Đúng vậy,
một hoàn cảnh chẳng khác gì trong tiểu thuyết. Biết rõ Khang Tử Cần yêu
Đường Thi Vận nhưng cô vẫn giống như Scarlett, cố ép mình phải yêu anh
ta. Trong tình yêu, những cô gái đôi khi thật ngốc! Biết rõ trong tim
người ta chẳng có mình, vậy mà vẫn ảo tưởng có một ngày người ta sẽ yêu
mình.
Cũng may, cô không yêu Khang Tử Cần nhiều như Scarlett từng mê đắm Ashley.
Hứa Tố Kiệt phản đối: “Khang Tử Cần sao có thể là Ashley của em được,
Scarlett đã dùng hết tuổi thanh xuân của mình để yêu anh ta, cuối cùng
mới nhận ra đã lầm. Tô Nhất, em còn thông minh hơn cô ấy, em biết sớm
quay đầu hối cải. Sau này nhớ phải nhìn người cho thật kĩ đấy, cố mà tìm cho ra Rhett của mình.”
Hứa Tố Kiệt nói đúng. Tô Nhất nghĩ, sau
này tìm bạn trai, nên tìm hiểu cho kĩ rồi hẵng hành động, phải tìm cho
ra Rhett của mình chứ không phải một Ashley của người khác.