Giữa biển người thiên sơn vạn thủy, rồi ta cũng sẽ tìm được tình yêu đích
thực. Nghe câu nói này, cảm thấy xác suất của nó sao nhỏ quá, giống như
Trương Ái Linh từng nói: “Giữa nghìn vạn người, gặp được người mà ta
muốn gặp, giữa nghìn vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận không sớm cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau.”
1
Tạm biệt thời trung học, Tô Nhất bước chân vào cuộc sống mộng mơ sau cổng trường đại học.
2001 là năm đầu tiên của thế kỷ XXI, Trung Quốc hừng hực tiến vào kỉ nguyên
của công nghệ điện tử. Mạng Internet bùng nổ và không ngừng được nâng
cấp, Mp3 thế chỗ cho những chiếc máy nghe đĩa CD, phim truyền hình Hàn
Quốc cũng nở rộ, Tình yêu trong sáng và Trái tim mùa thu đã khiến làn
sóng phim Hàn trào dâng mãnh liệt.
Những nhân vật nữ trong phim
Hàn Quốc đều rất đẹp, ăn mặc gọn gàng, sành điệu, trang điểm nhẹ nhàng,
nói năng nhỏ nhẹ, và có những nụ cười đẹp đến say lòng người. Họ không
bao giờ to tiếng hay cãi vã, cho dù có tức giận đến cỡ nào cũng không bỏ qua phép lịch sự với người khác. Đúng là hình mẫu thục nữ lí tưởng!
Học theo phong cách của những nữ diễn viên Hàn Quốc, Tô Nhất cũng xuất hiện trong trường đại học với hình ảnh vô cùng thục nữ. Thời trung học, vì
cứ bị Chung Quốc quấy rầy nên hình tượng thục nữ của cô bị phá vỡ. Những năm đại học này, cô muốn xây dựng lại hình thượng yêu kiều ấy.
Mái tóc dài chấm lưng, đen bóng thướt tha, gương mặt trái xoan, cặp mắt to
tròn, làn da trắng mịn và đôi môi nhỏ nhắn như trái anh đào, ngoại hình
của Tô Nhất rất được mọi người yêu thích. Cô thích mặc đồ màu trắng và
thường xuất hiện trong khuôn viên trường với những chiếc váy liền trắng
muốt. Có chàng trai hâm mộ phải thốt lên: “Thật chẳng khác nào làn mây
trắng lướt qua.”
Trong khuôn viên trường đại học, chúng ta hẳn
cũng từng gặp người như vậy. Cô ấy (anh ấy) giống như một gợn mây trên
bầu trời, đôi lúc xuất hiện làm tim ta rung động.
Trong sống sinh khoa Trung văn, những cô gái đoan trang thục nữ rất nhiều nhưng nổi
trội hơn cả có hai người, họ được công nhận là có vẻ đẹp cổ điển và được mệnh danh là “tuyệt đại song kiều”1. Tô Nhất là một trong số đó, người
thứ hai là bạn cùng lớp, cùng phòng kí túc với cô, Đường Thi Vận.
1. Tên một tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long.
Đường Thi Vận, cái tên mới nghe đã thấy toát lên sự cổ điển. Cô là người gốc
Thành Đô, cha mẹ đều thuộc tầng lớp trí thức cao, cùng làm việc trong
một viện nghiên cứu. Từ nhỏ, cô đã được nuôi dạy rất nghiêm khắc cầm kỳ
thi họa thứ gì cũng giỏi. Đừng nghĩ đây chỉ là câu nói dùng để ca ngợi
những cô gái khuê các trong truyện cổ, không còn thích hợp trong xã hội
hiện nay.
Đường Thi Vận biết gảy đàn tranh; chơi cờ vây; viết thư pháp, khải, thảo, lệ, triện, cả bốn loại chữ đều biết, tranh quốc họa,
sơn thủy hay hoa cỏ chim muông đều tinh thông. Một hình ảnh tài nữ như
vậy chẳng khác nào một viên ngọc Hòa thị2 giữa thời đại công nghệ thông
tin của thế kỷ XXI.
2. Tên một loại ngọc quý hiếm ở Trung Quốc thời xưa.
So với Đường Thi Vận giỏi cầm kỳ thi họa, Tô Nhất cảm thấy nét đẹp thục nữ cổ điển của mình như một sự giả mạo. Cầm kỳ thi họa, cô chỉ biết mỗi
“thi” đó cũng là do may mắn hồi nhỏ bị mẹ ép học mà có được. Thư pháp tự cổ không phân phái cho nên sau khi học thư pháp, cô cũng biết cầm bút
lông chấm mực tàu vẽ vài đường.
Tranh sơn thủy của cô có thể che
mắt người ngoại đạo nhưng đánh chết cũng không dám đem ra so bì với tác
phẩm của Đường Thi Vận. Đàn sáo thì cô chưa bao giờ động tới, cờ cũng
chỉ đụng đúng một lần, lại là cơ hội do Chung Quốc ban cho.
Chung Quốc không phải là người có tố chất chơi cờ, bản tính của cậu sao có thể phù hợp để chơi cờ cho được?
Tất cả cũng do bố cậu nhìn không ra điều đó. Nghe nói lần nào trong lớp học đánh cờ, mặt mũi cậu cũng âu sầu ảo não, có lần vì quá hăng điều binh
khiển tướng đuổi giết trên bàn cờ, cậu đã cùng đối thủ của mình khua đao múa kiếm đánh nhau thật. Đây chính là điểm mạnh của cậu! Kẻ điều binh
khiển tướng đuổi giết cậu trên bàn cờ thì ở ngoài đời bị cậu đánh cho
tơi bời hoa lá. Bao nhiêu lần ông Chung phải đi tìm gặp người ta để xin
lỗi thì bấy nhiêu lần Chung Quốc bị phạt quỳ ở ban công.
Tô Nhất
nhớ có lần Chung Quốc đang quỳ ngoài ban công, cô đã cố ý cầm một miếng
dưa hấu thật to chạy ra ban công nhà mình đứng ăn ngon lành để chọc tức
cậu.
Nào ngờ, từ ban công bên kia, cậu nhổ một bãi nước bọt trúng vào miếng dưa. Quá ghê tởm, cô ném thẳng cả miệng dưa hấu vào người
cậu. Không biết lấy gì để đáp trả, cậu tiện tay vớ luôn hộp cờ ném sang, những quân cờ rào rào đổ ụp vào người cô.
Đây cũng là ấn tượng
duy nhất của Tô Nhất về cờ vây cũng tại kẻ thù không đội trời chung là
Chung Quốc đã ném những quân cờ vào người cô. Ghét ai ghét cả đường đi
lối về, không có lửa thì làm sao có khói, từ đó trở đi, tất cả những thứ có liên quan đến chữ “cờ”, cô đều không thèm để ý.
Thế là cầm kỳ thi họa, Đường Thi Vận dẫn đầu, nhan sắc của cô ấy cũng chẳng kém cạnh
gì Tô Nhất. Nước da trắng trẻo mịn màng, dáng người thướt tha uyển
chuyển, mái tóc đen dài thường được tết lại rồi thả lệch một bên vai,
khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt bồ câu mang vẻ đẹp nhẹ nhàng mà cổ
điển.
Mỗi khi liếc nhìn, đôi mắt ấy như toát lên một sự hấp dẫn, mê hoặc đến khó tả.
Không giống như Tô Nhất, Đường Thi Vận thích mặc đồ màu xanh lam.
Những chiếc áo váy xanh đậm và xanh nhạt đều thanh khiết như bầu trời vừa
được gột rửa sau cơn mưa. Hỏi vì sao cô thích màu lam đến vậy, cô mỉm
cười, nói: “Vàng, đen, lam, lục, đỏ, ngũ đại quốc sắc của Trung Quốc,
tôi thích nhất màu lam.”
Nghe thấy lời này, Tô Nhất lại càng thêm xấu hổ. Mấy nghìn năm nay ở Trung Quốc, màu trắng bị coi là hiếu phục,
chỉ có những nước không có tập quán này mới coi nó là biểu tượng đẹp đẽ
của sự thuần khiết. Những tác giả truyện ngôn tình của Hồng Kông và Đài
Loan bị ảnh hưởng lớn bởi phong cách phương Tây nên thường thích xây
dựng hình tượng nữ chính với những chiếc váy màu trắng thướt tha, mà cô
thì mê mặc đồ trắng là vì vậy. Đường Thi Vận với bộ đồ màu xanh truyền
thống của Trung Quốc hiển nhiên càng làm nổi bật lên nét cổ điển của
mình, so với Tô Nhất thì đúng là hơn hẳn.
Tổng hợp tất cả, mặc dù cũng được cùng Đường Thi Vận mệnh danh là “tuyệt đại song kiều” của cả
khoa nhưng thực ra trong tâm Tô Nhất đã tự xếp mình ở sau Đường Thi Vận.
Là hai gương mặt mới sáng giá của khoa Trung văn, Tô Nhất và Đường Thi Vận đương nhiên được không ít người theo đuổi.
Trong khoa, ngoài khoa, cùng khóa, khác khóa, các anh chàng cứ lần lượt tìm tới, dùng đủ các chiêu trò tán tỉnh.
Trên lớp, có nam sinh giúp chiếm ghế hàng đầu; trong thư viện, lại có anh
chàng truyền thư tay; ở căn tin, một vài anh kiếm cớ bắt chuyện; về kí
túc thì điện thoại gọi đến liên tục... Được hết chàng này đến chàng khác theo đuổi khiến Tô Nhất cảm thấy rất tự hào và vô cùng mãn nguyện. Dĩ
nhiên cô không bộc lộ ra, cho dù có tự hào, thích thú thế nào đi chăng
nữa, lúc nào cô cũng giữ một nụ cười dịu dàng và khiêm tốn, biến mình
thành một cô gái rất có chừng mực và khí chất.
Dù nam sinh theo
đuổi khá nhiều nhưng chưa một ai lọt được vào mắt xanh của Tô Nhất. Mà
người cô đang để ý lại không hề mảy may đến tìm cô. Sự đời là vậy, những thứ có sẵn trong tầm tay lại chẳng phải thứ mình muốn.
Người lọt vào mắt xanh Tô Nhất là Khang Tử Cần, sinh viên năm hai khoa Máy tính.
Cô đối với anh ta có thể nói là tình yêu sét đánh.
Khang Tử Cần
khá điển trai, vóc người cao lớn lực lưỡng như một cây ngô đồng Pháp.
Anh ta là kiện tướng trên sân vận động, lần đầu Tô Nhất nhìn thấy anh ta là ở sân bóng rổ. Động tác bay người ném rổ của anh ta chẳng khác nào
chim ưng bay lượn, khi trái bóng chuẩn xác rơi vào rổ cũng là lúc trái
tim mười tám của cô tan chảy.
Những câu chuyện tình yêu học đường vẫn luôn giản đơn như vậy đấy, một hành động, một ánh mắt, hay một nụ
cười... đều có thể làm rung động trái tim những chàng trai, cô gái. Chỉ
một thoáng động lòng, tất cả những giai điệu lãng mạn của tình yêu như
tiếng sáo vi vút giữa hoàng hôn trên thảo nguyên, tạo nên một bản
concerto du dương, trầm bổng.
Trước đây, vì lúc nào cũng bị Chung Quốc ném bóng rổ vào người nên Tô Nhất chẳng ưa gì những anh chàng chơi bóng rổ. Nhưng Khang Tử Cần lại phá bỏ được thành kiến do Chung Quốc
gây ra, để lại một ấn tượng đẹp trong lòng cô.
Tô Nhất đã thích
Khang Tử Cần từ cái nhìn đầu tiên, đáng buồn là anh ta không để ý đến
cô. Trong bộ váy trắng thướt tha, đứng bên sân bóng rổ bụi mù, các chàng trai quanh đó cho dù đang đứng trong sân hay ngoài sân cũng phải hướng
ánh mắt về phía cô, duy chỉ có Khang Tử Cần là không như vậy.
Nhưng khi Đường Thi Vận đi qua, ánh mắt Khang Tử Cần lại lập tức dõi theo.
Còn cô ấy cứ đi không ngoảnh lại, đôi mắt bồ câu tĩnh lặng như mặt hồ
không chút gợn sóng.
Đường Thi Vận đã có bạn trai, nghe nói họ là thanh mai trúc mã, anh chàng hiện là nhân tài của một học viện quân sự
nào đó. Ông trời thật là thiên vị.
Trong khung ảnh đặt bên gối của cô là tấm hình chụp chung của hai người.
Chàng trai đó mặc một bộ quân phục, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, trông cũng khá điển trai.
Đường Thi Vận miệng cười hạnh phúc, tựa đầu vào vai anh ta. Đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Tô Nhất thực sự rất ngưỡng mộ. Cô cũng có “thanh mai trúc mã” của mình đấy chứ! Nhưng thanh mai trúc mã của Đường Thi Vận tốt bao nhiêu thì cái
tên Chung Quốc suốt ngày lại chỉ biết tìm cô gây sự. Cứ nghĩ đến là lại
muốn tức điên.
Mà bực hơn, Khang Tử Cần, người lọt vào mắt xanh của cô, lại chỉ để ý Đường Thi Vận.
Lúc nào cũng vậy, tôi thích anh, anh lại thích cô ta, cô ta lại thích chàng trai khác. Tình yêu đôi lúc thật như mớ bòng bong, cứ rối vào với nhau. Giống như cái cây trong bài thơ Cây nở hoa của Tịch Mộ Dung, trái tim
Tô Nhất sau khi chứng kiến thái độ thờ ơ của Khang Tử Cần bỗng trở nên
hoang vu tiêu điều.
Trái tim của Khang Tử Cần cũng là cây, nhìn theo bóng hình Đường Thi Vận mà như cánh hoa tàn đang rơi rụng.
Nghe nói, mỗi người đều phải trả sạch mối nợ tình kiếp trước, dùng sự đau
khổ của kiếp này để bù đắp cho những người từng đau khổ vì mình. Tô Nhất nghĩ có lẽ cô đến đây là để trả nợ cho Khang Tử Cần, còn anh ta, cũng
đang phải trả nợ Đường Thi Vận. Họ đều đang đau khổ vì một người chẳng
có chút tình cảm với mình.
Nhưng sao Đường Thi Vận không phải trả nợ tình?
Cuộc sống tình cảm của cô ấy thuận buồn xuôi gió vậy, không lẽ chưa từng đau khổ vì ai? Tô Nhất hết sức tò mò vì chuyện này nhưng cũng không muốn đi tìm lời giải đáp, cuối cùng cũng chỉ thốt lên rằng: “Cô ấy thực là tốt
số!”
2
Tô Nhất đang đứng trước một bài toán khó: Có nên tiếp tục làm thục nữ nữa không?
Nếu như tiếp tục làm thục nữ, cô sẽ phải giữ mãi sự kín đáo dè dặt, đón
nhận sự săn đón và những bức thư tình của các chàng trai một cách tự hào và bị động, được thả sức lựa chọn như một nàng công chúa kiêu sa, xem
ai có cơ may được lọt vào mắt xanh của nàng.
Đáng tiếc rằng hiện tại, trong số những chàng trai đang theo đuổi, chẳng có ai là vừa ý cô.
Trong lòng cô đã chấm một người: Khang Tử Cần, nhưng anh ta lại không đến tìm cô. Nếu thực sự muốn có cơ hội tiến thêm một bước, cô chỉ còn cách từ
bỏ những kín đáo dè dặt của thục nữ mà mạnh dạn tiếp cận anh ta.
Nói cách khác là làm thục nữ chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà ôm cây đợi thỏ, không làm thục nữ sẽ có thể thỏa sức chạy đuổi bắt thỏ trong rừng.
Ví Khang Tử Cần như chú thỏ thật chẳng hợp chút nào, ví tình yêu như việc
đuổi bắt thỏ có vẻ càng không ổn. Thực ra thì tình yêu vốn là một cuộc
đuổi bắt, ban đầu là rượt đuổi và kết quả rồi cũng chỉ có hai: Một là
mồi đến tay, công sức bỏ ra coi như xứng đáng; hai là chẳng bắt được con mồi, mọi công sức đều thành công cốc.
Tô Nhất rất khó xử, hình
tượng thục nữ cô cất công xây dựng bấy lâu nay thực chẳng nỡ lòng nào mà từ bỏ. Nếu từ bỏ rồi mà vẫn không giành được tình yêu thì sao? Đây là
một quyết định nguy hiểm. Nhưng nếu không thử thì cô sẽ không bao giờ
biết mình có thể chiến thắng không.
Vì tình yêu, Tô Nhất quyết định thử đánh cược một phen.
Tình yêu đa phần giống như là cách mạng, luôn khiến những người trẻ tuổi
hừng hực khí thế, dũng cảm tiến lên, bất chấp những hi sinh mất mát.
Ngày thứ hai sau khi quyết định, Tô Nhất đã lên kế hoạch hành động.
Trước cửa thư viện đông đúc người qua lại, cô mạnh dạn chặn đường Khang Tử
Cần, tự giới thiệu: “Chào anh, em tên là Tô Nhất, sinh viên năm nhất
khoa Trung văn. Em muốn được làm bạn với anh. ”
Vì đã quyết cưa
đổ Khang Tử Cần nên Tô Nhất đã hành động ngay giữa thanh thiên bạch nhật để mọi người tận mắt chứng kiến cho quyết tâm của mình.
Tình trường như chiến trường, cũng cần dũng khí vì nghĩa quên mình mà quyết chiến đến cùng.
Khang Tử Cần kinh ngạc. Xu thế của giới trẻ đã ngày càng cởi mở, có nam theo
đuổi nữ và cũng có nữ theo đuổi nam; chỉ có điều những nữ sinh theo đuổi nam sinh đa phần đều không được mạnh dạn như nam sinh theo đuổi nữ sinh mà muốn tỏ ra ngượng ngùng, e thẹn. Anh ta mới chỉ nhận được thư tình
của nữ sinh chứ mặt đối mặt chặn đường yêu cầu kết bạn thì là lần đầu
tiên bắt gặp, hơn nữa đối phương lại là Tô Nhất, nữ sinh nổi tiếng thục
nữ của khoa Trung văn. Anh ta đứng đó sững sờ một hồi lâu mà vẫn chưa
định thần lại được.
Những sinh viên đi qua đều tò mò dừng lại, thích thú nhìn hai người họ như đang xem một vở kịch thú vị.
Tình huống này kể ra cũng có vài phần kịch tính, khiến mọi người không khỏi quan tâm.
Khang Tử Cần có chút lúng túng, gượng cười, đánh trống lảng: “Tô Nhất, cái tên của em thật đặc biệt.”
“Bố nói vì em là đứa con đầu tiên của bố mẹ nên đặt tên là Tô Nhất. Sau này nếu có sinh thêm em bé sẽ đặt tên nó là Tô Nhị, sinh thêm em thứ ba sẽ
đặt là Tô Tam... Cứ như vậy đỡ mất thời gian nghĩ tên.”
Khang Tử Cần đã mỉm cười tự nhiên hơn nhiều. “Tô Nhất, Tô Nhị, Tô Tam đặt tên như thế cũng hay đấy nhỉ.”
“Lại chẳng không. Đáng tiếc nhà nước chỉ cho phép sinh một cho nên nhà em
chỉ có mỗi mình em.” Tô Nhất chỉ tay lên mũi mình, cười thật tươi.
Không ngờ Tô Nhất lại lanh lợi như vậy, Khang Tử Cần có chút bất ngờ.
Nghe thiên hạ đồn thì cô là một nàng thục nữ cười không hở lợi, trầm lặng, dịu dàng.
Không lẽ những lời đồn đại đó là sai? Tuy nhiên, cho dù cô có không như lời
đồn đại thì cũng chẳng can hệ gì tới anh ta, anh ta biết trái tim mình
đã dành cho người khác.
“Xin lỗi, anh có tiết, phải đi rồi.” Khang Tử Cần muốn nhanh chóng thoát thân.
Tô Nhất chặn anh ta lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể làm bạn không?”
“Bạn bè thì tất nhiên là được. Ở trường này anh có rất nhiều bạn, thêm em nữa cũng chẳng sao.”
Khang Tử Cần cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, Tô Nhất lại cười tươi rói.
“Vậy tốt quá rồi, sau này chúng ta có thể làm bạn. Em sẽ thường xuyên đến tìm anh, bạn bè thì phải thường xuyên qua lại chứ.”
Thục nữ nổi tiếng của khoa Trung văn Tô Nhất đột nhiên trở nên nhiệt tình,
mạnh dạn công khai cưa ngược Khang Tử Cần trở thành tin hót nhất của cả
trường. Những chàng trai vốn theo đuổi cô nghe tin trái tim cô đã dành
cho người khác thì tim như tan vỡ thành từng mảnh.
Từ đó Tô Nhất
trở thành cái đuôi của Khang Tử Cần. Anh ta là hình, cô là bóng, nơi nào có Khang Tử Cần xuất hiện thì chỉ trong phạm vi mười bước sẽ thấy có Tô Nhất. Người xung quanh có liếc nhìn dị nghị, cô sẽ trợn mắt lên mà nói
rằng: “Chúng tôi là bạn bè, chẳng phải bạn bè thì thường gặp nhau sao?”
***
Người ta thường nói: Nam cưa nữ, cách trùng sơn, nữ cưa nam, cách tầng lụa.
Nhưng quá trình Tô Nhất theo đuổi Khang Tử Cần thì hoàn toàn ngược lại.
Anh ta hoàn toàn không bị cô làm cho rung động, chẳng khác nào cách xa nghìn núi, khó mà tiếp cận.
Đúng vậy, ngày nào cô cũng lảng vảng quanh anh ta. Anh ta ra sân bóng, cô
đến mang nước cho anh ta; anh ta lên thư viện, cô giúp anh ta giành một
chỗ.
Từ giảng đường đến kí túc, từ kí túc đến căn tin, từ căn tin cho đến thư viện...
Ngôi trường nằm trên một ngọn núi, diện tích rất lớn, có rất nhiều tòa giảng đường, kí túc xá, thư viện... các tòa đều cách xa nhau. Những con đường nối liền nhau quanh co, ngoằn ngoèo. Tô Nhất ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo Khang Tử Cần, đông tây nam bắc đều đủ cả, cảm giác như phải vượt
đến trăm núi nghìn sông, nhưng làm thế nào cũng không chiếm được trái
tim của Khang Tử Cần.
Anh ta luôn chỉ coi cô như những người bạn
rất bình thường khác, thậm chí còn chẳng bằng một người bạn bình thường. Bởi vì anh ta hiểu lòng cô nên chỉ còn cách cố tình làm như vậy. Cô có
tốt với anh ta thế nào, anh ta vĩnh viễn vẫn chỉ có một câu khách khí:
“Cảm ơn.”
Thật dễ làm cho người ta nhụt chí, Tô Nhất chán nản đến tột độ, thất thểu quay trở về kí túc. Điều kiện trong kí túc xá khá
tốt, tòa nhà mới xây, phòng ốc, vật dụng hoàn toàn mới, có điện thoại,
phòng vệ sinh khép kín và ban công. Bốn người một phòng, mỗi người ở một góc.
Mỗi góc là một bộ đủ giường và bàn học, giường ở trên, bàn học nằm phía dưới.
Trong phòng chỉ có một mình Đường Thi Vận đang ngồi tại bàn học của mình viết chữ bằng bút lông. Cả trang giấy khổ dọc trắng như tuyết đã được viết
đầy những chữ Khải Trâm Hoa3, cô ấy lại đang viết thư cho người yêu.
3. Tên loại chữ thư pháp theo trường phái Hạ Thư Thân.
Những năm gần đây, hệ thống hòm thư điện tử và tin nhắn điện thoại không
ngừng được nâng cấp, đang dần thay thế cách gửi thư truyền thông. Một
bức thư tình được viết tay, lại còn là những nét chữ thư pháp bằng bút
lông mực tàu, quả thực là vô cùng đáng quý.
Đôi lúc Tô Nhất nghi ngờ không biết có phải Đường Thi Vận đã dùng máy thời gian để đến thế giới này từ thời cổ đại hay không.
Đường Thi Vận cười, nói: “Chẳng có cách nào khác, trường quân sự không cho
phép sinh viên dùng điện thoại và máy tính. Cho nên chúng mình chỉ còn
cách tiếp tục ủng hộ cho Bưu điện Trung Quốc.”
Thấy Tô Nhất quay về, Đường Thi Vận lập tức thu dọn giấy mực, không viết nữa.
“Cậu viết tiếp đi mình nằm trên giường, không làm phiền cậu đâu.” Tô Nhất vừa nói vừa leo lên giường.
“Mình viết xong rồi.” Đường Thi Vận để bức thư vào ngăn bàn của mình.
“Đường Thi Vận, cậu thật là may mắn.”
Câu nói bâng quơ của Tô Nhất khiến Đường Thi Vận hơi sững sờ. “Là sao?”
“Người mà cậu yêu cũng yêu cậu, chẳng phải là vô cùng may mắn sao Chẳng như
mình, người yêu mình thì mình chẳng yêu, người mình yêu lại chẳng yêu
mình, chẳng thể nào hòa hợp được.”
Đường Thi Vận cười vẻ thân
thiết, nói: “Đừng vội, từ từ rồi sẽ đến. Giữa biển người thiên sơn vạn
thủy, rồi cậu cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực.”
Giữa biển
người thiên sơn vạn thủy, rồi ta cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực.
Nghe câu nói này, cảm thấy xác suất của nó sao nhỏ quá. Giống như Trương Ái Linh từng nói: “Giữa nghìn vạn người, gặp được người mà ta muốn gặp; giữa nghìn vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận, không sớm
cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau.”
Thử tính, nghìn vạn năm
mới có một thời khắc, lại giữa nghìn vạn người mới gặp được một người,
xác suất này chẳng phải là một trên hàng nghìn vạn sao!
Chẳng
trách Từ Chí Ma4 cũng từng cảm khái: “Tôi sẽ đi tìm nửa duy nhất của
mình, giữa biển người mênh mang rộng lớn tìm được người, tôi là người
may mắn, không thấy người, tôi đành trách phận thôi.”
4. Từ Chí Ma (15/1/1897 – 19/1/11931) là một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc hồi đầu thế kỉ XX.
Một tài tử như Từ Chí Ma cũng còn phải chấp nhận số phận nữa là.
Tô Nhất nghiêng đầu nghe một hồi rồi hỏi: “Đường Thi Vận, cậu nói xem
Khang Tử Cần có phải là tình yêu đích thực của mình không?”
“Mình cảm thấy tình yêu đích thực phải là người mà cậu yêu và cũng vô cùng yêu cậu.”
“Xét theo tiêu chuẩn này, Khang Tử Cần chắc chắn không phải rồi.”
“Cậu đã nói anh ta không phải người yêu cậu, vậy thì anh ta chắc chắn không
phải tình yêu đích thực của cậu rồi.” Đường Thi Vận dè dặt nêu ý kiến:
“Hay là... tìm một người khác, tìm người yêu cậu mà cậu cũng yêu anh ta ấy.”
Khang Tử Cần từng viết thư tình cho Đường Thi Vận, trong thư trả lời, cô cảm
ơn tình cảm của anh ta, giải thích ngắn gọn cô đã có bạn trai, từ chối
một cách rất khéo léo. Anh ta tôn trọng ý muốn của cô và rút lui nhưng
người đã quyết mà lòng còn chẳng chịu, anh ta vẫn dõi theo cô với một
ánh mắt đầy tình cảm.
Đường Thi Vận biết việc Tô Nhất theo đuổi Khang Tử Cần sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì nên cũng muốn nhắc nhở cô.
“Tìm người khác?” Tô Nhất hỏi lại.
“Ừ, tìm người khác. Tình yêu là phải từ cả hai phía, nếu chỉ có đơn phương
một phía thì dù yêu thế nào cũng chẳng thể có kết cục được đâu.”
Tô Nhất không đồng ý. “Mình cảm thấy nếu một tình yêu đơn phương mà kiên
trì thì cũng sẽ làm đối phương cảm động. Không thể nói là không có kết
cục. Người ta vẫn nói có công mài sắt có ngày nên kim mà.”
Con
tim trẻ dại luôn nghe tất cả mọi chuyện trên đời này đều chỉ cần cố gắng là sẽ thành công mà không biết có những thứ cho đi rất nhiều vẫn vĩnh
viễn không bao giờ đạt được, ví như tình yêu vậy.