Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 10: Chương 10: Chương 4.2




Sau vụ ném bóng làm Tô Nhất bị thương, Trình Thực mấy ngày liền không lên lớp, cũng không bước ra khỏi kí túc xá, cả ngày chỉ ôm cái laptop chơi điện tử. Cơm canh ngày nào cũng do mấy người bạn cùng phòng mua về cho, ngoài thời gian ăn, ngủ, đi toilet, cậu ta chỉ ngồi chơi điện tử. Những chuyện không liên quan đến điện tử, cậu ta hầu như không để ý đến.

Bạn cùng phòng cũng quá rõ tính cách của cậu ta, không nói năng gì có nghĩa là cậu ta không muốn để ý đến, nên chẳng ai dại gì mà động vào. Không những thế, mọi người ra ra vào vào đều phải khẽ khàng, nói năng nhỏ nhẹ, cố gắng giữ không khí trong phòng thật yên tĩnh.

Bất ngờ có tiếng đạp cửa đánh “rầm”. Mấy cậu con trai kinh ngạc nhìn ra, thấy Tô Nhất đang đứng ngay trước cửa. Cô trợn mắt, đảo một lượt khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở người đang ngồi trên chiếc giường cuối phòng. Cô chỉ thẳng về phía cậu ta, lôi cả họ cả tên ra chửi: “Trình Thực, tên khốn này, cậu xuống đây cho tôi.”

Trình Thực rời mắt khỏi màn hình laptop, lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhất, hỏi: “Chẳng phải đã đưa cậu tiền bồi thường rồi sao, cậu còn muốn gì nữa hả?”

“Có tiền thì làm gì cũng được chắc! Ai thèm đồng tiền bẩn thỉu của cậu. Tôi muốn gì? Tôi vốn chỉ muốn cậu xin lỗi, nhưng cậu đã không chịu xin lỗi thì thôi, tôi cũng không thèm nữa, giờ tôi muốn ăn miếng trả miếng. Trình Thực, cậu ra đây mà đỡ đòn này.”

Tô Nhất nói nhanh như ăn cướp. Chưa dứt lời, cô đã lấy từ trong cặp ra một cái ná, nhanh chóng lắp những quả đạn giấy to, nhằm về phía Trình Thực mà bắn. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì “bốp” một tiếng, viên đạn đã trúng ngay giữa trán. Trình Thực đưa tay lên ôm đầu, giận dữ hét lên.

Tô Nhất như nữ tướng trên sa trường, thừa thắng xông lên, tiếp tục nạp quả đạn thứ hai. Cô báo thù một cách có chiến lược, trước khi đến đã luyện tập rất nhiều lần. Viên thứ hai trúng ngay bàn tay đang ôm trán của Trình Thực, cậu ta lần nữa thét lên vì đau.

Trình Thực vốn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng sau hai quả đạn của Tô Nhất, bỗng nhiên như đá gặp nước sôi. Mặt mày giận dữ, cậu ta nhảy từ trên giường xuống, xông tới đứng trước mặt Tô Nhất, giơ nắm đấm ra uy hiếp cô: “Này! Cậu có thôi ngay không thì bảo?”

Tô Nhất cất cái ná vào trong cặp rồi trả lời cậu ta không chút sợ hãi: “Xong rồi, đạn cậu cho tôi đã bắn hết rồi.”

“Đạn tôi cho cậu? Tôi cho cậu mấy quả đạn hồi nào?”

“Cậu tự đi mà xem.” Tô Nhất nói xong liền quay người bỏ đi, sau đó còn nói với lại một câu: “Của thiên trả địa, từ giờ chúng ta hết nợ nần.”

Trình Thực nhìn xuống sàn nhà, quả đạn giấy của Tô Nhất rất to và dày, bắn vào đầu cũng rất đau. Đạn làm bằng giấy màu lam có hoa văn tinh tế.

Nhìn kĩ, cậu ta nhận ra đó là hoa văn của đồng một trăm tệ. Thì ra Tô Nhất đã dùng số tiền hai nghìn tệ mà cậu ta nhờ giám đốc Vương đem tới gấp thành hai cục đạn to và dày để công kích cậu ta.

Một cục trúng giữa trán, một cục trúng bàn tay, tạo ra cục u màu đỏ, khá là đau. Trình Thực giận mà không biết phải trút cơn giận vào đâu, liền giơ chân đạp đổ chiếc ghế bên cạnh. Mấy cậu bạn cùng phòng há mồm trợn mắt, chưa bao giờ thấy cậu ta giận dữ đến như vậy, càng chưa từng thấy cậu ta thua nhục nhã thế này.

***

Tô Nhất ca khúc khải hoàn trở về, tuyên bố với chị em thù lớn đã được trả. Liên hoàn đạn bắn ra, có hai quả thì trúng cả hai.

“Đầu mình bị sưng to một cục, mình cũng cho hắn ăn một cục giữa trán. Giờ mình và hắn ta coi như hòa. Mà không đúng, mình được lãi hơn vì hắn còn bị một cục nữa trên tay. Hai - một, mình lãi rồi.”

Tô Nhất rất hả lòng hả dạ. Đường Thi Vận cười, nói với vẻ ngạc nhiên: “Cậu tấn công Trình Thực thật à? Mình cứ tưởng cậu chỉ nói chơi.”

“Có thù không báo phi quân tử, mình sao có thể chỉ nói nồm. Mình vốn định ném quả bóng rổ vào đầu hắn nhưng lực ném của mình hoàn toàn không đủ để làm hắn bị thương, e rằng tốn công vô ích. Kế hoạch ấy không được, mình bèn nghĩ phương án khác, rồi bỗng nhớ ra dùng ná tiện lợi hơn, vừa dễ sử dụng, lại vừa đủ mạnh, hơn nữa còn có thùng hai nghìn tệ kia làm đạn. Hắn ta nghĩ tiền có thể giải quyết được tất cả, giờ mình cho hắn thấy bị tiền tấn công là thế nào. Thật là hả giận!”

Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng hào hứng nói: “Tô Nhất, chiêu này của em quả là tuyệt vời. Cho hắn biết thế nào là lễ độ, quả này thói ngang ngược, kiêu căng của Trình Thực đã hoàn toàn bị em đánh bại rồi.”

Tô Nhất cũng thấy chiêu báo thù của mình khá cao tay nên chiều hôm đó, khi lên mạng ở phòng vi tính, thấy QQ của Chung Quốc sáng đèn, cô lập tức khoe với cậu chuyện đã cho gã “con nhà giàu mới nổi” đó một bài học như thế nào.

Chung Quốc nghe nói mấy ngày trước cô bị người ta ném bóng vào đầu phải nhập viện, vội vàng hỏi: “Sao cậu không gọi điện cho mình? Có nghiêm trọng không?”

“Chỉ là chấn động nhẹ thôi mà, không sao cả, nghỉ vài ba ngày là khỏi. Đến bố mẹ, mình cũng không thông báo, sợ ông bà ở nhà lại lo.”

“Tô Nhất, có thật là cậu đã khỏe rồi không?”

“Đương nhiên là thật rồi, nếu không sao sáng nay mình có thể đến tận kí túc xá nam để trả thù hắn.”

“Cậu vào tận kí túc xá nam? Tô Nhất, sau này cậu tuyệt đối không được làm như vậy nữa. So với con trai, thể lực của con gái không phải là lợi thế. Nếu cái tên Trình Thực đó lại cư xử như hôm ở sân bóng thì cậu chỉ có thiệt thôi. May mà lần này cậu ta không bị kích động như lần trước, chịu nhẫn nhịn, vẫn được coi là một gã đàn ông. Tóm lại, lần sau cậu không được làm như vậy nữa!”

Tô Nhất không tán thành nhưng vẫn ậm ừ cho xong chuyện: “Ờ, mình biết rồi.”

Sau đó, Chung Quốc gửi một số hình ảnh cho Tô Nhất, đều là ảnh cậu chụp ở trong trường, có ảnh đứng một mình, cũng có ảnh chụp cùng vài người bạn.

Tô Nhất xem kĩ từng tấm một, thấy có một cô gái mặt trái xoan, mắt to tròn, để kiểu tóc búp bê xuất hiện khá nhiều trong các tấm ảnh. Bức nào chụp chung, cô ấy cũng đứng cạnh Chung Quốc, nhìn vào ống kính mà cười rất ngọt ngào.

“Chung Quốc, em gái tóc ngắn này là bạn gái cậu à?” Tô Nhất hỏi, gửi kèm biểu tượng mặt cười đểu giả.

“Không phải, là bạn thôi.”

“Bức nào chụp chung cô ấy cũng đứng bên cạnh cậu, có phải là có tình ý với cậu không?”

“Làm gì có chuyện đó, chỉ là tình cờ thôi.”

Chung Quốc lại phủ nhận lần nữa. Tấm ảnh cuối cùng, Chung Quốc đứng một mình. Cậu mặc chiếc áo phông màu xanh có in hình phim Vườn sao băng, hai tay đút túi quần, tư thế rất tự nhiên, nụ cười tươi rói. Tô Nhất cắt tấm hình gửi lại cho Chung Quốc, kèm theo lời bình luận: “Tấm này đẹp nhất.”

“Mình cũng nghĩ là vậy. Phải rồi, Tô Nhất, cái áo màu trắng ấy cậu đã mặc chưa?”

“Mặc rồi.”

“Mặc vào cảm thấy thế nào? Chụp vài tấm gửi xem với.”

Tô Nhất trả lời rất hồn nhiên: “Được, đúng lúc bố mẹ mình ở nhà cũng đòi xem ảnh mình chụp ở trường. Để hôm nào mình mượn máy ảnh chụp vài tấm.”

Nói hết chuyện này, Chung Quốc bắt đầu nói về môn thể thao mà cậu yêu thích nhất: “Tô Nhất, còn mười ngày nữa là khai mạc World Cup đấy.”

Nghe đến chủ đề này, Tô Nhất lập tức đánh bài chuồn: “Không chát với cậu nữa, mình không có hứng thú với bóng đá, cũng chẳng hiểu vì sao con trai các cậu cứ nhắc đến World Cup là bắt đầu thao thao bất tuyệt. Thứ lỗi cho mình không tiếp được, mình té trước đây, sắp đến giờ cơm rồi.”

Cứ bốn năm một lần, World Cup là thời điểm náo nhiệt nhất của các fan hâm mộ bóng đá. World Cup lần thứ mười bảy được tổ chức từ ngày Ba mươi mốt tháng Năm đến ngày Ba mươi tháng Sáu năm 2002 tại Hàn Quốc và Nhật Bản, kéo dài đúng một tháng với sáu mươi tư trận đấu.

Trong thời gian diễn ra World Cup, sinh viên trốn học là chuyện thường.

Đặc biệt là trận Trung Quốc gặp Brazil, phần lớn các lớp chỉ có lưa thưa vài nữ sinh. Các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Wolrd Cup mà, có thể thông cảm được.

Trận đấu này, Trung Quốc thua Brazi, với tỉ số chung cuộc là 0:4. Ở kí túc xá nam sinh, từ lầu này đến lầu kia đều sôi lên sùng sục, xoong chảo, xô chậu, hộp cơm... ném loạn xạ.

Tô Nhất có thờ ơ với bóng đá thế nào thì nghe tiếng đám nam sinh làm loạn cũng đủ biết kết quả trận đấu.

Nghe nói đội Trung Quốc thua thảm hại, cô liền gọi điện chọc tức Chung Quốc: “Trung Quốc thua rồi, nam sinh trường mình đang tức điên lên đây này. Chỗ cậu thì sao? Cũng suốt ngày gào thét chứ?”

“Điều đó tất nhiên là khó tránh. Bị thua dĩ nhiên là không vui. Có điều trận vừa rồi thực ra Trung Quốc đá không tồi. Khúc Ba đột phá hai quả đều rất đẹp; cú sút vợt xà ngang của Triệu Tuấn Triết1 thật đáng tiếc; cả Mã Minh Vũ...”

1. Đội trưởng của đội tuyển bóng đá nam Trung Quốc mùa World Cup 2002.

Tô Nhất vội vàng ngắt lời cậu: “Cứ nói đến chuyện này là cậu lại thao thao bất tuyệt. Nhưng đại ca ơi, xin cậu đừng nói nữa, mình không hiểu gì đâu!”

“Được, không nói chuyện này nữa. Phải rồi, ảnh của cậu đâu? Sao mãi không gửi cho mình vậy?”

Tô Nhất vỗ tay lên trán. “Thôi chết, mình quên mất. Lát nữa mình đi mượn máy ảnh, cố gắng ngày mai sẽ chụp xong.”

“Vậy sau bốn giờ chiều mai, mình lên mạng chờ ảnh của cậu đấy.”

4

Sau bữa tối, Tô Nhất liền đi mượn máy ảnh. Cô biết có một nam sinh cùng lớp có máy ảnh kỹ thuật số, liền tìm đến kí tức xá của cậu ta hỏi mượn. Các cô gái xinh đẹp đi mượn đồ, chẳng có gì là không mượn được. Chẳng cần nhiều lời, nam sinh kia đã hào phóng nói: “Cậu cầm lấy mà dùng.”

Khi Tô Nhất đang hí hửng cầm máy ảnh rời khỏi kí túc xá nam, từ tầng dưới có hai nam sinh lao lên cầu thang như thi chạy. Đường đi nhỏ hẹp, kẻ mạnh ắt thắng, một cô gái như Tô Nhất đương nhiên không tranh được với hai người họ.

May mà cô nhanh nhẹn tránh sang một bên, để hai nam sinh kia đi qua, nhưng chiếc máy ảnh lại bị tuột khỏi tay. Mặc dù cô lập tức với tay túm lấy được sợi dây nhưng vì dây quá dài nên chiếc máy ảnh rốt cuộc cũng hôn đất một cái.

“Máy ảnh của tôi.”

Tô Nhất vội vàng nhặt chiếc máy ảnh lên kiểm tra, vừa bực bội nhìn theo hai nam sinh vừa chạy qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp, một trong hai người đó là Trình Thực, còn người kia thì cô không biết.

Cũng may là chiếc máy ảnh được để ở trong bao, không bị hỏng, kiểm tra thấy không có vấn đề gì. Cô thở dài một cái rồi trách: “Các cậu làm gì mà chạy như bị ma đuổi thế hả? Nếu muốn thi chạy thì ra sân vận động mà thi. Xém chút nữa làm hỏng máy ảnh của tôi rồi.”

Nam sinh kia hết lời xin lỗi: “Xin lỗi nhé! Bọn tôi đang đùa nhau, không cẩn thận nên đã va phải cậu. Thực tình rất xin lỗi.”

Thái độ của Trình Thục thì rất tệ, cậu ta liếc qua chiếc máy ảnh của Tô Nhất, bĩu môi nói: “Cái máy ảnh ghẻ mà cũng coi như của quý, hỏng thì cho hỏng, đến cậu cả trăm cái cũng được.”

Nghe những lời này, Tô Nhất chỉ cười khẩy, giễu lại: “Biết cậu lắm tiền rồi, quý tử nhà đại gia mà lại!”

Gương mặt của Trình Thục đanh lại. “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa coi.”

Tô Nhất lúc này đã nhanh chân chạy xuống, nói: “Tôi chỉ thích nói một lần thôi, nặng tai thì mua máy trợ thính nhé.”

Trình Thực định đuổi theo nhưng bị bạn ngăn lại.

“Thôi đi, Trình Thực. Cậu chấp nhặt với cô gái đó mãi mà làm gì. Bình tĩnh, bình tĩnh. Chuyện lần trước ông già cậu phải giàn xếp mãi với nhà trường, khó khăn lắm mới giải quyết êm thấm. Cậu mà còn tranh đua với cô ta, nhỡ lại gây thêm chuyện gì, tới lúc đó tội cũ, tội mới cùng gộp lại, e là cái học bạ của cậu sẽ xong phim.”

Anh chàng này là con trai Giám đốc Vương, tên Vương Diệp, hơn Trình Thực một tuổi, đang học năm thứ hai. Anh ta làm việc gì cũng thận trọng và rất có chừng mực, phụng mệnh cha chịu khó quan tâm đến Trình Thực.

Trình Thực xị mặt không nói gì nữa, quay đầu đi lên lầu giậm mạnh chân đầy vẻ hậm hực.

Tô Nhất cầm máy ảnh chạy về kí túc xá, lập tức cùng mấy người bạn cùng phòng làm vài pô. Cô chụp cho Đường Thi Vận hai kiểu, nói: “Đường Thi Vận, để mình chụp cho cậu vài kiểu, gửi cho “zai” nhà cậu nhé.”

Đường Thi Vận mỉm cười duyên dáng, đầy vẻ e ấp, thẹn thùng.

Chụp xong vài tấm, mở lại xem, đều không được đẹp lắm, không đủ độ nét. Tô Nhất thoạt đầu còn tưởng vì máy ảnh bị rơi nên mới như vậy. Chu Hồng đón lấy chiếc máy ảnh, nhìn nhãn hiệu và nói: “Loại máy ảnh này rất rẻ tiền, chỉ khoảng một nghìn tệ, đương nhiên ảnh chụp không đẹp rồi. Máy kỹ thuật số loại tốt ít ra cũng phải ba, bốn nghìn.”

“Ba, bốn nghìn? Đắt lòi mắt! Thôi dùng tạm vậy, méo mó có hơn không.”

Vốn định dùng tạm nhưng Hứa Tố Kiệt đột nhiên nhớ ra người bạn thân ở Học viện Âm nhạc của mình hai ngày trước vừa mượn được một chiếc máy ảnh xịn hiệu Sony, để ra ngoại thành chụp ảnh. “Để chị hỏi xem cô ấy đã trả máy chưa, nếu chưa trả mình mượn về một bữa.” Nói rồi, Hứa Tố Kiệt vội vàng chạy đi, rồi hí hửng quay trở lại, nói: “Các chị em, quá xá hên. Bạn chị vẫn chưa trả máy ảnh, cho nên chúng mình có thể mượn. Các em xem, cái máy ảnh này vừa nhìn đã biết là hàng xịn.”

Chiếc máy ảnh này chỉ nhìn bề ngoài đã thấy là vô cùng đẳng cấp, máy Tô Nhất mượn về chẳng thể nào so bì được. Mọi người lập tức chụp vài kiểu, quả nhiên “nét như Sony”. Chu Hồng ngắm nghía hồi lâu rồi bình luận như một người sành sỏi: “Cái máy này ít cũng phải năm nghìn tệ.”

Mượn được máy ảnh xịn, sáng hôm sau lại không có tiết, bốn cô gái rủ nhau đi chụp ảnh. Khuôn viên trường vào mùa hè rất đẹp. Cây xanh rợp bóng, cỏ xanh mơn mởn, mùi hoa chi tử thơm phảng phất. Bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp, cười cười nói nói đi trong khuôn viên trường, tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp.

Trong khuôn viên có một cái hồ, diện tích không lớn nhưng khung cảnh xung quanh thì rất đẹp. Bên hồ có một ngôi đình, trên hồ có một chiếc cầu nhỏ, ven hồ đầy những cành liễu yểu điệu rủ mình trên mặt nước, cảnh đẹp chẳng khác nào rừng Viên Lâm ở Tô Châu. Khung cảnh này tất nhiên không thể thiếu trong những tấm hình của Tô Nhất.

Sau khi chụp xong những bức ảnh ở ven hồ và ở trong đình, họ lại quay ra tạo dáng trên cầu. Tô Nhất và Đường Thi Vận chụp chung tấm, Chu Hồng bấm máy. Đang loay hoay chọn góc chụp, không may cô giẫm phải hộp kem ai đó ăn dở vứt trên nền đất, vừa trơn vừa dính, liền bị trượt chân, ngã ngửa ra đằng sau.

May mà Hứa Tố Kiệt đứng ngay gần đó đã kịp thời chạy lại giữ lấy cô, nếu không cô chắc chắn sẽ rơi xuống nước.

Chu Hồng tuy không bị ngã nhưng chiếc máy ảnh đã tuột khỏi tay cô, bay vèo một cái, lóe lên một tia sáng dưới ánh nắng mặt trời rồi rơi xuống, tạo nên một bông hoa nước giữa mặt hồ rồi biến mất.

Bốn cô gái đứng ở trên cầu chỉ biết ngẩn ngơ, trân trân nhìn theo chiếc máy.

Giây phút đó, trong đầu Tô Nhất chỉ có một suy nghĩ “Chiếc máy này ít cũng phải năm nghìn.”

Ban đầu hào hứng chụp hình, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Sau khi thất thểu dắt nhau về kí túc xá, Chu Hồng lập tức bò ra giường mà khóc. Chiếc máy ảnh Sony rơi xuống nước là do sự bất cẩn của cô, cứ nghĩ đến số tiền phải đền cho chủ máy, cô sao có thể không khóc được?

Chu Hồng xuất thân trong gia đình công nhân. Mẹ cô đã về nghỉ mất sức. Số tiền năm nghìn tệ đối với cô mà nói không phải là con số nhỏ. Tiếng khóc của cô, Tô Nhất nghe mà xót xa. Nhìn Đường Thi Vận, lại nhìn Hứa Tố Kiệt, họ cũng đang nhìn cô. Sáu mắt gặp nhau, chẳng ai bảo ai, họ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, chọn một góc hành lang đứng thì thầm bàn bạc.

Tô Nhất nói trước: “Lần đi chụp ảnh này coi như là hoạt động tập thể của phòng mình. Giờ chiếc máy ảnh mượn của người ta bị rơi xuống hồ, để mình Chu Hồng phải đền thì không hợp lí. Chúng ta cùng góp tiền đền chiếc máy ảnh đó có được không?”

Đường Thi Vận nhìn Tô Nhất, mỉm cười, nói: “Mình đồng ý.”

Hứa Tố Kiệt cũng lập tức gật đầu. “Chị cũng đồng ý. Số tiền ấy xem chừng quá lớn với Chu Hồng.”

Sau khi thống nhất ý kiến, bọn Tô Nhất lập tức chạy về kí túc thông báo với Chu Hồng. Chu Hồng thôi khóc, nhìn ba người bạn cùng phòng với vẻ đầy cảm kích nhưng vẫn còn xen chút bất an. “Chuyện này... thế sao được. Rõ ràng vì mình mà chiếc máy mới bị rơi xuống hồ, sao có thể bắt mọi người góp tiền đền.

“Chu Hồng, cậu đừng nghĩ như vậy. Cậu nghĩ xem, nếu không phải vì mình muốn đi chụp hình thì chuyện này đâu có xảy ra. Cho nên mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”

“Tô Nhất là người đầu trò nhưng nếu không phải vì chị chê chiếc máy ảnh kia chụp không nét, một mực đòi mượn máy xịn về thì giờ cũng không phải đền nhiều tiền đến vậy. Cho nên chị cũng có trách nhiệm trong chuyện này.” Hứa Tố Kiệt thêm lời.

“Còn mình, lẽ ra mình không nên kéo Tô Nhất lên cầu chụp ảnh, nếu không chiếc máy cũng chẳng đến nỗi bị rơi xuống hố. Bởi vậy mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.” Cuối cùng là Đường Thi Vận.

Chu Hồng nước mắt nhạt nhòa đứng nhìn ba người bạn cùng phòng, cuối cùng cũng nở được một nụ cười.

Cô không nói thêm nữa vì lúc này, bất cứ lời nào cũng là thừa.

Tô Nhất cùng Hứa Tố Kiệt đến chỗ người bạn đồng hương của cô.

Cô gái kia biết chuyện chiếc máy ảnh bị rơi xuống nước, lập tức gọi điện cho bạn trai của mình vì chiếc máy đó là nhờ bạn trai mượn hộ. Bạn trai cô vội vàng chạy đến, hỏi: “Sao lại bất cẩn như vậy! Tôi cũng là nhờ bạn mượn hộ thôi. Giờ biết ăn nói thế nào với người ta?”

Tô Nhất nói: “Là do bọn em làm rơi máy, đương nhiên trách nhiệm đó là của bọn em. Anh chỉ cần dẫn bọn em đi gặp người chủ của chiếc máy là được, bọn em đền tiền cho anh ấy.”

“Cũng chẳng biết chủ nhân chiếc máy đó là ai, để tôi dẫn các cô đi gặp người mượn máy ảnh hộ tôi vậy.”

Anh chàng kia đưa họ đến kí túc xá nam tìm người đã mượn hộ mình chiếc máy ảnh, giới thiệu: “Đây là Vương Diệp, người đã giúp tôi mượn chiếc máy ảnh. Có chuyện gì, các cô nói với cậu ta nhé.”

Chỉ có một mình Vương Diệp ở trong phòng, lúc cả bọn đến, anh ta đang đăm chiêu nhìn bàn cờ tướng.

Thấy bạn cùng phòng dẫn hai cô gái đến, anh ta có chút ngạc nhiên, đặc biệt là khi thấy Tô Nhất.

Tô Nhất cũng ngẩn người một lúc khi nhìn thấy anh ta, sau đó nhớ ra anh chàng đã va phải mình ở kí túc xá nam ngày hôm qua, khi đó anh ta đang đi cùng Trịnh Thực; lại nghĩ đến chiếc máy ảnh cũng là do Vương Diệp mượn mà có được. Một chiếc máy ảnh xịn như vậy, Vương Diệp mượn của ai được chứ?

Cô bỗng có một linh cảm chẳng lành...

Sau khi nghe Hứa Tố Kiệt kể rõ đầu đuôi chuyện chiếc máy ảnh bị rơi xuống nước, vẻ mặt Vương Diệp càng trở nên cổ quái. “Các cô vô ý làm rơi chiếc máy trong khi cùng nhau đi chụp ảnh, vậy ai là người đã làm rơi?”

Nói đến đây, Tô Nhất thấy ánh mắt Vương Diệp như muốn liếc về phía mình.

“Anh biết ai làm rơi để làm gì? Dù sao thì chúng tôi đền anh là được chứ gì.”

Khẩu khí không mấy hữu hảo của Tô Nhất khiến Hứa Tố Kiệt có phần kinh ngạc, vội vàng giật áo cô ra hiệu. Đúng lúc này, ngay sau lưng họ, một nam sinh lạnh lùng lên tiếng: “Đền tiền là xong sao? Tôi không cần tiền của cô, tôi muốn chiếc máy ảnh của tôi cô.”

Là giọng của Trình Thực. Từng câu từng chữ cứ lạnh lùng như những tảng băng vừa lấy ra từ ngăn đá vậy.

Hứa Tố Kiệt kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Trình Thực bước vào từ ban công. Kí túc xá xây theo kiểu phòng khép kín, ban công và nhà vệ sinh được bố trí ở phía trong cùng. Xem ra trước khi họ đến, cậu ta đã ở đó chơi cờ cùng Vương Diệp. Đương nhiên, chuyện chiếc máy ảnh bị rơi xuống hồ, cậu ta đã nghe thấy hết. Chủ nhân chiếc máy ảnh không ngờ lại chính là Trình Thực, điều này khiến ngay đến Hứa Tố Kiệt cũng phải ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.