Quả nhiên là cậu ta. “Tô Nhất “hừ” một tiếng, mượn lời thoại trong bộ phim
Vườn sao băng để kết luận: “Đúng là đồ con nhà giàu mới nổi.”
1
Học kì thứ hai của năm nhất bắt đầu, các nữ sinh cứ tụ tập với nhau là lại bàn về Vườn sao băng.
Đây được coi là bộ phim mở đầu cho trào lưu phim thần tượng Đài Loan, mức
độ được hoan nghênh và ảnh hưởng đến nay chưa có bộ phim nào vượt qua
được.
Mặc dù chỉ là một câu chuyện không có thực nhưng nó lại
thỏa mãn được giấc mơ màu hồng của các cô gái trẻ, cô bé Lọ Lem sẽ luôn
tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình. Cuộc tình lãng mạn trong phim
đương nhiên có sức thu hút lớn nhưng đáng chú ý nhất lại là bốn anh
chàng đẹp trai trong F4. Họ đã thể hiện rất thành công vai bốn chàng
công tử hào hoa và nhờ đó mà trở nên nổi tiếng. Như một cơn lốc quét qua châu á, họ mở ra thời đại của những trai đẹp, khiến vô số cô gái phải
điên cuồng.
Xét trên một mức độ nào đó, có thể nói Vườn sao băng là dấu ấn của một thế hệ thanh thiếu niên.
Tô Nhất và mấy người bạn cùng phòng cũng thường xuyên thảo luận về bộ phim và các nhân vật trong F4.
Đường Thi Vận thì là ngoại lệ, chưa xem Vườn sao băng bao giờ. Sau khi nghe
Tô Nhất tường thuật đại khái lại nội dung, cô chỉ để lại một lời bình
luận: “Quá phi thực thi” và cũng không có hứng thú xem loại phim thần
tượng với thứ tình yêu huyễn hoặc này, tránh thật xa vời thái độ “cả thế giới say, mình tôi tỉnh”.
Tô Nhất cũng công nhận tính phi thực tế của bộ phim.
Một trường học toàn mĩ nam, mĩ nữ, bốn chàng công tử con nhà giàu; những kì nghỉ trên du thuyền; những bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu... đều
không phải là những hình ảnh quen thuộc của dân thường.
Chu Hồng mơ màng nói: “Nếu trong trường mình cũng có bốn chàng công tử y như vậy, các cậu nói xem sẽ thế nào?”
“Trường mình lấy đâu ra công tử hạng sang như gia tộc Đạo Minh, sở hữu một công ty điện tín, hai đài truyền hình, ba nhà máy lọc dầu, hệ thống một trăm bảy mươi sáu nhà hàng sáu sao trên thế giới, quả thực quá khoa trương. Ở Trung Quốc mà có gia đình giàu như vậy thì con cháu của họ cũng chẳng
theo học trường trong nước.
Đương nhiên, trong trường cũng có vài người gia thế tốt.
“Nghe nói khoa Kinh tế có anh chàng là con trai của một ông chủ nào đó ở Ôn
Châu, giàu nứt đố đổ vách. Một bộ quần áo của anh ta cũng mấy nghìn, một chiếc đồng hồ đeo tay giá vài vạn, khỏi phải nói là phong độ thế nào!”
Những lời Hứa Tố Kiệt vừa nói khiến Chu Hồng phấn chấn hẳn lên. “Ôn Châu à,
thành phố đó nhiều người giàu lắm, anh chàng này cũng được tính là một
vị công tử của trường mình. Trong trường còn có một vài nhân vật nữa,
khi nào rảnh đi tìm hiểu thử xem. Phải rồi, chị Hứa, ngoại hình anh ta
trông thế nào? Có đẹp trai không?”
“Về ngoại hình thì không phải
đẹp trai, nhưng khoác lên mình bộ cánh vài nghìn tệ, thêm chiếc đồng hồ
vài vạn nữa, cũng đủ thu hút nhiều cô nàng.”
Tô Nhất vội vỗ tay tán đồng: “Chị Hứa, lời chị nói thật là chí lí.”
Đường Thi Vận cũng phải mỉm cười theo. “Gãi đúng chỗ ngứa.”
***
Trong trường đại học thường có chuyện nhiều sinh viên ở các lớp khác nhau
cùng học những môn chung. Trong một buổi học chung, Tô Nhất và Đường Thi Vận cùng lên lớp. Họ ngồi cạnh nhau, phía sau có vài nam sinh đang buôn chuyện. Vì cự li quá gần nên chẳng cần cố ý nghe lỏm, những gì họ nói
cũng tự nhiên lọt vào tai hai cô gái.
“Ê, cho các cậu xem cái
này.” Một nam sinh nói với giọng hờ hững pha chút bí mật, sau đó giở
sách soàn soạt, hình như đang tìm thứ gì đó.
Những cậu khác thốt lên vẻ tò mò: “Chiếc lông đẹp thật! Của chim gì vậy?”
“Các cậu đoán xem.”
Đám nam sinh nhao nhao lên đoán. Cuối cùng, cậu nam sinh kia công bố bí mật với giọng thờ ơ: “Là lông chim thiên nga.”
“Trình Thực, cậu lấy đâu ra lông thiên nga thế?”
Anh chàng tên Trình Thực trả lời: “Đợt về nhà ăn Tết, đi ăn cùng ông già nhà mình, bàn tiệc có món thiên nga trắng.”
Có người liền ồ lên kinh ngạc: “Oa, cậu được ăn thịt thiên nga rồi ư. Mùi vị thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, gần giống vị thịt vịt trời, cũng thường thôi.” Giọng điệu cậu ta có phần ngán ngẩm.
Lông chim thiên nga, lần đầu khi nghe thấy bốn từ này, Tô Nhất và Đường Thi
Vận không khỏi bốn mắt nhìn nhau. Toan quay đầu lại ngắm nghía chiếc
lông một tí thì đến đoạn thiên nga bị cho vào nồi hầm, cả hai nghe mà
lạnh toát sống lưng.
Đường Thi Vận đang quay được nửa đầu thì
quay phắt lại, không dám nhìn chiếc lông của chú thiên nga tội nghiệp
kia nữa. Tô Nhất thì ngược lại, cô quay ngoắt ra sau, giận dữ nhìn anh
chàng tên Trình Thực không chớp mắt.
Lúc đó, Trình Thực đang ngồi ngả ngớn trên chiếc ghế của mình, trên tay là chiếc lông thiên nga
trắng muốt đang xoay đi xoay lại. Đột nhiên thấy một cô gái ngồi bàn
trên quay đầu lại, trợn mắt nhìn mình, cậu ta không khỏi có cảm giác nếu ánh mắt ấy có thể giết người thì cậu ta hẳn đã bị băm thành trăm mảnh.
Cậu ta lấy làm lạ, hỏi: “Bạn gì ơi, tôi làm gì bạn à?”
Tô Nhất hạ thấp giọng vẻ xót xa, nói: “Cậu dám ăn cả thiên nga trắng! Có
biết thiên nga trắng là động vật cần bảo vệ cấp quốc gia không? Nó là
một trong những loài có nguy cơ tuyệt chủng, là loài vật để chúng ta
nhìn ngắm và bảo vệ chứ không phải để cho vào nồi.”
Trình Thực
giờ mới vỡ lẽ, thì ra cô gái bàn trên đã nghe được cuộc trò chuyện của
cậu ta nên mới lên tiếng đòi lại công bằng cho chú thiên nga. Cậu ta
cười nhạo: “Tôi biết chứ. Nhưng cũng chính vì nó có nguy cơ tuyệt chủng
cho nên mới trở thành quý hiếm. Mà chính vì quý hiếm cho nên mới đáng để người ta muốn thưởng thức. Để ăn một con thiên nga trắng, giá cả thật
không rẻ chút nào, hết năm vạn tệ của tôi đấy.”
“Năm vạn tệ! Năm vạn tệ để ăn thịt thiên nga, nhà cậu nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu à?”
Tô Nhất tức muốn ói máu. Họ đâu chỉ giết một con thiên nga. Trong thế giới động vật, sự chung thủy và si tình của thiên nga ai cũng biết. Chúng
lúc nào cũng có cặp có đôi, nếu không may nửa kia không còn nữa, con còn lại sẽ u sầu buồn bã. Có con tuyệt thực chết vì tình, có con đâm vào
tường tự vẫn, thậm chí có con vỗ cánh bay thật cao rồi lao thẳng xuống
hồ mà chết, sự chung thủy của thiên nga khiến người ta cảm động. Con
thiên nga này đã bị người ta thịt, con còn lại chắc cũng không sống nổi.
Trình Thực vênh mặt, ngạo mạn nói: “Tiền nhà tôi tiêu vào đâu thì có liên can gì đến cậu?”
Tô Nhất còn muốn nói nữa nhưng Đường Thi Vận đã giật vạt áo cô, khẽ nói:
“Đừng nói nữa. Đàn gảy tai trâu, nói với anh ta làm gì cho mệt.”
Cũng đúng, loại người này hoàn toàn không thể nói chuyện cùng. Tô Nhất quay
đầu lại, không muốn phí thêm nước bọt, trong lòng vẫn vô cùng bực bội.
Lúc này, lại có tiếng nam sinh ngồi sau nói: “Tốn năm vạn tệ để ăn thịt
thiên nga, Trình Thực, người Ôn Châu các cậu thật lắm tiền.”
Người Ôn Châu? Tô Nhất lập tức nghĩ đến chàng công tử người Ôn Châu từng được Hứa Tố Kiệt nhắc đến. Lẽ nào là gã Trình Thực này? Hứa Tố Kiệt và Chu
Hồng ngồi phía trước cách mấy dãy bàn, không cách nào tìm họ hỏi cho rõ
nhưng Tô Nhất lại cảm thấy đúng là hắn ta, không thể sai được.
Hết giờ học, Tô Nhất kéo Đường Thi Vận chạy thật nhanh lên phía trước gọi
Hứa Tố Kiệt. Chưa chờ cô mở miệng, Hứa Tố Kiệt đã nói: “Tô Nhất, Đường
Thi Vận, anh chàng công tử ở Ôn Châu mà lần trước chị kể vừa ngồi ngay
sau lưng các em đấy. Các em có để ý thấy không? Anh chàng mặc áo khoác
màu đen ấy.”
“Quả nhiên là cậu ta.” Tô Nhất “hứ” một tiếng, dùng một lời thoại trong phim Vườn sao băng để kết luận: “Con nhà giàu mới nổi.”
Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng không hiểu chuyện gì. Sau khi về đến kí túc xá, Tô
Nhất mới kể lại chuyện “chiếc lông chim thiên nga” cho họ nghe. Hai
người trố mắt nhìn nhau.
“Chúa ơi! Năm vạn tệ một con thiên nga, bằng bốn năm học phí của mình đấy.” Chu Hồng thốt lên.
Hứa Tố Kiệt thì lại thở dài: “Ôi, những kẻ lắm tiền! Đúng là không biết
tiêu vào đâu cho hết, vài vạn tệ chỉ để thỏa mãn cái dạ dày.”
“Cho nên mình mới nói hắn ta là đồ con nhà giàu mới nổi. Chỉ loại đó mới không có trình độ như vậy.”
Đang bàn luận sôi nổi thì chuông điện thoại vang lên, Đường Thi Vận là người ngồi gần nhất, vừa nhấc máy nghe cô đã nói: “Tô Nhất, tìm cậu đấy.”
Chu Hồng lập tức chuyển hướng chú ý. “Đường Thi Vận, có phải anh chàng Chung Quốc gọi đến không?”
Đường Thi Vận mỉm cười, gật đầu. Chung Quốc thường cứ thứ Hai là gọi đến, mọi người trong phòng hầu như đều đã quen với giọng của cậu.
Trong
điện thoại, Chung Quốc nói với giọng vô cùng hào hứng: “Tô Nhất, cậu xem tin thời sự chưa? Sân vận động quốc gia bắt đầu công khai chiêu mộ các
phương án thiết kế qui hoạch rồi đấy.”
“Sân Vận động quốc gia nào?” Tô Nhất vẫn chưa hiểu.
“Sân vận động quốc gia, nơi tổ chức chính của Olympic Bắc Kinh năm 2008 ấy.” Thì ra Chung Quốc vẫn muốn theo sát những thông tin về công tác tổ chức Olympic.
“Chẳng phải Bắc Kinh có mấy sân vận động rồi sao, xây thêm cái mới làm gì chứ?”
Những lời của Tô Nhất cho thấy cô hoàn toàn không hiểu, Chung Quốc phì cười,
nói: “Một kì Olympic thành công cần rất nhiều nhà thi đấu, những nhà thi đấu hiện có hoàn toàn không đáp ứng đủ nhu cầu. Ít nhất cũng phải xây
thêm mười mấy nhà thi đấu nữa. Tuy nhiên, sân vận động quốc gia mới là
quan trọng nhất vì nó là sân vận động chính, nơi tổ chức lễ khai mạc và
bế mạc. Hiện tại, người ta đang kêu gọi các bản thiết kế từ khắp nơi
trên thế giới, đáng tiếc mình vẫn là sinh viên năm nhất khoa kiến trúc,
chưa đủ kiến thức thực tế và kinh nghiệm, nếu không mình cũng muốn tham
gia.”
Không ngờ Chung Quốc còn có hoài bão ấy, Tô Nhất cười nửa
đùa nửa thật nói: “Chung Quốc, cậu thật có chí hướng! Lần này không được cũng không sao, cứ chăm chỉ học hành, cố gắng sau này trở thành kiến
trúc sư có hạng trên thế giới. Bao giờ Olympic lại được tổ chức ở nước
mình, kiến trúc sư tài ba Chung Quốc sẽ tận tay thiết kế một sân vận
động mới cho Trung Quốc.”
“Mình sẽ cố gắng. May là mình vẫn còn trẻ, còn cơ hội.” Chung Quốc nói mà khí phách ngất trời.
2
Mùa xuân ấm áp hoa dần nở, trút bỏ từng lớp áo dày cộp của mùa đông, thay vào đó là chiếc áo mong manh mềm mại.
Tô Nhất lấy chiếc áo Vườn sao băng Chung Quốc tặng ra mặc, phối với quần
bò yếm và giày thể thao, tóc đuôi ngựa buộc cao, trông rất năng động.
Chu Hồng cười, khen: “Hôm nay Tô Nhất xinh thật đấy! Chiều ra sân bóng rổ,
nhớ cổ vũ thật sung cho đội bóng khoa mình để bọn họ đừng thua thê thảm
quá nhé.”
Trường cô đang tổ chức giải bóng rổ, tất cả mười hai khoa đều tham gia.
Chiều hôm nay, khoa Trung văn đấu với khoa Kinh tế. Thể thao vốn không phải
ưu thế của những sinh viên khoa Trung văn, tỉ lệ thắng chỉ có 1%.
Bởi vậy, họ chỉ mong đừng thua quá đậm.
Hứa Tố Kiệt lắc đầu, nói: “Chị e không có nhiều hi vọng đâu, nghe nói đội
bóng rổ khoa Kinh tế rất mạnh. Chị không đi xem trận này thì hơn, đỡ
phải ngồi xem trong ấm ức. Đường Thi Vận, chiều nay lên thư viện học với chị đi.”
“Được.” Đường Thi Vận thường thích sự yên tĩnh, không nhiệt tình lắm với thi đấu thể thao.
Tô Nhất vốn cũng không muốn đi xem, vì cô cũng không tin tưởng lắm vào đội bóng rổ của khoa mình nhưng lại bị thầy phụ trách khoa lôi đi, bổ nhiệm làm đội trưởng đội cổ vũ, thế nên cô chỉ còn cách thực thi nhiệm vụ,
dẫn một đám nữ sinh đến sân bóng hò hét, cổ vũ.
Cả trận đấu, đội
cổ vũ của cô xem như là tốn công vô ích. Đội khoa Trung văn đứng với đội khoa Kinh tế chẳng khác nào trẻ con thi đấu với người lớn, chỉ có thể
bị động chịu đòn. Thành viên đội Kinh tế thực ra cũng không phải thuộc
dạng cao to nhưng kỹ thuật của họ thì rất tốt. Trong đó có một nam sinh
cao chừng một mét bảy mươi hai đã thể hiện vô cùng nổi trội, phòng thủ
và dẫn bóng rất nhanh, lừa bên trái rồi đột phá sang bên phải, cứ như
giữa chốn không người. Mỗi lần anh ta ném bóng, đội cổ vũ bên đó lại hét lên: “Trình Thực giỏi quá! Trình Thực cố lên!”
So với họ, đội cổ vũ do Tô Nhất cầm đầu lại có vẻ như ngày càng hết hơi. Cô không nghĩ
trên sân bóng, gã con nhà giàu mới nổi này lại lợi hại đến thế. Cậu ta
cầm đầu đội Kinh tế, dẫn trước phải đến năm mươi điểm, hoàn toàn áp đảo
đội Trung văn.
Thất bại thảm hại. Đội Trung văn mất hết cả thể diện.
Phóng viên của báo trường tới phỏng vấn đội vừa giành chiến thắng, đặc biệt
là người có biểu hiện xuất sắc nhất, Trình Thực. “Vóc dáng không cao vốn không có ưu thế trong thi đấu nhưng kỹ thuật của cậu lại rất tốt, có
thể chia sẻ cho chúng tôi biết cậu có bí quyết gì không?”
Dù
thắng trận nhưng vẻ mặt Trình Thực lại hết sức thờ ơ. Năng lực hai bên
quá chênh lệch, đối với cậu ta, đấu đá kiểu này dù có thắng cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Thái độ vốn đang rất ung dung, nghe xong câu hỏi của
anh chàng phóng viên, gương mặt cậu ta như đanh lại, trả lời anh kia vô
cùng lạnh nhạt: “Tôi có bí quyết gì ư?! Uống thuốc kích thích chứ còn gì nữa!”
Những lời của cậu ta khiến anh chàng phóng viên lúng túng, gượng cười, nói: “Cậu thật là biết đùa.”
Còn Trình Thực thì đã không thèm để ý đến anh ta, một tay cứ xoay quả bóng, tay kia đỡ lấy chai nước từ đồng đội đưa lên miệng tu ừng ực. Anh chàng phóng viên kia có hỏi gì thêm, cậu ta cũng coi như không nghe thấy.
Bị bỏ mặc, anh chàng phóng viên quay ra chặn đường đội trưởng đội bóng
khoa Trung văn. “Xin hỏi cậu, cảm thấy do đâu mà đội Trung văn thất bại
trong trận này?”
Khi đó Tô Nhất vừa khéo cũng đi tới, nghe được
câu hỏi của anh chàng phóng viên, cô liền tức tối nói: “Này, anh làm
phóng viên kiểu gì vậy? Đặt câu hỏi gì mà ngu thế! Còn do nguyên nhân
nào khác chứ? Hai đội hôm nay rõ ràng không thuộc cùng đẳng cấp, thực
lực chênh lệch nhau quá nhiều. Đấu đá kiểu này chẳng khác nào người lớn
đi bắt nạt trẻ con. Thua trong vinh quang còn hơn là thắng trong nhục
nhã.”
Anh chàng phóng viên xui xẻo kia, ban đầu bị Trình Thực làm mặt lạnh, sau lại bị Tô Nhất cho một bài, liền hậm hực gấp cuốn sổ ghi
chép lại, thôi không hành nghề nữa.
Trình Thực không nhịn được
quay sang nhìn Tô Nhất, hỏi: “Cậu nói chúng tôi thắng trong nhục nhã,
sao không tự nhận mình kém cỏi đi?”
Tô Nhất hùng hổ vặc lại: “Việc gì cũng đều có hai mặt, tôi đương nhiên không thể nói những điều không tốt cho đội mình.”
“Nhưng đội các cậu rõ ràng là quá yếu, kĩ thuật kém, ai nhìn cũng biết.”
“Kĩ thuật kém thì đã sao? Kĩ thuật kém còn hơn nhân cách kém! Có những kẻ
kỹ thuật tốt thì đã làm sao, trong mắt tôi cũng chỉ là một con cóc mà
thôi.”
Trình Thực nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh. “Cậu nói như vậy
là có ý gì? Cậu nói ai nhân cách kém? Cậu nói ai là con cóc? Nói rõ lại
cho tôi nghe xem nào!”
Tô Nhất nhìn thẳng vào cậu ta, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Kẻ nào ăn thịt thiên nga thì kẻ đó chính là đồ con cóc.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi. Theo dự đoán của cô, Trình Thực hẳn đang bực bội chửi thề. Nhưng không, cô chỉ nghe thấy tiếng trái bóng bị ném
mạnh,tiếp theo là những tiếng la hét hoảng sợ của mọi người.
Tô Nhất định quay đầu lại nhìn nhưng còn chưa kịp quay thì sau gáy đã vang lên một âm thanh nặng trịch.
Cô thấy mặt mũi tối sầm rồi ngã lăn ra, không còn biết gì nữa.
Thấy Tô Nhất lảo đảo rồi ngã xuống, cả sân bóng phút chốc đều lặng im. Giây
phút đó, mọi người đều đứng như trời trồng. Trên sân chỉ còn quả bóng
vừa đập vào đầu cô đang lăn trên nền đất.
***
Khi tỉnh lại, Tô Nhất thấy mình đang nằm trong phòng y tế của trường, sau
đầu mọc một quả ổi, đầu óc choáng váng và còn thấy khó chịu, buồn nôn.
Vì vết thương ở đầu có thể nặng mà cũng có thể nhẹ, nếu có chảy máu trong
hộp sọ, phải sau nhiều giờ mới xuất hiện các triệu chứng nên bác sĩ
trong trường không dám xem thường, thu xếp đưa cô đến bệnh viện gần đó.
Thầy phụ trách và đội trưởng đội bóng rổ của khoa cùng Chu Hồng cũng đi theo.
Còn Trình Thực, thủ phạm chính làm Tô Nhất bị ngất, sau khi gây chuyện đã
lập tức chạy khỏi sân bóng, không thấy xuất đầu lộ diện nữa. Nhưng rất
nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên ăn vận lịch thiệp đã đến bệnh viện, tự giới thiệu là Giám đốc Vương, người phụ trách chi nhánh công
ty của bố Trình Thực ở Thành Đô được Tổng giám đốc ủy thác toàn quyền xử lí vụ việc ngoài ý muốn này.
Câu đầu tiên Giám đốc Vương nói với thầy phụ trách khoa là: “Cứ cho làm tất cả các xét nghiệm cần thiết,
chi phí chúng tôi sẽ chịu hết. Chuyện tiền nong không thành vấn đề, chỉ
cần xác nhận sinh viên này không sao là tốt rồi.”
Phía bệnh viện
thích nhất là những lời như vậy, thế nên bác sĩ cho Tô Nhất làm tất cả
những xét nghiệm cần thiết bước đầu chẩn đoán không có vấn đề gì.
Các triệu chứng trên cho thấy bị chấn động não nhẹ, đề nghị nhập viện hai ngày để theo dõi.
Từ lúc lọt lòng, đây là lần đầu tiên Tô Nhất nằm viện, đều là nhờ “phúc”
của Trình Thực. Cô nằm trên giường bệnh, vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt, miệng lẩm nhẩm chửi thề cái tên Trình Thực đến một vạn tám nghìn lần:
“Trình Thực, đồ khốn, hãy đợi đấy!”
Từ khi cô nhập viện, Trình
Thực không hề xuất đầu lộ diện. Mọi thủ tục đều do Giám đốc Vương thu
xếp, cả lời xin lỗi cũng là ông ta nói với Tô Nhất.
“Cháu không
chấp nhận lời xin lỗi của chú, chú có phải là người khiến cháu phải vào
viện đâu. Chú gọi cái tên khốn Trình Thực đó đến đây.”
Trình Thực nhất định không chịu tới, kiên quyết nói cậu ta không cố ý, còn nói lúc đó cậu ta chỉ ném mạnh quả bóng xuống sân, nào ngờ vì sức bật mạnh, nó
lại nảy ngược lên và đập trúng vào đầu Tô Nhất. Cậu ta đồng ý chịu các
chi phí chữa trị và thiệt hại nhưng không chịu đến xin lỗi.
“Trình Thực, cứ cho là cậu không cố ý nhưng cũng vì cậu mà người khác đã vô
tình bị thương, cậu cũng nên nói một lời xin lỗi.” Mặc cho giáo viên phụ trách, giáo viên chủ nhiệm hết lời khuyên bảo, Trình Thực vẫn mắm môi
mắm lợi nhất định không chịu mở miệng xin lỗi.
Cho đến hai ngày sau, khi Tô Nhất ra viện, Trình Thực cũng không đến xin lỗi cô.
Giám đốc Vương đích thân lái xe đến đón cô về trường. Trên bàn học của cô có một cái phong bì, bên trên viết: “Tô Nhất, rất xin lỗi vì chuyện đã xảy ra lần này. May mà không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô. Số tiền này
là chút tâm ý của Tổng giám đốc, để cô mua đồ tẩm bổ.”
Trong cái
phong bì Giám đốc Vương để lại là hai mươi tờ một trăm tệ. Hai nghìn tệ, đối với sinh viên lúc bấy giờ thực không phải là một con số nhỏ, nếu
biết tiết kiệm thì cũng đủ sinh hoạt phí cả một học kì. Tô Nhất mặc dù
bị ném quả bóng rổ vào đầu nhưng cũng chỉ bị chấn động não nhẹ. Sau hai
ngày ở bệnh viện theo dõi, mọi triệu chứng bất lợi đều đã hết, đúng như
Giám đốc Vương nói, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô.
Nhưng số tiền nhà họ Trình đến bù lại khá nhiều, tính cả chi phí xét nghiệm và nằm viện, chắc cũng phải gần bốn nghìn tệ.
Chu Hồng nói liến thoắng: “Nhà Trình Thực quả là hào phóng. Chị họ mình
tháng trước mổ đẻ cũng chỉ mất có hơn hai nghìn tệ. Tô Nhất, cậu chỉ bị
đau đầu có hai ngày mà họ đã cho đến hai nghìn tệ.”
“Trình Thực
không chịu đến xin lỗi bởi vì cậu ta nghĩ dùng tiền đến bù là đủ rồi.
Con trai đánh con gái bị thương vốn đã là chuyện quá đáng, cậu ta còn
sống chết không chịu xin lỗi. Cứ nghĩ tiền sẽ giải quyết được mọi vấn
đề, loại người này đúng là đáng ghét.”
Những lời Hứa Tố Kiệt vừa nói, Đường Thi Vận cũng một mực tán đồng:
“Cậu Trình Thực này đúng là quá đáng thật. Ỷ có tiền ức hiếp mọi người.”
Tô Nhất nhìn số tiền bồi thường, nghe lời bình luận của những cô bạn cùng
phòng, nghĩ thế nào cũng nuốt không trôi cơn hận, cái loại “con nhà giàu mới nổi” này nghĩ có tiền là có tất cả sao? Cô nhất định phải cho cậu
ta một trận...