Ở trong nhà nghỉ ngơi 2 ngày, tôi tránh ở phòng của mình, cả một ngày ngẩn người. Nhìn trần nhà trắng noãn, đèn treo cũng có tạo hình khác biệt, tôi cẩn thận quan sát xong lại rời mắt không mục đích nhìn góc tường. Cứ như vậy cả buổi sáng, tôi ngồi thừ trên giường bị muỗi đốt không biết bao lần.
Buổi tối, ngồi trong bóng đêm, tôi ôm radio, nghe giọng nói ấm áp từ radio truyền qua, một lòng chậm rãi bình tĩnh lại.
Hai ngày sau, tôi bắt đầu thực tập. Làm một thực tập sinh bên cạnh giáo sư ngữ văn, cùng một đám học sinh trung học nghe giảng bài.
Giáo sư đối với tôi đặc biệt tốt, trừ bỏ đem học sinh thì bài tập đều giao cho tôi chữa, còn cho tôi rất nhiều cơ hội lên bục giảng. Mỗi khi hắn say rượu dạy không nổi tiết đầu, thường nhờ tôi đến lớp giảng bài hộ.
Làm tôi lần đầu tiên nơm nớp lo sợ đứng trên bục giảng, trong não trống rỗng, ấp úng nói, “Đi học.”Chợt nghe tiếng cười ồ lớn, nhìn mọi người tươi cười vui vẻ thân mật, bất an lập tức biến mất.
Ngày đầu thì thoáng lo sợ, dần dần tôi có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn họ vào bài giảng. Nhìn nhóm thiếu niên vẻ mặt tươi sáng chăm chú nghe giảng, sùng bái ánh mắt, thật dễ làm cho tôi quên hết phiền não.
Ách, thành thật một chút, vẫn là có phiền não, bởi vì hôm qua, có một nhóc học sinh to lớn đưa cho tôi một bức thư tình màu phấn hồng.
...
Về nhà tôi đổi số điện thoại, lập tức gọi cho thanh Oánh. Tôi nói cho nàng về chuyện trên sân thể dục với Bạch Kỳ. Nghe nàng đầu dây bên kia tức giận mắng nam nhân mang đến cho tôi thương tổn, trên mặt chậm rãi nở nụ cười
“Tường Vy.” Cô gái nhỏ hôm nay chủ động gọi điện cho tôi, làm tôi thụ sủng nhược kinh.
Đầu bên kia điện thoại thanh âm có chút khẩn trương, “Tôi nghĩ chuyện này có lẽ bà muốn biết.”
“Là...có liên quan Bạch Kỳ đi?” Tôi giả vờ thoải mái hỏi, nhắc tới tên hắn, nột tâm khẽ run lên,“ Có chuyện gì, bà mau nói nhanh a.”
“Hắn...có bạn gái mới, là học sinh mới, tên là Nguyệt Kỳ.” Nàng im lặng một chút, lại đột nhiên một hơi nói nhanh hết câu, chỉ sợ đầu dây bên kia hội đau lòng.
“Nga, hóa ra liền việc này à. Ai, lại có một nữ tử ngu ngốc nữa rơi xuống hố.” Thanh âm tựa tiếu phi tiếu nói, tôi nhanh tay ngắt điện thoại. Nhắm mắt lại, thở một hơi, hít sâu ba lần.
Bạch Kỳ đã chậm rãi trở thành quá khư trong lòng tôi.
“tường Vy, lại đây một chút.” mẹ ở phòng khách kêu tôi.
Chạy nhanh qua, dính trên người bà, “Nga, có việc gì ạ?”
“Con ngày mai phải đi gặp một người.”
“A?”
“Hắn là con trai Vương thị trưởng, tên là Chiêu Quân. Mẹ đã gặp qua, bộ dáng rất tốt, tính cách rất được.” Nghe khẩu khí của mẹ dường như rất hài lòng.
“me, con yêu nhất mẹ, con ngài mai có thể không đi sao? Ngày mai con có buổi tự học”
“không thể, đợi lát nữa mẹ bảo ba con gọi điện cho Dương lão sư nói một tiếng. Hôm qua trong tiệc rượu, Vương thị trưởng có nhắc tới, ba con đã đáp ứng rồi. Con không thể không đi, ngày mai mẹ đưa con đi mua sắm một chút.”
“Mẹ.” Tôi dính lấy bà, dùng thanh âm ngọt ngấy cầu xin, “Me, con không đi...con nghĩ mình còn nhỏ...”
“Nhỏ cái gì, mẹ còn lấy chồng sớm hơn, bằng tuổi con thì con đã muốn 1 tuổi!”
“A, mẹ, mẹ tảo hôn sinh đẻ sớm!” Tôi nói xong bị bà liếc mắt một cái.
“Đi, hôm nay cùng mẹ đi dạo phố.!”
...
Vương Chiêu Quân, nhắc tới tên này tôi lại nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi hận không thể nguyền rủa chết hắn.