“Ngô...học trưởng...” Thanh âm yêu kiều rên rỉ ở bên tai, niêm ngấy thở dốc, hắn hô hấp dồn dập, khẩn cấp đem tất chân kéo xuống, nhấc lên tạp dề ngắn ngủi, đảo mắt nhìn đến tiểu huyệt mấp máy ở sâu trong, lộ ra phấn thịt non mịn.
Ngón tay thuận đóng mở cắm vào lại bị tiểu huyệt gắt gao xoắn. Rốt cuộc không chịu nổi, đỡ cự vật nhiễm mật dịch, hung hăng tiến vào, vách thịt mềm mại không ngừng đè ép cự vật, một ngụm một ngụm tham lam hút.
“A...học trưởng...thật thoải mái...ngô....” Giọng nói mềm mại yêu kiều lại phát ra, hắn bên trong lưu luyến mê say.
Cự vật hung hăng xâm nhập thịt huyệt, chạm đến cửa tử cung, chỗ thịt mềm không chịu nổi run rẩy mở ra, “Không cần...ha...” nàng trong miệng kháng cự, hoa huyệt lại gắt gao cắn, lưu luyến của hắn rút ra, lại vì hắn hung hăng xam nhập hưng phấn không thôi, thịt mềm bị gắt gao vây quanh, mật dịch ào ạt theo từng cái xâm nhập ra vào rơi xuống bắp đùi.
“Không cần...học trưởng...em sắp bị anh...ngô...làm hư...” Tay nhỏ bé để ở trước ngực, hạ thân cũng đón hùa theo ý hắn.
“tiểu lẳng lơ, muốn làm hư em!...hô....Tiểu dâm vật hấp tôi thật dễ chịu” Hắn dưới thân tiến lên nhanh hơn, mỗi lần đều đem bé yêu dưới thân thoải mái rên rỉ, môi mỏng càng phát ra nhiều lời nói thô lỗ không chịu nổi.
...
Trời hơi sáng, hắn di động thân mình, tay lớn hướng bên cạnh ôm ôm, không có một bóng người.
Mở ra hai con mắt tối đen, tay hướng hạ thâm sờ sờ, quả nhiên ướt một mảnh.
Thật lâu, đều không phát sinh chuyện này. Hắn nhíu mi ngẫm nghĩ, vừa mới trưởng thành sự tình này cũng không phát triển qua.
Trong khoảng thời gian này, hắn cảm thấy thật không thích hợp. Tinh thần không yên, hắn cảm giác được có vật gì đó đang thoát ly mình ngày càng xa. Loại cảm giác này làm cho hắn có chút thất thố, có chút kinh hoàng.
Hắn tựa hồ không thể khống chế chính mình hành vi.
Ví dụ như, mỗi ngày đều không tự chủ được đến thư viện ngồi xuống, tự tiện lấy một quyển sách xem, lại xem cái gì đều không vào. Ngẩng đầu, thấy nàng đang im lặng đọc sách, thanh nhã mê người ngồi chính diện. Mắt hơi hơi nhắm, lại phát hiện người ngồi bên cạnh lại là Nguyệt Kỳ, chăm chú nhìn hắn.
Trước kia là chịu đựng dạy nàng tự học, cảm thấy việc đó hết sức nhàm chán. Vì sao hiệ tại lại cảm thấy hơi hơi hâm mộ chính mình lúc đó?
Lại ví dụ như, buổi tối, chính hắn khó có thể đi vào giấc ngủ.
Luôn nhứ lại buổi tối hôn đó, tại gian tủ quần áo ( giờ này có lẽ các bác đã hiểu, vâng, anh giả dạng “Bạch Lân” để xem độ chung thủy của chị =.,=), hắn ngăn chặn bé con đáng yêu giãy dụa, gắt gao bắt lấy eo nhỏ của nàng, hung hăng kéo hướng cự vật, gậy thịt đều sát nhập, xé rách lá chắn, tinh tế thưởng thức cự vật bị tên khí vây quanh, không ngừng xoắn gấp.
Hắn tưởng tượng ngày đó đưa nàng đến bên hồ ngắm cảnh, đem nàng ấn trên mặt đất, tùy ý đùa bỡn.
Nghĩ đến bị nàng truy vấn có thích nàng hay không, vừa nói không thích, nàng liền rơi nước mắt, rơi xuống tay hắn. Nhẹ nhàng vuốt ve nơi đã từng lưu nước mắt của nàng, cảm giác nóng bỏng, vẫn như đang tại nơi đáy lòng.
Vì cái gì chính mình lại vứt bỏ nàng sớm như vậy? Trò chơi sinh đôi, nàng nghĩ ra, hắn liền bồi nàng chơi. Nhìn nàng tựa như rơi vào mạng nhện sống chết giãy dụa khiến hắn cảm giác thật thoải mái.
Còn có ngày đó, ở trên sân thể dục, khi hắn nói ra sự thật, nàng giống như bị đả kích thật lớn, gương mặt nhỏ nhắn cố nén nước mắt, cắn chặt dôi môi đỏ mọng, trợn tròn đôi mắt chăm chú nhìn hắn.
Mỗi khi nghĩ đến đây, nội tâm liền phiền muộn.
“Kỳ?” Tiếng nói phía sau kêu gọi hắn hoàn hồn, “Sớm như vậy anh liền tới tìm em?”
Nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, hắn nhìn đến cô gái mới từ trên lầu chạy hổn hển xuống dưới lầu, đứng ở đối diện, tươi sáng cười, “Anh là đến đưa bữa sáng cho em sao?”
Nhìn xuống bữa sáng trong tay, bất động thanh sắc liếc cửa sổ lầu hai, không có một bóng người. Tao nhã xoay người, hắn vứt bữa sáng vào thùng rác.