Tùy Ngộ Nan An

Chương 2: Chương 2: Hồi ức có khi sẽ biến thành ác mộng




- Nếu anh thấy em vô cớ gây rối, phiền phức khó chịu, vậy ly hôn đi! Không có anh em cũng chẳng chết được!

Trong giấc mơ, hình dáng người trước mặt đã nhòe đi. Nhưng đôi mắt kia lại có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đôi mắt đó không một chút ấm áp, lạnh lùng đến mức nhói tim.

Hăn im lặng thật lâu, lâu đến mức Kiều An cho rằng mình sẽ lại có được sự thỏa hiệp vô điều kiện như mọi lần.

Cuối cùng người ấy cũng lên tiếng:

- Vậy ly hôn đi!

Ba giờ hai mươi bảy phút sáng.

Kiều An mở choàng mắt, cơn ác mộng khiến tim anh đập thình thịch. Anh lau mồ hôi lạnh trên trán, quấn mình trong chăn cố gắng thở đều.

Bên ngoài là bầu trời đen kịt, bóng đêm mịt mờ khiến lòng anh bình tĩnh hơn.

Đã lâu rồi anh không mơ thấy chuyện ngày trước. Chẳng ngờ mỗi khi nghĩ đến vẫn hoảng loạn không thôi.

Đứng dậy từ chiếc giường đơn chật hẹp, Kiều An bước đến cửa phòng bật đèn lên. Ánh sáng ấm áp xua đi giá lạnh trong mơ, phần nào làm anh bớt hoảng.

Kiều An định rót ly nước, nhưng ban ngày đi làm không ở nhà, ấm nước đã nguội lạnh từ lâu. Giờ chỉ đành chờ nấu nước mới. Nước bắt đầu ùng ục sôi bốc khói, anh như thấy được bóng dáng ai trong làn khói sương mờ ảo.

Nhưng rồi sương khói tan đi, chẳng còn thấy được gì nữa.

Nước ấm rót ra ly, Kiều An dùng hai tay cầm lấy ly nước từng ngụm, từng ngụm uống, rồi lại trở về phòng ngủ ôm lấy bạn gối thân yêu - bảo bối của anh, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

- Ngủ ngon nhé. Gấu tiên sinh.

Anh nhéo nhéo vành tai trắng của gấu vải.

8 giờ sáng, Kiều An tươi tỉnh đi làm. Không ai nhận ra anh vừa trải qua một đêm mất ngủ.

Kiều An đã sắp ba mươi, anh hiểu rõ dù đêm qua đau khổ thế nào thì sáng mai cũng phải mỉm cười đi làm tiếp.

Cuộc sống sẽ chẳng biết cảm thông cho bất cứ ai. Sếp cũng vậy.

- Anh An!

Kiều An vừa ngồi xuống, chàng trai trẻ phòng anh đã kéo ghế đến sát bên:

- Anh nghe tin gì chưa? Ngày mai tổng công ty sẽ cử người quản lý mới sang đây đó.

- Anh có nghe.

Kiều An gật đầu.

Anh làm nhân viên tiêu thụ ở công ty thiết bị y tế này đã được 3 năm. Vì nhiều nguyên nhân, công ty họ đã bị một công ty ở tỉnh khác thu mua. Binh tôm tướng cá bọn họ cũng bị đóng gói toàn bộ bán lại tươi sống cho đối phương.

Nhưng Kiều An cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện này. Sau khi bị công ty khác thu mua thì công việc của anh ở đây cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Bận rộn một hồi rồi lại được tăng lương, vậy càng tốt.

- Anh An, anh có nghe gì về thân thế của vị sếp tổng mới lần này không? Trẻ tuổi, đẹp trai, chủ nghĩa độc thân, người cuồng công việc, nghe nói bị đào từ nước ngoài về đấy...

- Thôi thôi thôi! Em tìm người khác kể đi.

Kiều An cười xin tha. Anh bội phục năng lực điều tra lí lịch của giới trẻ bây giờ thật.

- Em tìm các chị em mà kể. Người ta thích nghe chuyện này hơn anh.

Còn anh, anh đã qua tuổi mộng mơ từ lâu rồi.

Đi làm. Hết giờ. Về nhà.

Cuộc sống của Kiều An như một chiếc đồng hồ lặp lại từ ngày này qua tháng khác, hết năm này tới năm kia. Nhàm chán.

Mấy hôm nay không có nhiều việc lắm, 6 giờ là cả văn phòng sôi động hẳn.

Kiều An ngẩng đầu khỏi bản báo cáo, anh nhìn qua cánh cửa văn phòng, lắc đầu mỉm cười khi thấy nhân viên bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

Một cậu chàng sôi nổi chạy đến cửa phòng hỏi anh:

- Trưởng phòng Kiều, bọn em định lát về đi liên hoan. Anh đi cùng nhé?

- Anh cũng muốn lắm. Nhưng anh đi rồi ai ở lại làm báo cáo đây?

Kiều An chỉ lớn hơn họ vài tuổi, hòa đồng thì nhiều, uy nghiêm thì ít. Nhân viên dưới trướng chẳng ai sợ anh, nghe Kiều An nói thế còn cười hì hì vẫy tay:

- Vất vả cho anh rồi. Vậy bọn em đi nhé! Thứ hai gặp lại!

Kiều An xua tay như đuổi ruồi:

- Biến đi biến đi! Đừng ở đây quấy rối anh!

Náo nhiệt đến nhanh mà đi cũng nhanh. Những người trẻ tuổi ồn ào cãi cọ kéo nhau đi rồi cả văn phòng yên tĩnh hẳn. Cứ như nước sôi tạt vào đá, chẳng còn một chút tăm hơi.

Cũng may, Kiều An đã sớm quen với sự lặng yên sau náo nhiệt, cũng không có gì khó tiếp thu cả. Anh đứng lên xoay xoay chiếc lưng đã căng cứng, rồi cầm lấy cây bút đỏ vẽ một đóa hồng xinh đẹp sống động như thật lên giấy. Kiều An cầm lấy nhìn nhìn một lát rồi vo nát ném vào sọt rác. Anh lại tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.

Nhân viên tiêu thụ trong công ty đều biết trưởng phòng Kiều từng học mĩ thuật.

Tuy có bằng chuyên ngành chính quy, nhưng bằng lại chẳng liên quan gì đến công việc hiện tại. Anh có thể bò từ nhân viên bình thường lên đến trưởng phòng chỉ trong bốn năm, ngoài vận may thì còn do anh làm việc không màng mạng sống.

Tục truyền, trưởng phòng Kiều đã từng vì hợp đồng mà vượt núi băng, trèo tưởng lửa. Muốn cướp hợp đồng trên tay anh chẳng khác nào giật đồ ăn trong miệng chó dữ, chẳng những giật không được còn bị cắn nát mấy miếng thịt trên người.

Kiều chó dữ, biệt danh chẳng phù hợp tí nào với gương mặt đẹp trai ngoan ngoãn của anh.

Về phần trưởng phòng Kiều, nghe được tin mọi người đồn về mình anh chỉ cảm thấy mọi người đánh giá anh quá cao. Thật ra anh chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, chẳng qua may mắn nên được cấp trên nhìn trúng thôi.

Còn chuyện mình bán mạng cho công việc, đều do phải kiếm cơm thôi, anh cũng thấy mệt mỏi lắm.

Tự nguyện tăng ca đến hơn 8 giờ, cuối cùng Kiều An cũng thu dọn xong mọi thứ chuẩn bị về nhà.

Nhà thuê của anh cách công ty không gần, nhưng cũng may giao thông thuận lợi. Có tuyến tàu điện đi thẳng về nhà, dù anh có tan làm muộn chút cũng không sao.

- Trưởng phòng Kiều bây giờ mới về đấy à?

Bảo vệ tòa nhà đều quá quen thuộc với Kiều An. Thấy anh về muộn mãi cũng thành quen, lúc thấy Kiều An đều chào anh một tiếng.

- Vâng, anh Lý vất vả rồi ạ!

Kiều An gật đầu cười, lúm đồng tiền ngày thường không thấy giờ mới xuất hiện, trông anh trẻ hơn hẳn.

- Không vất vả, không vất vả! Chúng tôi đều làm việc của mình thôi. Các anh mới vất vả, ha ha ha.

Tổ trưởng tổ bảo an rất quen thuộc Kiều An. Y cười ha hả nói chuyện với anh:

- Tổ trưởng Kiều, phương pháp học tập lần trước anh chỉ cho con tôi hiệu quả lắm. Thi cuối kì lần này nó tăng mấy trăm hạng. Bà nhà tôi vui muốn chết luôn...

- Vậy sao? Thế thì tốt quá!

Kiều An cũng vui theo, sau đó lại bị dúi một túi đồ hộp vào tay.

- Đây là dưa muối nhà tôi tự làm, cậu mang về ăn thử. Lần sau mời cậu đến nhà tôi dùng bữa nhé.

Đúng là người cha già tiêu biểu, tự hào và vui mừng khôn xiết vì trông thấy tiền đồ có ánh sáng của con trai.

- Vâng, lần sau tôi mặt dày sang nhà anh ăn ké vậy.

Kiều An rất giỏi trò chuyện xã giao, cứ như anh sẽ thích mọi thứ bạn thích, cũng sẽ ghét mọi thứ bạn ghét, lo cho mọi nỗi lo của bạn, chỉ hận không thể gặp được bạn sớm hơn.

Dường như chỉ cần anh muốn là sẽ hòa nhập được với bất cứ ai trên đời.

Đến khi Kiều An mang theo túi đồ hộp về đến nhà, ngoài cửa hàng tiện lợi dưới tầng chẳng có ánh đèn nào chờ đón anh.

Dường như trong mắt Kiều An có chút cô đơn. Nhưng khi ánh đèn cảm biến sáng lên theo tiếng bước chân, tất cả cô đơn kia chỉ như là ảo giác.

Dù sao cũng là ngài trưởng phòng lên được trời, xuống được đất, sao có thể yếu ớt như thế.

- Em về rồi!

Anh bật đèn, cất tiếng chào với khung ảnh trên bàn.

Trong ảnh, hai thanh niên ngồi tựa vào nhau trên chiếc xích đu xinh đẹp. Họ mỉm cười nhìn vào ống kính, một người cao lớn, đẹp trai. Một người nhỏ nhắn, đáng yêu.

Nhìn thoáng qua hai người đó thì chẳng thấy có ai giống Kiều An. Phải cố gắng lắm mới liên tưởng được chàng trai xinh xắn đáng yêu đang cười ngọt ngào trong ảnh với Kiều An mảnh khảnh, gầy gò ở đây.

Kiều An cất đồ ăn được tặng vào tủ lạnh, dọn dẹp đồ đạc đi làm gọn gàng, rửa tay, thay quần áo.

Hôm nay anh mặc đồ ở nhà là một chiếc áo ngắn tay màu xanh lam nhạt. Mặt trước áo có hình hoa hồng không tính là đẹp, lại còn là kiểu nữ. Tuy áo to nhưng tay lại ngắn hẳn so với nam, tổng quan trông cứ kì quặc kiểu gì. Áo này Kiều An mua ở lề đường, chỉ 15 đồng hai cái, còn có một chiếc áo nam in hình vương miện xấu xấu.

Cả hai đều không đẹp, nhưng tốt ở chỗ là vải bông 100%. Kiều An mặc áo đó đã hơn 5 năm, giặt hoài giặt mãi đến mức mỏng dính, mục cả vải.

Kiều An vẫn không nỡ bỏ, cũ thì cũ, rách thì rách, dù sao cũng rách đằng sau, chẳng nhìn thấy.

Không thấy thì là không rách. Hahaha.

Con người phải trải qua cảnh khốn cùng mới hiểu được tầm quan trọng của việc tiết kiệm. Mấy năm trước gia đình Kiều An có biến cố, phá sản bất ngờ. Vậy nên bây giờ dù đã là trưởng phòng, công việc ổn định, thu nhập cao nhưng anh vẫn không nỡ vứt bỏ chiếc áo cũ.

Dù sao cũng phải tiết kiệm mới mua được nhà.

Kiều An vừa cắt hành lá vừa vui vẻ nghĩ đến mấy tháng nữa anh có thể mua một căn hộ 40 mét vuông.

Đến lúc đó, anh lại có nhà rồi.

Nghĩ vậy anh lại thấy hạnh phúc hơn chút, vậy là vui vẻ cho mình thêm một quả trứng gà.

Kỹ năng nấu nướng của Kiều An học được lúc làm thêm trong quán ăn. Không học được mười phần, nhưng cũng được đến sáu, bảy phần. Có điều Kiều An thâm tàng bất lộ nhiều năm, chưa ai có cơ hội nếm thử đồ ăn anh làm. Do họ không có lộc ăn.

Cơm chiên trứng thơm ngát đã xong, Kiều An bưng chén ngồi xếp bằng trên sô pha. Nhà anh bé tí nên cũng chẳng để ý gì nhiều, vừa ăn vừa mở TV xem linh tinh.

Kiều An chuyển kênh tới tới lui lui, cuối cùng dừng lại ở một kênh tin tức.

“Một căn biệt thự ở khu Đức Tương Uyển, quận Quảng Minh đã được bán đấu giá vào ngày 2 tháng 7. Biệt thự có diện tích 1274,61 mét vuông, giá khởi điểm 5360,7 vạn. Biệt thự có 9 phòng ngủ, 8 phòng khách, 10 nhà vệ sinh, 2 phòng bếp và một bể bơi, tiêu chuẩn cho một gia đình, có vườn trước và sau. Người cuối cùng ra giá là ông Chu với 54,92 vạn...”

Nội thất xa hoa trong biệt thự lần lượt được chiếu lên màn ảnh. Kiều An cúi đầu múc một muỗng cơm thật to, lúng búng nói:

- Cỏ tốt thế mà cũng không chịu dọn bớt đi.

Nhìn kĩ sẽ thấy, chiếc xích đu cũ nát trong sân biệt thự giống hệt chiếc xích đu trong tấm ảnh cũ trên bàn nhà anh.

Cảnh còn, người mất.

Hết chương 01

19.5.22

Tối hôm kia vừa đọc vừa sụt sịt nên hôm nay quyết định phải cho mọi người hức hức chung với tuiiiiiiii.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.