Tùy Ý Luân Hãm

Chương 2: Chương 2






Editor: Sao Nhỏ

Dung Lê câu môi:" Được thôi, luật sư Tống."

Dứt lời, Tống Tuân Thanh liền đem cái bật lửa màu xám bạc đưa cho cô, dưới ánh đèn, ánh lửa từ chiếc bật lửa tản ra, thế nhưng chiếu đến đôi mắt cô có điểm say..

Trong chốc lát hút thuốc, trong chốc lát uống rượu, đây là quan báo tư thù?*

* ý nói anh nhà lợi dụng việc công để báo thù việc tư á:<

Không nghĩ tới rằng Tống đại luật sư cũng làm những việc này, cái gọi là hận đến mức tận cùng chắc là như thế đi.

Tống Tuân Thanh khóe môi hơi nhếch, đôi mắt thâm trầm nội liễm, phảng phất như vực sâu có thể hút được tất cả vào bên trong.

Dung Lê khéo léo mỉm cười mà châm thuốc cho anh, Tống Tuân Thanh cười nhạt, không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, biểu hiện làm cho ai cũng không nhìn ra hai người họ từng có quan hệ.

Cô hơi hơi cuối đầu, sợi tóc lơ đãng xẹt qua ống tay áo của anh, cô lại nhanh chóng nghiêng đầu, ý đồ muốn cùng anh giữ một khoảng cách an toàn. Tống Tuân Thanh mặt không đổi sắc lặng lẽ đem động tác nhỏ của cô thu vào đáy mắt.

" Luật sư Tống, anh nên ít hút thuốc, thuốc là và rượu đều có hại cho thân thể."

" Dung tiểu thư nói rất đúng." Tống Tuân Thanh mày kiếm nhíu lại, nhẹ nhàng phun ra một làn khói, như cười như không mà nói:" Chỉ là tôi muốn nói, hút nhiều thuốc uống nhiều rượu gây tổn thương nhưng lại không bằng một chữ tình, thuốc lá và rượu thương thân thể, mà tình thương tâm."

*Thương ở đây là gây hại, tổn thương.

Anh thật đúng là không có lúc nào mà không đề đến cô.

Dung Lê trở lại vị trí của mình, Thôi sản xuất còn đang hút thuốc.

Dung Lê cổ họng ngày càng khó chịu, nhịn không được ho nhẹ.

Tống Tuân Thanh một bên cùng Trương đạo diễn nói chuyện, một bên đứng lên tùy ý mở ra một nửa cửa sổ. Trong phòng ấm áp, không gian lớn, mở cửa sổ cũng không làm cho không gian trong phòng chuyển lạnh, ngược lại làm cho không khí tươi mát rất nhiều.

Kiều Hi cong cong môi, chủ động hướng Tống Tuân Thanh kính rượu:" Tống luật sư, tôi có một vài vấn đề pháp lý không rõ lắm, có thể cho tôi phương thức liên lạc, được không?"

Tống Tuân Thanh sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười ôn tồn lễ độ, trời sinh lại mang cảm giác áp bức cùng xa cách:" Có thể đến Cảnh Thiên tìm tôi, thời gian làm việc thường ngày từ buổi sáng 8 giờ rưỡi đến buổi chiều 5 giờ tôi đều ở đấy."

Kiều Hi ý tứ là muốn truy được phương thức liên lạc riêng, mà đối phương ý lời trong ý ngoài đều là rõ ràng cự tuyệt, thực xấu hổ, cô ta đang muốn mở miệng, đối phương lại liếc một ánh mắt lạnh lùng lại đây:" Kiều tiểu thư còn có chuyện gì khác sao?"

Kiều Hi bị đóng đinh tại chỗ:" Tôi..."

Tống Tuân Thanh hơi hơi nghiêng người, không cho cô ta nửa ánh mắt mà dừng lại ở thân ảnh Dung Lê.

Dung Lê bị ánh mắt này nhìn đến có điểm sợ hãi, điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của bạn thân, Lâm Tri Khê.

Cô cùng đạo diễn chào hỏi xong liền đi ra ngoài.

Tống Tuân Thanh khẽ cau mày, tức khắc lạnh lùng ra ngoài mặt:" Kiều tiểu thư, xin lỗi không tiếp được, tôi có việc."

Sau đó liền đuổi theo.

Phía cuối hành lang có một phòng vệ sinh, Dung Lê liền đứng trước bồn rửa tay, vừa nghe Lâm Tri Khê nói chuyện vừa đồ lại son môi.

Tùy ý nói chuyện vài câu, Dung Lê trào phúng mà cười:" hôm nay tớ thế nhưng lại gặp phải Tống Tuân Thanh, quả thực xui xẻo đến tột đỉnh."

Lâm Tri Khê ngược lại rất tò mò:" Luật sư Tống hiện tại thế nào?"

Dung Lê dùng khăn giấy lau sạch son môi bị thừa:" Cái gì thế nào?"

" Hmm, khí chất, dáng người, tướng mạo bây giờ ra sao a?"

Lâm Tri Khê là người luôn luôn nhan khống*, đã 25 tuổi mà vẫn như cũ ấu trĩ.

* nhan khống ở đây là chỉ những người mê sắc đẹp, thấy sắc liền mờ mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.