Tùy Ý Luân Hãm

Chương 3: Chương 3






Editor: Sao Nhỏ

Khi đó đại khái là yêu đương đến điên rồi, ngay cả muốn ăn so với trước nhiều hơn nữa. Người đàn ông đó ngày thường rất lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với cô, anh sẽ lộ ra mặt ôn nhu và kiên nhẫn.

Lúc cô đói bụng, anh sẽ đau lòng, anh còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, làm nhiều món ngon khác nhau cho cô ăn. Dung Lê vì duy trì dáng người đẹp nên chỉ ăn một chút, anh liền nhíu mày, mà khi đó anh đã là một người có vị trí cao trong giới, anh ôm cô nói:" Mập một chút cũng đẹp."

Dung Lê chỉ lắc đầu, nũng nịu mà cười:" Em mới không tin."

Nhưng càng về sau, cô lên tận mười cân, mặt béo một vòng, hiệu quả trước ống kính thật kém. Dung Lê uể oải muốn chết, chỉ có anh là nhẹ nhàng véo lên má cô, hôn hết lần này đến lần khác.

Hiện tại nhớ lại những chuyện đó, thật sự cảm thấy thổn thức. Bây giờ cô chỉ là một diễn viên nhỏ bị bôi đen, sống được ngày nào hay ngày đó, không biết sự nghiệp có thể hay không trở lại như trước được.

Mà người kia là người thừa kế tập đoàn, thân phận không nhỏ, lại còn là một luật sư danh tiếng lẫy lừng, mở văn phòng luật sư Thiên Cảnh nổi tiếng nhất Giang Thành.

Đã thế trời sinh bộ dáng anh tuấn, khiến bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng hâm mộ.

Dung Thần từ phòng ngủ mở cửa bước ra, trên mặt còn trang điểm nhẹ, cầm túi xách nhỏ đang muốn ra ngoài:" Chị ơi, em đi ra ngoài gặp mặt bạn bè chút ạ."

" Khi nào em về?"

" Tầm 5 giờ ạ."

" Được rồi, nhớ chú ý an toàn đó."

Dung Lê ngồi trên sô pha xem kịch bản cả một buổi chiều, cốt truyện thực lôi cuốn, nhiều tình tiết hấp dẫn, bất tri bất giác bên ngoài trời đã tối. Cô đứng dậy định đi nấu cơm, phát hiện ra Dung Thần còn chưa về nhà, không khỏi cảm thấy sót ruột. Nha đầu Dung Thần này, ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, về nhà luôn đúng giờ.

Trong lòng Dung Lê bỗng có dự cảm xấu, cô cứ đi qua đi lại trong phòng khách chau mày.

Dung Lê chạy nhanh đến phòng ngủ lấy điện thoại, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cô đang định gọi lại, thì bên kia lại đánh gọi lần nữa.

" Xin chào, chúng tôi gọi đến từ cục cảnh sát Dương Thành, em gái cô Dung Thần cùng bạn học đánh nhau, làm hai cô gái bị thương, yêu cầu cô nhanh chóng đến đây xử lý chút chuyện." Cảnh sát nói.

" Vậy Thần Thần có sao hay không?" Dung Lê nghe thế liền bị dọa, lập tức từ trên sô pha bật dậy "Tình huống có nghiêm trọng lắm không? "

Cảnh sát:" Em gái của cô không có bị thương, chúng tôi hy vọng hai bên có thể hòa giải mà không cần thiết dùng đến luật pháp, nhưng bên phía bà Phương cảm thấy không quá vui. Cô Dung, người nhà của bên kia đã đến 1 giờ rồi, cô mau đến đây nhanh đi."

Sau khi cúp điện thoại, Dung Lê vội vàng đội mũ và đeo kính râm, chuẩn bị ra ngoài gọi xe. Trước khi ra cửa cô gọi điện cho Tất tỷ, Tất tỷ vừa là người đại diện cũng vừa là bạn bè tốt, bởi vì cô thân phận đặc thù, chuyện gì cũng phải nói chị ấy một tiếng.

Gọi ba lần không đều không ai nghe máy, vậy cô đành chính mình đi thôi.

Đến cửa Cục Cảnh Sát, xe khó khăn lắm mới vào được, mặt đường đều bị tuyết bao phủ, đi trên đường sẽ phát ra mấy tiếng "cùm cụp cùm cụp."

Sau khi trả tiền cho tài xế, trong lúc vô tình Dung Lê quét mắt đến phía sau, một người đàn ông tây trang giày da bước ra từ một chiếc Canyenne màu đen. Người đàn ông thân hình đĩnh bạc, trên tay cầm cặp da, quần áo gọn gàng không chút cẩu thả.

Nhìn bóng dáng có vài phần quen thuộc, chỉ là Dung Lê không nhìn thấy rõ lắm.

Dung Lê xoa xoa đôi mắt, kéo chặt cổ áo lông vũ, hướng đến cục cảnh sát đi vào.

Dung Thần đang ngồi trên ghế khóc nức nở, lớp trang điểm nhạt trên mặt cũng nhòe đi, thoạt nhìn rất chật vật. Nhìn thấy Dung Lê đã đến, nhấp nhấp môi:" Chị "

Mà đối diện với cô là một người phụ nữ, thoạt nhìn đã 40 tuổi, xách túi xách Fendi, quần áo mặc trên người cao cấp, khuôn mặt giận dữ, giống như gà xù lông vậy, một bộ dáng hận không thể giết chết Dung Thần.

Đứng bên trái người phụ nữ là hai cô gái thoạt nhìn bằng tuổi với Dung Thần, mái tóc vàng rực rỡ, chân mang giày lững đen bóng, khí chất rất giống với người phụ nữ hung dữ kia.

Người phụ nữ nhìn thấy Dung Lê đã đến, cười lạnh một tiếng:" Cô chính là chị của Dung Thần?" Khuôn mặt bà ta hiện lên thái độ khinh thường:" Dung Thần đem con gái của tôi đánh, cô định chịu trách nhiệm như thế nào?"

Hai cô gái giờ phút này vẫn tỏ thái độ kiêu ngạo ngang ngược, tức giận trừng mắt nhìn Dung Thần, trên người không có vết thương nào, chỉ có khuôn mặt hơi đỏ, xem ra Dung Thần cũng không ra tay nặng.

Dung Lê nở nụ cười, lễ phép mà nói:" Mặc kệ thế nào, chuyện này cũng là do em gái tôi động thủ trước, tôi thay nó nhận lỗi với các người."

Dung Thần thấy thái độ của cô hơi khiêm nhường, không khỏi đứng lên, bàn tay siết chặt lại:" Chị, chị không cần khách khí với bọn họ làm gì."

Dung Lê hướng Dung Thần lắc đầu, ý bảo cô đừng nói gì:" Bất quá tôi rất thắc mắc, không biết nguyên nhân bọn nhỏ đánh nhau là gì."

" Cô còn hỏi nguyên nhân đánh nhau?" Người phụ nữ tức giận đến cằm cũng run run:" Em gái của cô đem hai đứa nhỏ nhà tôi đánh thành như vậy, mặc kệ là do nguyên nhân gì tôi cũng không chấp nhận tha thứ.

Nếu đã đánh bảo bối nhà tôi, tôi sẽ làm cho các người phải trả giá đắc."

Dung Thần khóc lên:" Chị, hai người họ đáng bị vậy, là họ mắng chị..."

Lúc này một vị cảnh sát vóc dáng cao lớn bước tới, đem ghi chép cho cô xem.

Hai cô gái kia đã ký tên thừa nhận, bọn họ mắng Dung Lê là kỹ nữ, là minh tinh hết thời, cho dù là tiếp khách cũng không ai muốn ngủ cùng. Còn nhiều lời khó nghe hơn nữa nhưng cảnh sát không muốn ghi vào.

Lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt Dung Lê đã trở nên lạnh lùng, so với trời tuyết bên ngoài nói chừng còn lạnh hơn vài phần.

Người phụ nữ thấy bộ dáng của cô như vậy liền tức giận, giơ tay lên định động thủ:" Nếu như các người không chịu nhận lỗi, tôi đây liền tự mình ra tay giáo huấn!"

Người phụ nữ bất ngờ dơ tay, Dung Lê nghĩ sẽ tránh không kịp, lại có một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy tay của bà ta, đôi tay kia năm ngón tay thon dài, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên. Còn có một mùi hương gỗ nhàn nhạt, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi, làm cô nhịn không được hơi hơi run rẩy.

Tay người phụ nữ dừng ở không trung, giẫy giụa vài cái, lại bị chủ nhân của đôi tay kia dùng sức hất ra, bà ta liền đâu đớn lảo đảo vài bước.

Ngay sau đó một âm thanh lạnh lùng vang lên:" Dừng tay."

Sắc mặt người phụ nữ liền trở nên khó coi, chỉ vào người đàn ông:" Cậu..."

Dung Lê cũng nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang giày da, mi cốt hơi cao, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, diện mạo rất anh tuấn. Cặp mắt hẹp dài của anh phảng phất như trộn lẫn với tuyết bên ngoài, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng làm người khác sợ hãi.

Là Tống Tuân Thanh.

Thời điểm nghe được tiếng nói trầm thấp vang lên, Dung Lê còn tưởng rằng bản thân là đang nằm mơ.

" Tôi chính là luật sư ủy thác của vị tiểu thư này." Tống Tuân Thanh không mặn không nhạt mà mở miệng:" Căn cứ theo những gì tôi được biết, là con gái của bà đối với Dung tiểu thư nhục mạ trước, đã cấu thành tội xâm phạm danh dự, bà xác định vẫn muốn truy vấn tới cùng?"

Anh nhíu mày, cả người không giận tự uy, phảng phất không khí giống như cũng lạnh lẽo theo.

Người phụ nữ chỉ vào Dung Lê:" Cô, em gái cô ta động thủ đánh con gái tôi trước, làm con tôi bị thương."

Dứt lời, bà ta liền kéo con gái lại trước mặt Tống Tuân Thanh.

Mới vừa rồi bà ta còn nổi cơn thịnh nộ, nhìn thấy anh liền hiện lên thần sắc không thể tin tưởng, có điểm kinh ngạc mà trao đổi ánh mắt với con gái, lập tức cảm thấy bất an mà cắn cắn môi dưới, nói nhỏ:" Cậu chính là Tống Tuân Thanh? Việc như thế này mà lại mời được Tống đại luật sư đến đây?"

" Làm sao có thể chứ." Một trong hai cô gái nhỏ giọng nói:" Không chừng chỉ là lớn lên có điểm giống nhau."

Tống Tuân Thanh nhàn nhạt nhìn lướt qua, cặp mắt sâu thẳm chứa đầy lạnh lẽo, trông như khí băng ngàn năm đông lại, người phụ nữ cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, đến nhìn lén anh một cái cũng không dám.

Lúc này Tống Tuân Thanh mới đem ánh mắt lần nữa nhìn vào bà ta:" Căn cứ 《 Luật dân sự cộng hòa nhân dân Trung Quốc 》điều thứ 109 quy định:" Quyền tự do cá nhân và nhân phẩm của công dân sẽ được pháp luật bảo vệ, nếu công dân bị xâm hại danh dự, có quyền yêu cầu đối phương dừng lại việc xâm hại, khôi phục danh dự, ảnh hưởng sau sự việc và đưa ra lời xin lỗi.

Tống Tuân Thanh nói không nhanh không chậm, anh rũ mắt nhẹ vuốt đốt ngón tay." Nếu như bà vẫn cứ khăng khăng nói đạo lý với tôi, tôi đây sẽ không ngại mở mắt chờ xem."

Khí thế như vậy không thể nào là giả vờ được, cô gái vươn tay ra kéo kéo váy bà ta: " Mẹ à, anh ấy chính là Tống Tuân Thanh "

Nghe vậy, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, đây như vậy mà thật sự là Tống Tuân Thanh.

Luật sư Tống tiếng tăm lừng lẫy, là nhân vật hàng đầu ở Giang Thành, bao nhiêu người tranh nhau muốn kết giao. Chồng bà ta cũng thường xuyên nói đến nếu có thể vào được văn phòng luật Thiên Cảnh thì thật sự quá tốt, mà thái độ vừa rồi của bà ta, chính là đã đắc tội với vị này a?

Dung Lê nhìn vào gương mặt của anh, ngũ quan tuấn tú không tùy vết, vẫn không thể bình ổn lại cảm xúc, một cảm giác vi diệu phức tạp rơi vào trái tim, giống như thủy triều dâng lên, không chút sơ hở tập kích vào lòng cô, mà cô trong nháy mắt không thể nào che giấu cảm xúc trong mắt được.

Vì cái gì mà lại giúp cô, lại làm cô cảm thấy càng thêm nan kham?

Mùi gỗ thơm mát nhẹ nhẹ vẫn cứ bao phủ quanh hơi thở cô, mùi hương này với cô thật sự đã quá quen thuộc. Chanel xanh thẫm cô vì anh chọn lựa, nói thật xứng với khí chất của anh.



p/s: tò mò ra sao nên lên gg gõ thử:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.