CHƯƠNG 45.
Các đồng nghiệp trong viện thiết kế chưa từng nghĩ đến người luôn hiền lành như Phương Lỗi sẽ gặp họa sát thân như vậy , giữa trưa ăn cơm ở căn tin vài người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ thở dài, có người nói: “Làm sao xảy ra chuyện như vậy , ai~ , Phương Lỗi một chút cũng không giống người sẽ đắc tội với người khác a.”
Lập tức có người nói theo : “Có đôi khi là bất tri bất giác đắc tội với người khác , chính hắn cũng chưa ý thức được, ôi chao , các ngươi nói có khả năng là ngộ sát hay không a, có lẽ nhận sai người , ta không nghĩ ra được ai muốn giết hắn.”
“Điều này cũng có thể , Phương Lỗi không có tiền, nhà ở cũng chưa có mua, cũng không có người yêu . Động cơ giết người đơn giản là vì tiền hoặc là vì tình, hắn đâu có dính cái nào.”
Vu Nhất Xuyên không phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng ăn cơm . Có người hỏi hắn: “Nhất Xuyên a, ngươi bình thường thường cùng hắn một chỗ, ngươi thấy thế nào a?”
Vu Nhất Xuyên liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Nhân tử vi an, có cái gì tốt mà đi xoi mói.” Nói xong đứng dậy bước đi.
Âu Dương Mẫn Tư cũng đẩy bàn ăn ra: “Người đã mất , nói những điều này có ích lợi gì, ta cũng đi trước.”
Nàng đứng dậy rời đi.
—————————————————————————–
Từ Chiến Thắng đến viện thiết kế tìm Trần chủ nhiệm , hàn huyên vài câu đơn giản.Lúc sau, Trần chủ nhiệm gọi lão Lý tới , giới thiệu hai người một chút. Từ Chiến Thắng đem văn phòng Trần chủ nhiệm trở thành phòng điều tra , đóng tất cả cửa cách âm không cho ai tiến vào, bắt đầu công tác .
Lão Lý một bên nhớ lại một bên trần thuật : “Ngày đó,đại khái là ngày 12…”
Từ Chiến Thắng đánh gảy lời của hắn: “Đừng đại khái, nhớ chính xác.”
“Ân, xác định là ngày 12 , ta đi ký túc xá kiểm tra vệ sinh, tiểu Phương chính là ở một phòng tận cùng phía trong , ta cuối cùng mới đi tới đó, gõ cửa không ai trả lời , kết quả cánh cửa chậm rãi tự mở, nguyên lai là không khóa. Ta cuối đầu vào nhìn một chút, bên trong rất loạn . Ta nghĩ người trẻ tuổi cũng không thường dọn dẹp , nên không để ý nhiếu , ai biết…” Lão Lý thở dài: “Tiểu Phương còn trẻ như vậy…”
————————————————————-
Từ Chiến Thắng điều tra lão Lý xong ,lúc sau bắt đầu điều tra người cùng nạn nhân có quan hệ mà Trần chủ nhiệm cung cấp , hắn ấn từng người điều tra, tự Vu mở đầu bằng chữ V, khi đến hỏi Vu Nhất Xuyên đã là chạng vạng, Vu Nhất Xuyên tiến văn phòng Từ Chiến Thắng liền nhận ra hắn : “Thật là ngươi a!”
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Ngươi là?”
“Ngươi bây giờ so với hồi còn trung học không khác nhau là mấy. ” Khác nhau duy nhất chính là càng ngày càng suất . “Ngươi không nhớ rõ ta cũng đúng , lúc ấy ta ngồi ở phía trước , Lê Húc ngồi ở ghế sau, là hắn hỏi ngươi .”
“Ngươi nói Lê cảnh quan?” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ một chút: “Ta nhớ rõ ngươi , lúc ấy ngươi là ngồi phía trước, ta từ kính chiếu hậu nhìn thấy ngươi .”
Từ Chiến Thắng chỉa chỉa ghế dựa ý bảo hắn ngồi xuống: “Không thể tưởng tượng lại gặp được ngươi , một lần gặp ngươi vẫn là còn cấp ba, hiện tại công tác, thật có lỗi chiếm dụng một chút thời gian của ngươi hỏi mấy vấn đề.”
“Không có việc gì.” Vu Nhất Xuyên ngồi xuống: “Xin hỏi.”
Từ Chiến Thắng cầm lấy bút: “Chuyện Phương Lỗi chắc ngươi biết , ngươi cùng hắn quan hệ thế nào?”
Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Cũng xem là quen biết.”
“Ngươi thấy hắn lần cuối cùng là khi nào?”
“Ta phải nghĩ lại, bởi vì ta là thực tập sinh , còn chưa chính thức đi làm, không phải mỗi một ngày đều đến đây , thời điểm không đến liền không thấy được hắn.”
“Như vậy a, ngươi quen biết Phương Lỗi , ngươi nghĩ hắn là người như thế nào?”
“Hắn rất tốt , thành thật, ngay thẳng , si tình.”
Từ Chiến Thắng dừng bút: “Si tình?”
“Hắn vẫn thích một cô gái trong viện , chính là Âu Dương Mẫn Tư, mọi người đều biết , bất quá vẫn không có thành công.” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Nhưng hắn vẫn là đối Mẫn Tư học tỷ một lòng… Ai… Kết quả hiện tại…”
“Theo ngươi biết, Phương Lỗi có kết thù kết oán với ai hay không , hoặc là có phát sinh tranh chấp linh tinh?”
“Ta không rõ ràng lắm. ” Vu Nhất Xuyên ngừng một chút: “Hẳn là sẽ không, Phương Lỗi là người tốt.”
————————————————-
Từ Chiến Thắng điều tra tất cả xong ,trở về cục đã là đêm khuya, Lê Húc còn chưa đi, ngồi ở trên bàn xem văn kiện.
Từ Chiến Thắng đi qua: “Mệt chết đi được, sao ngươi còn chưa về nhà?”
“Chờ ngươi nha. ” Ánh mắt Lê Húc vẫn nhìn văn kiện, chỉ bàn bên cạnh: “Vừa kêu , còn nóng ,để lại một phần cho ngươi.”
Từ Chiến Thắng nhãn tình sáng lên, đi qua lấy ra sữa đậu nành trong túi plasic uống: “Vẫn còn nóng, ngươi thật tốt.”
“Biết ngươi đến giờ này mới về được , ta đã ăn xong , còn lại là của ngươi. ” Lê Húc giương mắt nhìn hắn: “Kết quả điều tra như thế nào?”
“Cùng không khác biệt lắm , ta xem qua phòng Phương Lỗi , người bình thường sẽ cảm thấy là hắn không có dọn dẹp phòng, nhưng căn cứ mấy năm nay phá án của ta …” Từ Chiến Thắng nhìn Lê Húc : “Đương nhiên án của ta không thể so với mấy án lớn của ngươi , căn cứ kinh nghiệm của ta, phòng của hắn không phải không có dọn dẹp , mà là bị người lục tung.”
“Nga?”
“Hơn nữa thủ đoạn rất cao minh, phải là tay lành nghể , cơ bản các góc đều có giở, liếc mắt một cái có thể nhìn lại bảo trì nguyên dạng cơ bản.”
Lê Húc thuận miệng nói:” Đúng vậy , gian phòng của ngươi thực loạn cho nên rất có kinh nghiệm đi.”
“Uy!” Từ Chiến Thắng không hút tiếp sữa : “Ta là nghiêm túc!”
“Hảo hảo, ngươi tiếp tục nói.”
“Ta điều tra những người liên quan , bọn họ nói Phương Lỗi quan hệ đơn thuần , cơ bản cũng chính là đi làm tan tầm, là một người thành thật, không nhạ cái ân oán gì , theo lý thuyết hẳn là sẽ không trêu chọc đến người có thủ đoạn giết người lưu loát a…” Từ Chiến Thắng ra vẻ thần bí nói: “Chính là…. ta gặp một cố nhân, hắn cung cấp một manh mối.”
Lê Húc cười cười: “Là cái gì?”
“Phương Lỗi là một người si tình , hắn thích một cô gái trong viện , nhưng cô bé kia vẫn không chấp nhận hắn.”
“Này?” Lê Húc nghĩ nghĩ: “Tựa hồ cùng án kiện không có quan hệ gì, bất quá tra án là không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào . Ngươi mới vừa nói cố nhân…” Hắn tạm dừng một chút: “Chính là Vu Nhất Xuyên lúc trước đi.”
“Chính là hắn! Càng suất a! Sao hắn không đi làm diễn viên điện ảnh,chạy tới làm kiến trúc sư a!” Từ Chiến Thắng mồm to ăn bánh : “Ta liếc mắt một cái liền nhận ra hắn !”
Lê Húc đem văn kiện để xuống: “Thật vậy sao, hắn có điểm gì…đáng ngờ không?”
Từ Chiến Thắng lắc đầu: “Không có, ngươi sẽ không nghĩ hắn sẽ hạ thủ con mọt sách đó đi , ngươi không phải nói là người có kinh nghiệm làm sao?”
“Ân, một đao kia sạch sẽ lưu loát , người chết liền bị mất mạng, ta cũng hiểu được phải là sát thủ, nhưng trực giác luôn cảm thấy kỳ quái . ” Lê Húc ngừng một chút: “Ngươi biết không, ta cùng Vu Nhất Xuyên hai năm trước đã gặp lại.”
Từ Chiến Thắng một bên ăn một bên nhìn hắn.
“Kế phụ hắn té xuống nước chết , lúc ấy xem xét là ngoài ý muốn, cũng không chỉ một người chứng minh đích xác là ngoài ý muốn, ta cũng tin đó là ngoài ý muốn.Nhưng là ta cuối cùng cảm thấy được, nam nhân Vu Nhất Xuyên này , bên người luôn phát sinh mấy án có người bị thương, có người tử vong ,điều này thật sự rất trùng hợp.”
“Ngươi không phải nói phải tin chứng cớ sao, nếu chứng cớ biểu hiện cùng hắn không quan hệ, vậy cùng hắn không quan hệ a, đừng đem cảm tình cá nhân vào.”
Lê Húc mỉm cười nhìn hắn: “Ta cùng một nam nhân có cái quan hệ tình cảm cá nhân gì? Nhưng ngươi nhận ra hắn liền hưng phấn như vậy , gặp được suất ca a!”
Từ Chiến Thắng thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, uống một mồm to sữa đậu nành : “Mẹ nó, lão tử cũng không phải đồng tính luyến ái, hắn suất không suất cùng ta có quan hệ gì!”
“Ta chỉ nói giỡn thôi!” Lê Húc thu liễm , tươi cười nói: “Nghiêm chỉnh mà nói , lúc ấy chúng ta phá án lần đầu , nhận định Vu Nhất Xuyên là trong sạch , là bởi vì chúng ta không tìm được chứng cớ gây án của hắn , nhưng vấn đề là, chúng ta cũng không tìm được chứng cứ hắn sẽ không gây án.”
Từ Chiến Thắng lắc đầu: “Đó cũng là án bốn năm trước , cho dù hiện tại muốn tìm , cũng tìm không thấy a.”
“Đúng vậy, nhưng có thể từ đó phát hiện Vu Nhất Xuyên là hạng người gì, nếu án năm đó là hắn làm ,chứng tỏ hắn là một người rất thông minh, hơn nữa là ngươi rất có tâm cơ .”
“Nếu không phải ?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.”
“Uy!” Từ Chiến Thắng nhịn không được nói : “Vậy ngươi chính là nhận định hắn làm rồi!”
“Ha hả, ta chỉ là muốn chứng minh là hắn có thể làm , chỉ cần chứng minh là hắn làm , cũng không cần chứng minh không phải hắn , OK…” Lê Húc đột nhiên dừng lại lời nói.
Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Ta đột nhiên nhớ tới án tử thứ hai. ” Lê Húc nghĩ nghĩ mở miệng: “Chúng ta lúc ấy nhận định là ngoài ý muốn, thứ nhất là nhân chứng vật chứng, thứ hai chính là thái độ Vu Nhất Xuyên tích cực cứu người , lúc ấy hắn liều mạng tìm người cứu kế phụ rơi xuống nước , đến nỗi thanh âm cũng ách , hơn nữa cũng có người chứng, nhưng là chúng ta cũng xem nhẹ một điểm …”
“Là cái gì?”
“Hắn tích cực tìm người tới cứu , chúng ta liền cho rằng hắn muốn cứu người, hắn nơi nơi hỏi ai biết bơi lội tới cứu kế phụ hắn , chúng ta cho rằng hắn không biết bơi , kỳ thật…” Lê Húc nhìn Từ Chiến Thắng : “Chính là nếu hắn biết bơi?”
Từ Chiến Thắng đột nhiên nổi da gà.
END 45.