Cô và anh sống trong một ngôi làng nhỏ. Ngày ngày, họ nắm tay nhau ngắm mặt trời mọc, lại tựa vào nhau nhìn mặt trời lặn. Tình cảm đơn thuần cứ thế nảy sinh.
Cuộc sống êm đềm trôi. Năm cô tròn 18 tuổi. Anh dịu dàng mỉm cười: Đồng ý lấy anh được không?. Cô mỉm cười rạng rỡ: Đồng ý!
Tối đó, cô ôm lồng ngực nóng rực vì hạnh phúc thiếp đi...
Vốn dĩ, mọi chuyện đều rất tốt đẹp như thế.
...
Nhưng vận mệnh đâu thể nói trước điều gì?
...
Đêm tân hôn, cô mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, tim đập nhanh đến kì lạ. Cô cứ nghĩ là do mình quá vui vẻ, nhưng đợi đến khi cảm giác được nhịp tim mình yếu dần, cô mới hoang mang hiểu ra. Dường như, tim cô không giống những người khác....
...
Lơ lửng giữa không trung, cô đau lòng nhìn anh ôm lấy thân mình cô hét lên điên cuồng. Đó... là lần đầu tiên cô thấy anh thất thố như vậy...
...
Gần một tuần, anh cứ như vậy canh giữ linh cữu cô. Một tấc không rời...
...
Trước điện Diêm La, cô quật cường nhìn thẳng vào vị Diêm Vương trên cao, quật cường cầu xin:
- Nếu... nếu tôi có thể vượt qua tất cả các khảo nghiệm của U Minh Ty, dùng 10 năm dương thọ kiếp sau... có thể đổi lấy 1 lần trở lại nhân gian, để một lần được mang trong mình giọt máu của anh ấy... có được không?
Diêm Vương trầm ngâm nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
Khoảnh khắc lại thấy ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt mình, cô tham lam nhìn về phía trước, nhìn thấy một người con trai tiều tụy cúi đầu vuốt ve linh cữu bằng gỗ lim... Cô đau lòng, mắt đẫm lệ chạy về phía anh, muốn mở miệng gọi tên anh nhưng dường như nói không nên lời...
Đột nhiên, anh quay về phía cô. Đôi mắt mệt mỏi ánh lên một tia khác lạ. Anh nhấc một bàn tay về phía cô, quật mạnh. Khóe miệng hơi mím dường như khẽ mấp máy.
Thứ như ngươi... không nên làm vấy bẩn... nơi an nghỉ của cô ấy...
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đau đớn nhắm mắt lại.
Linh hồn lạnh lẽo một lần nữa lơ lửng trên không trung, lúc này cô mới nhận ra... thân thể mà cô hồi sinh là... một con muỗi!