Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 89: Chương 89: Bạch cốt




Dịch: Quyên Nami

Tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh khi nhìn thấy bộ xương trắng hếu đang nằm trong chăn của lão già.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì vai tôi bị một bàn tay vỗ vào từ phía sau.

Tôi giật mình quay đầu lại thì ra đó chính là lão già họ Trương trong bộ đồ leo núi.

“Chàng trai, tìm ta có chuyện gì vậy?”

Tôi nhíu mày cảnh giác, hồi lâu mới chỉ tay về phía bụi cỏ nói nhỏ:

“Tôi nhìn thấy bụi cỏ đằng kia lay động nên tính kêu mọi người thức dậy để đề phòng bất trắc”

Lão già nghe vậy liền bật cười rồi khoát tay:

“Không sao đâu, là ta mới ra đó đi vệ sinh thôi”

Lão già nói những lời này khiến tôi hoang mang, bụi cỏ đó không cao lắm, không thể nào ổng ở trong đó mà tôi lại không thấy được?

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi lấy hết can đảm chỉ tay vào lều hỏi:

“Vậy thì chuyện gì đang xảy ra ở trong lều của ông?”

“À, ý cậu là nói cái này đó hả?”

Vừa nói lão già vừa cúi đầu chui vào lều đưa tay chỉ vào bộ xương đang nằm trong chăn của lão ấy.

“Đó là bà xã của ta, bà ấy đã mất cách đây 20 năm, đi đâu ta cũng đem bà ấy theo, xin lỗi cậu vì đã làm cậu hoảng sợ nha!”

Cài gì cơ? Vợ của ổng sao?

Tôi đã đọc được rất nhiều thông tin về những trường hợp biến thái ở nước ngoài. Có những người sau khi vợ chết thì vẫn ôm xác vợ khi ngủ, đem xác giấu vào tủ đông, hoặc chôn trong tường nhưng mà ông già này lại đem cả hài cốt của vợ đi khắp nơi thì trình độ biến thái của lão ấy chắc phải thuộc top 3 cmnr!

Lão già thấy tôi toát mồ hôi liền rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho tôi, nói:

“Chỉ tại ta không báo trước cho mọi người vì cũng sợ mọi người sẽ hoảng sợ, thôi, cậu lau mồ hôi đi”

Tôi không thể nào tin vào những lời giải thích này của lão ấy, tôi chỉ cầm lấy khăn giấy, không nói gì nữa, xoay người trở lại lều của mình.

Chui vào lều rồi, sống lưng tôi vẫn lạnh toát khi nghĩ về bộ xương trắng hếu kia.

“Vợ khỉ mốc á!”

Tôi chửi thầm trong bụng. Lão già này ngay từ lúc trên tàu đã lén lén lút lút chẳng giống người đàng hoàng chút nào, giờ bị tôi bắt quả tang lại diễn trò giống như mình là một người chung thủy vậy!

Tôi không thể chấp nhận chuyện này được bèn đánh thức lão Lưu đang ngủ say bên cạnh dậy, bị tôi đánh thức, lão Lưu cứ tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi vội vàng ghé sát tai lão Lưu kể lại những gì vừa xảy ra.

Lão Lưu nghe xong cũng hoảng hồn, lão ấy nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định chống gậy sang lều lão Trương xem xét.

Lão Trương dường như không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và lão Lưu bước vào lều. Bộ xương trắng vẫn nằm im trong chăn, do khoảng cách khá gần nên tôi nhìn rõ bộ xương này từ đầu đến chân không thiếu mảnh nào, đúng là một bộ xương người hoàn chỉnh.

Như có một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng của tôi khi nghĩ đến cảnh lão già này vác theo bộ xương khô mỗi ngày, sau đó tối đến lại xếp ra nằm ôm ngủ, thật sự quá ghê rợn.

Lão Lưu quan sát tỉ mỉ bộ xương, hỏi nhỏ:

“Chị nhà mất khi nào vậy?”

Lão Trương trả lời:

“Bà ấy ngã bệnh vào năm 1977 sau đó thì mất, tôi nhớ bà ấy không chịu nổi nên sau khi chôn cất bà ấy xong, tôi đã lấy hài cốt của bà ấy lên và luôn mang theo bên người”

Lão Lưu nghe vậy chỉ gật đầu rồi bảo tôi đi ra ngoài.

Ủa, chuyện này vậy là xong rồi đó hả?

Khi ra khỏi lều, tôi chưa kịp hỏi lão Lưu đã nói nhỏ:

“Chỉ là một bộ xương khô bình thường không có gì đặc biệt cả, mi không cần phải lo, đi ngủ đi”

Lão Lưu nói xong cũng không chờ tôi phản ứng đã chui tọt vào lều tiếp tục ngủ.

Lão Lưu có thể không để ý nhưng tôi thì không thể, cứ coi như lão già đó nói thật đi nữa nhưng ở đất nước này người ta vẫn luôn chú trọng đến việc “nhập thổ vi an” tức là chỉ khi nào người chết được chôn dưới đất mới thật sự là được an nghỉ. Vậy mà ông già này hàng đêm đều ôm bộ xương đó đi ngủ, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với nó, nghĩ đến đây khiến tôi nổi hết da gà.

Mặc dù vẫn còn đang buồn ngủ nhưng sau khi trãi qua chuyện này thì tôi tỉnh táo hẳn. Hiện tại tôi không chỉ muốn canh chừng dã thú bên ngoài tấn công mà còn phải chăm chú quan sát cái lều vải của lão già biến thái này nữa.

Sau khi trời sáng, mọi người đều rời khỏi lều, Bạch Phàm thấy tâm trạng của tôi không tốt liền hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi sợ Bạch Phàm sẽ hoảng sợ khi biết được lão già kia luôn vác theo bộ hài cốt bên mình nên chuẩn bị tâm lý cho cô ấy rồi kể cho cô ấy nghe về chuyện đó.

Điều mà tôi không ngờ tới là Bạch Phàm sau khi nghe xong không những không cảm thấy ghê sợ mà còn tỏ ra hết sức ngưỡng mộ lão Trương, cô ấy cho rằng lão ta là một người đàn ông tốt hiếm có, không những vậy, cô ấy còn rất hâm mộ về hai người bọn họ và cho rằng lúc còn trẻ nhất định bọn họ đã có một chuyện tình lâm li bi đát.

Cách suy nghĩ của nữ giới thật sự rất khác với đàn ông, tôi nghe Bạch Phàm nói những điều này xém chút nữa là té xỉu.

Sau bữa sáng, chúng tôi thu dọn lều và bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình đi tìm thung lũng Lá Đỏ.

Hôm nay thời tiết tốt, nắng đẹp, chúng tôi lần theo bản đồ đi hết cả buổi sáng.

Đoạn đường này là đoạn đường mà cả hai tấm bản đồ đều có chung nên chắc là không sai. Lúc đi đến một ngã ba, đoàn chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi và nghiên cứu bước tiếp theo phải đi như thế nào.

Tôi ngồi tựa vào một gốc cây to, lão Trương cố ý lại gần ngồi bên cạnh tôi.

Tôi liếc nhìn cái ba lô to tướng của lão mà không khỏi rùng mình, tôi hỏi:

“Ông Trương, trời đẹp vầy sao ông không đem bà nhà ra phơi nắng?”

Lão Trương cười nói:

“Không được đâu, hôm nay nắng to quá, ta sợ phơi sẽ làm hỏng bà ấy mất”

Những lời này rất thuyết phục, thật ra nếu như bộ xương kia chính là vợ của lão ấy thì tận đáy lòng tôi cũng cảm thấy rất kính nể lão, thế nhưng lão già này ngay từ đầu đã không để lại ấn tượng tốt cho tôi cho nên tôi luôn cảm thấy lão ấy không phải là người tốt mà giống như một kẻ “miệng nam mô bụng bồ dao găm” ấy!

Lão già thấy tôi không muốn nói chuyện nên cũng không nói gì thêm, một lát sau lão ấy đi qua chỗ lão Lưu để cùng nghiên cứu bản đồ.

Tên học trò của lão già cũng biết chuyện bộ xương khô đã bị lộ và cũng nhận ra thái độ không tốt của tôi đối với chuyện này cho nên hắn lại gần bắt chuyện với tôi:

“Người anh em, anh đừng sợ bộ xương mà thầy em mang theo, em có thể làm chứng đó chính là xương của cô em, hai người bọn họ yêu thương nhau nhiều lắm, nhưng mà cô em đã qua đời khi em còn rất nhỏ”

Thằng nhóc này cùng phe với lão Trương, làm sao có thể tin những lời hắn nói được, tôi chẳng qua chỉ lịch sự gật đầu mà thôi.

Hắn bắt đầu kể lể cho tôi nghe về cô của hắn lúc còn sống ra sao, nào là cô ấy rất hiền, nào là tình cảm của vợ chồng lão Trương rất bền bỉ keo sơn, nào là tao lao tứ đế một hồi nhưng tôi nghe tai này lại lọt qua tai kia, chẳng đọng lại chút gì.

Sau khi nghỉ ngơi, cuối cùng chúng tôi quyết định đi theo bản đồ của lão Lưu. Chúng tôi lại tiếp tục vác ba lô lên đường.

Núi Trường Bạch rộng lớn bao la, càng vào sâu càng khó phân biệt phương hướng, chúng tôi cứ đi loanh quanh rồi dừng lại một chút, chẳng mấy chốc mặt trời lại xuống núi, trời tối dần.

Tôi sợ Bạch Phàm đuối sức nên xách hộ ba lô cho cô ấy. Ngay khi chúng tôi vừa đi đến ngã ba thứ hai trên bản đồ bỗng nhiên gió lốc nổi lên, lá cây trên mặt đất bị thổi tung khiến chúng tôi khó mà mở mắt ra được. Thông thường, chỉ ở những nơi bình nguyên mới có gió, ở trong rừng rậm mà có gió lớn như này thì đây đúng là lần đầu tiên mà tôi gặp.

Gió lốc càng ngày càng mạnh khiến chúng tôi đứng không vững. Mặc dù ai nấy đều ôm lấy một cây to nhưng thiếu điều bị nó thổi bay.

Lão Trương ngẩng đầu nhìn về phía xa rồi quay sang cậu học trò bên cạnh la lớn:

“Tiểu Chu, thắp nhang”

Cậu thanh niên kia nghe vậy vội vàng bỏ ba lô xuống, lấy ra một cây nhang rồi dùng bật lửa đốt nhang.

Sau khi đốt nhang xong, cậu ấy nhanh chóng đưa cây nhang cho lão Trương. Lão Trương cầm cây nhang đi thẳng về phía trung tâm của cơn gió lớn, đi đến tận ngã ba lão mới dừng lại và cắm nhang xuống đất.

Vừa cắm nhang, lão ấy vừa niệm lầm rầm gì đó trong miệng.

Thật kỳ lạ, nhang vừa cắm xuống đất thì lập tức cơn gió lạ bỗng tan biến.

Bạch Phàm sợ hãi bám chặt lấy tay tôi, lão Lưu thấy gió đã dừng lại liền bước về phía trước, nói:

“Ông anh, sao lại có cơn gió lạ này vậy nhỉ, có chuyện gì sao?”

Lão Trương phủi phủi mấy cái lá cây còn dính trên người, cười nói:

“Gặp được cơn gió lạ này là điềm tốt đó, chứng tỏ chúng ta đang đi đúng đường rồi!”

“Ông anh nói vậy là sao?”

Lão Trương nói tiếp:

“Đường đến thung lũng Lá Đỏ thường xuyên có những thay đổi, nhưng tôi nghe người ta nói nếu như đi đúng đường thì sẽ trãi qua một cơn gió lạ và một trận mưa to, tôi đã tìm kiếm trong suốt 40 năm tổng cộng là 8 chuyến đi nhưng chỉ gặp gió lớn đúng 1 lần, không ngờ hôm nay lại gặp lại cơn gió này”

Lão Lưu nghe vậy liền gật gật đầu sau đó động viên mọi người tiếp tục lên đường.

Chúng tôi theo hướng cắm nhang ở ngã ba mà đi, đi một lúc thì đến được một khu đất khá bằng phẳng và rộng rãi.

Trời cũng sắp tối nên chúng tôi quyết định dựng trại nghỉ qua đêm tại đây.

Trãi qua chuyện tối qua, tôi cố ý dựng trại của Bạch Phàm cách xa lều của lão Trương.

Lão Trương thấy vậy cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ nhìn tôi gật đầu và mỉm cười.

Sau khi dựng lều xong, cũng như tối qua, chúng tôi lại ngồi quây quần bên nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

Bạch Phàm rất tin tưởng lão Trương, cô ấy khao khát muốn biết về chuyện tình của vợ chồng lão ấy.

Lão Trương dường như rất sẵn lòng kể về chuyện này, lão ấy cười và nhớ lại.

Chúng tôi bị cuốn hút bởi câu chuyện thời trẻ của họ, nếu không tát mình kịp thời, chắc tôi cũng đã bị lão ấy làm cho mê muội.

Bạch Phàm là người sống tình cảm, cô ấy đã bị câu chuyện của ông già làm cho rơi nước mắt.

Tôi không muốn bị ông già làm cho mê muội nên không tiếp tục nghe nữa mà đứng lên vươn vai thư giãn một chút.

Mặc dù trời tối dần nhưng trong rừng vẫn có thể thấy được tương đối, tôi không dám đi xa nên chỉ dám tìm một gốc cây lớn gần đó để xả bầu tâm sự, đột nhiên, tôi thấy một người đàn ông trung niên mặc thường phục ở phía trước đang liên tục vẩy tay ra hiệu cho tôi qua bên đó.

Ở nơi rừng sâu này, chúng tôi đã đi ròng rã hai ngày liền và đây là lần đầu tiên mà tôi thấy người, tôi vội vàng kéo khóa quần lên và đi tới.

Người đàn ông trung niên thấy tôi đi đến thì lấm lét nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ:

“Người anh em, các bạn cũng đang đi tìm thung lũng Lá Đó đúng không?”

Tôi gật đầu và hỏi:

“Anh cũng vậy hả?”

Người đàn ông trung niêm ậm ờ rồi nói rằng anh ta đã đi theo chúng tôi từ lâu nhưng đến giờ mới thấy tôi có một mình nên mới cố ý đuổi theo tôi.

Tôi không hiểu nên hỏi lại:

“Sao anh lại đi theo chúng tôi mà không nhập bọn với chúng tôi vậy?”

Người đàn ông trung niên nhếch môi nói:

“Sao tôi dám đi chung với các anh khi có ông già mặc đồ leo núi với gã thanh niên kia trong nhóm của các anh chứ!”

Nghe vậy tôi liền hỏi:

“Sao lại không dám? Ý anh là sao?”

Người đàn ông trung niên thở dài, thò tay vào ba lô lục lọi mội hồi lâu lôi ra một tờ báo.

Hắn chỉ tay vào một dòng tin tức trên báo.

Tờ báo này được phát hành vào ngày trước khi chúng tôi lên núi, tôi cầm tờ báo xem kỹ thì trên đó có dòng tiêu đề:

“Đoàn khách nhỏ đi du lịch tại núi Trường Bạch gặp nạn, hai người chết và nhiều người khác bị thương.”

Tôi nhìn kỹ lại, trong tấm hình trắng đen đăng trên tờ báo về cảnh hiện trường vụ tai nạn, một chiếc xe khách nhỏ bị lật ở vệ đường, máu me bê bết trên mặt đất, bên cạnh còn có hai thi thể, mặc dù gương mặt của thi thể đã được che đi nhưng tôi vẫn nhận ra quần áo của hai cái xác chết này, một trong hai cái xác mặc đồ leo núi không ai khác chính là lão già họ Trương cùng học trò của lão ấy.

Cả người tôi lông tóc dựng ngược, vô thức quay đầu nhìn về hướng lều vải, không biết lão Trương đang nói gì đó với Bạch Phàm mà vừa nói lão ấy vừa lôi bộ xương khô ghê rợn của lão từ trong ba lô ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.