Dịch: Quyên Nami
Tôi chết lặng khi nghe những lời này của ông lão, hành trình giải lời nguyền này sao lại có nhiều người nhắm vào lão Lưu đến như vậy? Đừng nói là tôi không tin bọn họ, cho dù lão Lưu là quỷ thật đi nữa thì tôi cũng sẽ vui vẻ tình nguyện làm bạn đồng hành với lão ấy đến suốt đời.
Tôi lập tức trấn tỉnh, nói đùa:
“Mèn ơi, không ngờ lão ấy giấu kỹ vậy rồi mà vẫn bị ông phát hiện ra, vậy nên ông hãy tránh xa lão ấy một chút nha, con quỷ này tính tình kỳ cục lắm đó”
Ông lão mặc đồ leo núi này dường như không biết tôi đùa liền cười nói:
“Nếu tiện thì chúng ta hãy đi cùng nhau nhé?”
Tôi chỉ khịt mũi rồi đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó trở lại chỗ ngồi, lão Lưu hỏi:
“Mi đi theo hắn làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy lão ấy cứ nhìn ông chằm chằm nên tôi đi theo hỏi xem chuyện gì đó mà”
Lão Lưu nghe vậy cũng chẳng phản ứng gì chỉ hỏi:
“Vậy mi hỏi được gì rồi?”
“Không có gì, chắc tại hắn chưa bao giờ nhìn thấy được một người đẹp trai như ông đó mà”
Lão Lưu tuy rằng lạnh lùng, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, cũng thường xuyên ngồi chung những chuyến tàu như thế này.
Lão Lưu nghe vậy không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Lão Lưu, núi Trường Bạch không phải là một khu du lịch sao, Mộng Nga có thật là sống ở dưới chân núi không?”
Lão Lưu tựa đầu vào ghế, không mở mắt chỉ khẽ lắc đầu, nói:
“Ở thung lũng Lá Đỏ, đến lúc đó mi chỉ cần đi theo ta là được rồi?”
Nhìn thấy lão Lưu muốn nghỉ ngơi nên tôi không nói gì nữa chỉ cùng Bạch Phàm ngồi xem phim.
Đến 6 giờ chiều, nhóm chúng tôi xuống tàu liền bắt một chiếc xe buýt nhỏ, vất vả lắm mới bắt được một chiếc taxi khác và cuối cùng chúng tôi cũng đến được chân núi Trường Bạch.
Sau khi ăn tối và kiếm được nhà trọ để ở qua đêm, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình ngày mai.
Theo như lão Lưu nói, thung lũng Lá Đỏ nằm trên dãy Trường Bạch, nhưng con đường duy nhất đến thung lũng Lá Đỏ lại nằm trong khu quy hoạch thuộc khu du lịch cho nên chúng tôi chỉ có thể đi vòng ra sau núi để tiến vào.
Khi nhắc đến thung lũng Lá Đỏ này, đột nhiên lão Lưu nói rất nhiều nào là thung lũng Lá Đỏ này nằm ở một nơi rất hẻo lánh, cây cối được trồng ở đây không phải là cây phong mà là những cây dương bình thường, lá của những cây dương này bình thường là màu xanh nhưng cứ đúng 4 giờ chiều mỗi ngày thì tất cả rừng dương sẽ biến thành màu đỏ rực lửa, chính lúc này mới có thể thấy được đường vào thung lũng.
Tôi hỏi lão Lưu:
“Ông đã đến đó bao giờ chưa?”
Lão Lưu lắc đầu, móc trong túi ra một tấm da trâu cũ kỹ đầy nếp nhăn, sau khi trãi tấm da trâu ra thì tôi thấy trên đó vẽ một vài nét đơn giản về các đường mòn xuyên núi, miếng da trâu này chính là một tấm bản đồ.
Lão Lưu rất quý tấm bản đồ này, tôi muốn mượn xem một chút nhưng lão ấy không cho.
“Chắc hai người đã nghe nói đến thủy quái ở núi Trường Bạch. Thực ra thì thứ nguy hiểm nhất không phải là thứ ở dưới nước mà chính là ở trên núi, cho nên trong chuyến đi lần này, mấy người phải theo sát ta không được đi lung tung nghe không”
Nói xong, lão Lưu liền cất tấm bản đồ đi.
Bạch Phàm nghe nhắc đến chuyện lá dương sẽ biến thành màu đỏ và còn có thủy quái này nọ ở trên núi thì tỏ ra thích thú vô cùng liền liên tục gật đầu, chắc hẳn cô nàng đã xem chuyến đi lên núi Trường Bạch này là một chuyến du lịch rồi!
Sau khi bàn bạc xong xuôi, chúng tôi trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Để tránh người khác dòm ngó, mới tờ mờ sáng chúng tôi đã vội vã lên đường, chúng tôi tìm một chỗ dưới chân núi Trường Bạch và lẻn vào bên trong.
Đi dọc theo chân núi một hồi lâu, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một chỗ thích hợp để tiến vào, ba người chúng tôi hỗ trợ nhau bắt đầu hành trình leo núi.
Núi Trường Bạch tuy không cao lắm nhưng sườn núi lại rộng vô cùng, nếu Lão Lưu không có bản đồ trong tay thì việc tìm ra Thung lũng Lá Đỏ thực sự rất khó khăn.
Mấy người chúng tôi khởi hành từ sáng sớm tinh mơ nhưng đi mãi đến giữa trưa vẫn chưa tìm lấy một mẩu lá đỏ nào.
Ngồi dưới đất nghỉ ngơi, tôi thở hổn hển hỏi:
“Lão Lưu, chúng ta đã lội cả buổi sáng mà chẳng thấy một bóng người nào, có phải ông không biết xem bản đồ đúng không, ông mau đưa cho tôi xem một chút đi”
Lão Lưu không trả lời, ngược lại còn hướng ánh mắt xuống chân núi nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có hai người đang leo lên, hơn nữa hai người nay không ai khác chính là hai người cùng chung chuyến tàu với chúng tôi, chính là ông lão luôn nhìn chằm chằm lão lưu và cậu thanh niên vạm vỡ nọ.
Tôi bực bội, lẩm bẩm:
“Lão già chết tiệt này, lúc trên tàu thì lấm la lấm lét nhìn chúng ta, giờ đã xuống tàu rồi sao còn lẽo đẽo theo đuôi chúng ta chứ?
Lão Lưu ngồi trên tảng đá lắc đầu nói:
“Không sao, ngồi đợi bọn họ một lát đi, không chừng bọn họ cũng chung đường với chúng ta đó”
“Chung đường? Bọn họ cũng đi tìm thung lũng Lá Đỏ sao?”
Không bao lâu sau, lão già mặc đồ leo núi đã được cậu thanh niên đỡ đi và bắt kịp chúng tôi. Thấy chúng tôi, lão ấy liền gật đầu cười nói:
“Thật đúng là có duyên, núi Trường Bạch lớn như vậy mà lại có thể gặp được nhau”
Tôi tức giận trả lời:
“Ông cụ, ông đã lớn tuổi như vậy rồi sao không đường đường chính chính mua vé vào cổng chính để tham quan mà lại lẻn vào từ sau núi thế kia?”
Lão ta lắc đầu cười nói:
“Tôi không phải là đi tham quan mà là đi tìm một ít đồ, chắc các bạn cũng là muốn đi tìm đồ giống như tôi phải không nào?”
Cuối cùng lão Lưu cũng lên tiếng.
“Ông anh muốn tìm thứ gì ở trên núi Trường Bạch hoang sơ này vậy?”
Lão già mặc đồ leo núi nghe vậy liền cười nói:
“Nếu chúng ta đã gặp nhau ở đây rồi thì cũng đừng nên giấu diếm nhau nữa, tôi muốn tìm một thứ ở thung lũng Lá Đỏ, chắc các bạn cũng vậy đúng không?”
Lão Lưu nghe vậy cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ gật đầu một cái.
Lão già kia dường như cũng đã đoán được, liền nói:
“Thung lũng Lá Đỏ rất thần bí, cho dù chúng ta có bản đồ trong tay thì cũng rất khó khăn mới có thể tìm thấy được nó, nếu các bạn không ngại thì chúng ta hãy cùng nhau tìm nhé?”
Lão già cười hì hì nhìn khá thân thiện nhưng không hiểu sao lại khiến tôi thấy ghét, tôi chưa kịp từ chối thì Bạch Phàm đã vui vẻ đồng ý.
Nhìn thấy lão Lưu cũng gật đầu, quả thật tôi không còn biết nói thêm gì nữa.
Vậy là nhóm năm người chúng tôi bắt đầu công cuộc tìm kiếm ở núi Trường Bạch.
Trên đường đi, lão ấy còn chủ động cho chúng tôi xem bản đồ của lão ấy, so với tấm bản đồ của lão Lưu thì tấm bản đồ này có tới hai chỗ khác nhau, nhưng điều quan trọng là cả hai vị trí đó đều là điểm then chốt nằm ở ngay ngã ba.
Tôi đương nhiên vẫn tin tưởng vào tấm bản đồ của lão Lưu. Bạch Phàm thấy lão ấy đã đuối sức liền tiến lại động viên và còn cho ông ấy nước uống nữa.
Chúng tôi đi bộ cả ngày trong khu núi sâu vô tận này, đến sáu giờ chiều thì trời đã bắt đầu tối.
Xem ra đêm nay chúng tôi phải ở lại trên núi rồi. Tranh thủ lúc trời còn sáng, chúng tôi tìm một nơi tương đối bằng phẳng để dựng trại. Sau khi dựng trại xong xuôi thì chúng tôi cùng nhau ngồi ăn tối và trò chuyện.
Thông qua cuộc trò chuyện, tôi biết được lão già này họ Trương, là một bác sỹ đông y, người thanh niên đi theo chính là học trò của lão ấy, theo như lão ấy nói thì bọn họ đến thung lũng Lá Đỏ để tìm một vị thuốc chữa bệnh.
Lão Lưu khá cảnh giác với lão già này nên nói rằng chúng tôi đến thung lũng Lá Đỏ là để cho biết.
Gương mặt của lão Trương chỉ thể hiện vẻ tươi cười, không biết lão ấy có tin không mà lão ấy đổi sang chủ đề khác, nói:
“Núi Trường Bạch là một vùng đất rất linh thiêng, nơi này linh khí rất mạnh do đó cũng sẽ có rất nhiều quái vật. Cho nên, đêm nay chúng ta phải thay phiên nhau canh gác”
Tôi nghe vậy liền bật cười, nói đùa:
“Ông ơi, năm người chúng ta gồm hai ông già, một cô gái và hai thằng con trai tụi cháu, sao ông không nói thẳng là phân công cho hai đứa con trai thay nhau gác đêm mà lại còn vòng vèo này nọ chi vậy?”
Lão Trương cười cười nói:
“Đúng rồi, đúng rồi, phiền hai cậu gác đêm nha, nhớ là trong lúc canh, cho dù xung quanh có bất kỳ tiếng động gì cũng phải ở lại trại, không được đi ra ngoài”
Tôi ậm ừ rồi hỏi:
“Có vẻ như ông rất quen thuộc đối vời vùng núi Trường Bạch này, ông đã gặp thủy quái trên đỉnh núi rồi sao?”
Lão Trương uống một ngụm nước, chậm rãi nói:
“Đừng nói đến thủy quái, ngay cả quái vật ở ngàn dặm quanh đây tôi đều thấy cả rồi, đây là lần thứ tám tôi đến tìm thung lũng Lá Đỏ này đó!”
“Lần thứ tám?”
Câu trả lời của lão Trương khiến tôi khiếp sợ, Bạch Phàm cũng tò mò liền hỏi nhỏ:
“Ông đã lớn tuổi như vậy rồi mà đã đến đây tận tám lần, vậy chắc ông đã từng đến đây nhiều năm về trước rồi ạ?”
Lão Trương cười nói:
“Hôm nay tôi vừa tròn 65 tuổi, năm tôi 25 tuổi tôi bắt đầu đến đây, cứ cách 5 năm tôi lại đến đây tìm một lần, tôi đã tìm nó trong suốt 40 năm rồi đó!”
“Tìm suốt 40 năm mà vẫn chưa một lần tìm thấy nó sao?”
Lão Trương gật đầu nói:
“Không tìm thấy, một lần cũng không thấy. Hai lần đi tìm đại đại, sáu lần dựa theo bản đồ nhưng tất cả đều không thể tìm ra”
Lão Trương nói những lời này rất chân thành không có vẻ gì là giả dối cả, cậu thanh niên lực lưỡng bên cạnh nói tiếp:
“Năm năm trước tôi đã đến đây cùng với thầy và xém mất mạng đó. Tóm lại, thung lũng đỏ ở núi Trường Bạch này không phải dễ dàng mà tìm thấy như các bạn nghĩ đâu.”
Lão Lưu nghe vậy thở dài.
“Đúng vậy, thung lũng Lá Đỏ này cũng chỉ là nghe người ta đồn thôi, có mấy ai đã thực sự tìm được nơi này chứ!”
Bạch Phàm nghe vậy, nói:
“Có khi nào bản đồ của ông bị sai không? Vậy lần này chúng ta hãy đi theo bản đồ của lão Lưu đi, biết đâu lại tốt hơn!”
Lão Lưu lạnh lùng nói:
“Ta cũng không biết cái bản đồ này có chính xác không nữa, thôi thì cứ tùy cơ ứng biến đi!”
Những câu nói của lão già mặc đồ leo núi này khiến cho tôi tổn thương vạn lần.
Tôi biết việc tìm thấy thung lũng Lá Đỏ ở trong vùng núi rộng lớn này là không đơn giản, nhưng mà tôi không nghĩ là nó quá khó tìm đến như vậy, lão ấy đã tìm kiếm trong suốt 40 năm, tổng cộng là 8 lần mà vẫn hoài công vô ích, vậy lần này xác suất tìm được sẽ là bao nhiêu đây?”
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa, đêm cũng đã khuya, tôi và cậu thanh niên kia phân công nhau, hắn sẽ trực nửa đêm đầu còn tôi sẽ trực vào nửa đêm về sáng.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, ai về lều của người ấy ngủ, tôi nằm trong lều móc người giấy đỏ ra nhìn và không khỏi thở dài. Cứ tưởng lên núi Trường Bạch sẽ rất thuận lợi nào ngờ việc tìm kiếm thung lũng Lá Đỏ lại khó khăn như vậy.
Nhưng bất kể như nào, cho dù không có bản đồ của hai lão già kia thì tôi cũng nhất định sẽ đi tìm. Tôi nhìn và nói chúc ngủ ngon với người giấy đỏ rồi sau đó lăn ra ngủ.
Khoảng một giờ sáng, cậu thanh niên kia đánh thức tôi dậy để thay ca trực.
Mặc dù đêm nay trời quang, trăng sáng nhưng gió núi rất mạnh và rất lạnh.
Tôi quấn chặt quần áo, sau khi cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, tôi thận trọng ngồi ở cạnh lều và châm một điếu thuốc.
Cậu thanh niên kia sau khi giao ca cho tôi thì liền chui vào lều ngủ, một lát sau đã nghe tiếng ngáy ầm ầm.
Hút xong điếu thuốc, tôi chán nản đứng dậy duỗi tay chân. Đang vận động thì chợt nghe thấy có âm thanh lạo xạo vang lên trong bụi cỏ.
Tôi rùng mình, lo lắng nhìn về phía đó, ở nơi rừng sâu núi thẳm này có đủ loại dã thú, chỉ sợ từ trong bụi cỏ phóng ra một “con hàng” lớn mà thôi!
Nhưng ít lâu sau, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy nhưng trong nháy mắt, trong đám cỏ bên kia lại không ngừng lay động.
“Đậu xanh, đừng nói là hổ đông bắc nha?”
Thần kinh tôi căng như dây đàn, tôi vội nhặt một miếng gỗ, tính đi qua đó xem sao nhưng chợt nhớ lại lời dặn của lão Trương là cho dù có bất kỳ động tĩnh gì cũng không được đi ra ngoài.
Tôi đang do dự không biết có nên đánh thức mọi người dậy đề phòng bất trắc không thì phía bên bụi cỏ đó lại lay động mạnh hơn.
Tim tôi đập thình thịch như trống trận, không thể đợi thêm được nữa, tôi phải nhanh chóng đánh thức mọi người dậy mới được, đầu tiên tôi chạy đến lều của lão Trương vì lều của lão ấy ở gần tôi nhất, tôi thận trọng vén lều của lão ấy lên.
“Ông...”
Hai chữ “ông ơi” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì suýt chút nữa tôi sợ hãi mà nhảy dựng lên vì không thấy ông lão trong lều mà chỉ thấy một bộ xương trắng hếu đang nằm ở trong chăn!