Uất Trì Diệp Hoành chỉ cảm thấy trong ngực có một
thân thể mềm mại va chạm rồi rúc vào, tiếp theo, thắt lưng bị hung hăng ôm chặt
lại, hơi có chút sửng sốt, bên khóe môi khẽ nở một nụ cười nhẹ, vươn tay, xoa
xoa mái tóc đen bóng của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
“Ca ca, muội thật rất nhớ huynh, huynh sao đến bây
giờ mới đến thăm muội…” Giọng nói đã nghẹn ngào, Uất Trì Tuyết chui đầu vào trước
ngực hắn, khe khẽ run rẩy.
“Chịu ấm ức hay sao ?” giọng nói âm trầm ấm
áp, mang theo một nỗi lo lắng sâu nặng, như muốn lan tràn trong không
khí.
Dần dần ngừng nước mắt, thân mình Uất Trì Tuyết chấn
động, đột nhiên buông hắn ra, vội vàng lau nước mắt, ánh mắt sưng đỏ trở nên
khinh khỉnh thản nhiên , cứng rắn nói : “Không có! Chịu uất ức cái gì… Muội làm
cho người khác chịu uất ức còn không xong!”
Trong lòng đau đớn lan tràn, Uất Trì Diệp chậm rãi tới
gần bên người nàng, cúi đầu nói nhỏ: “Vậy là ta đã nghe lầm ? Vừa mới rồi
ai đã đem hết nô tài trong phòng đều đuổi ra, một mình ở bên trong này tức
giận đến quơ loạn tay chân?”
Trong lòng Uất Trì Tuyết cả kinh, trong đôi mắt hiện
lên một nét bi thương, cắn môi dưới không nói được lời nào.
“Mới đại hôn không lâu, phu quân của muội đâu? Làm
sao mà đêm khuya như thế rồi vẫn chưa trở lại? Sao vây ?” Phiến quạt
giấy nhẹ lay động, hắn nhìn chung quanh, một tẩm cung lạnh lẽo, trong
cung điện lớn như vậy, chỉ còn lại có ngọn nến màu đỏ lẳng lặng tỏa
sáng.
Cả người rốt cuộc không ngừng được run run, Uất Trì
Tuyết oán hận nói : “Ca ca tới nơi này chính là để chê cười muội sao? Tốt lắm,
hiện tại huynh thấy được rồi! Là muội vô dụng, nam nhân đáng chết kia căn bản
là không thương muội, hừ, không thương cũng tốt, hắn muốn đi đâu thì đi, muội
cũng lười trông nom!”
Nói xong, nén nước mắt giờ đã vờn mi, xoay người
vào nhà.
“Tuyết nhi!”Một tiếng kêu nhỏ, ngữ điệu cưng chiều,
Uất Trì Diệp Hoành hơi nâng mày, giữ cánh tay nàng lại.
Đã lâu không được xưng hô yêu chiều như vậy, khiến
nháy mắt nước mắt Trì Tuyết rớt xuống, trước mặt người khác quật cường cùng bá
đạo chống đỡ, lúc này lại hóa thành nước mắt nóng bỏng, từng giọt rơi trên mặt
đất, thật là làm cho người khác đau lòng không thôi.
Thấy nàng vẫn là đưa lưng về phía hắn không nói lời
nào, Uất Trì Diệp Hoành thở dài một hơi, chậm rãi kéo nàng quay lại, lấy tay
lau đi nước mắt của nàng: “Đợi ta hoàn thành chuyện này, liền mang muội ngươi
quay về bộ lạc đi, lúc đó, tìm một người tốt nhất xứng với Tuyết nhi của ta, được
chứ?”
Người tốt nhất?
Uất Trì Tuyết cười khổ, lắc đầu, dùng thanh âm thấp
đến nghe không được nỉ non nói: “Khoan, ca ca… Làm sao bây giờ, trừ bỏ hắn, muội
cảm thấy ai cũng không tốt, không có một người nào, không có một ai tốt, ai muội
cũng nghĩ không muốn…”
Đôi mày đang nhíu thật sâu của Uất Trì Diệp Hoành
hơi động, chuyện tình hắn lo lắng nhất, giờ phút này cũng đã xảy ra…
“Ta cuối cùng không nên cho muội đến Lạc Anh Quốc…”
thanh âm khàn khàn, ánh nến nhảy múa chập chờn vờn trên đôi môi như cánh hoa, Uất
Trì Diệp Hoành từ đáy lòng nặng nề thở dài.
Lòng bàn tay của hắn dần dần rời khỏi mặt nàng, Uất
Trì Tuyết cảm thấy một trận hoảng hốt, vội vàng bắt lấy tay hắn, ánh mắt
tràn đầy chờ mong: “Ca ca! Huynh không cần như vậy…” Nàng sợ, nàng sợ nhất lúc
ca ca thở dài, bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, đều không muốn thấy đối
phương lo lắng, cho dù là chuyện nhỏ nhất…
“Muội cam đoan, muội cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Muội sẽ không để ca ca lại lo lắng … Muội, muội chỉ có một thỉnh cầu…” Nàng cắn
cắn môi dưới, nắm chặt tay hắn, “Muội muốn hắn còn sống…”
Uất Trì Diệp Hoành thần sắc trở nên phức tạp, trong
đôi mắt thâm sâu chợt nổi lên từng đợt sóng lớn.
“Ca ca, huynh có biết ! Nếu chúng ta đem tội danh
thông đồng với địch bán nước vu oan cho hắn, hoàng đế Lạc Anh Quốc kia khẳng định
sẽ không bỏ qua hắn! Đến lúc đó… Ca ca, huynh nhất định phải giúp hắn, có được
hay không?” Uất Trì Tuyết nói dồn dập, sợ hắn sẽ cự tuyệt.
Nhìn nàng thật lâu sau, gợn sóng trong ánh mắt
Uất Trì Diệp Hoành dần dần tán đi, biến thành yên tĩnh cùng lãnh đạm mãi
mãi không thay đổi.
“Được…” Hắn nhẹ nhàng trả lời.
Nhìn Uất Trì Tuyết nín khóc mỉm cười, trên mặt lộ ra
vui mừng khó gặp, Uất Trì Diệp Hoành trong lòng nảy lên một mảnh cay đắng ——
Thật là Tuyết nhi khờ khạo, vì một nam nhân không
thương mình như vậy, có cái ý nghĩa gì? Huống chi, người kia, lại cũng
không cần đến sự giúp đỡ của hắn…
Nam nhân thông minh như vậy, chẳng lẽ sẽ đối với
âm mưu bọn họ không hề phát hiện?
A… Người khác có thể xem thường hắn, mà Uất Trì Diệp
Hoành thì không chút nào dám.
Đêm khuya, trong vương phủ một mảnh tĩnh lặng.
“Nhận được mật hàm, lúc thời điểm thích hợp thì xuống
tay, “Trước khi đi, hắn không quên dặn dò, “Nếu xảy ra chuyện gì, cái gì cũng
không cần lo, bảo vệ tốt chính mình mới là là tối trọng yếu, biết không? Tuyết
nhi.”
Uất Trì Tuyết gật đầu không ngừng, trong đôi mắt một
mảnh kiên định.
Dần dần yên lòng, Uất Trì Diệp Hoành bước ra cửa
điện, ngoài cửa, ánh trăng một vùng sáng tỏ.
Mà giờ phút này trong lương phòng đối diện
cung điện, Phong Dực cầm trong tay u lam kiếm, thản nhiên nhìn nam tử kia đi
ra, trong lúc đó lòng có chút thảng thốt, hắn ngẩng đầu, hai người ánh mắt
không hiểu vô tình hay cố ý chạm nhau ——
Phong Dực cả kinh, thì ra hắn sớm đã biết hành tung
của mình đã bị người chăm chú theo dõi, nhưng vẫn là như thế nghênh ngang xuất
nhập vương phủ.
Uất Trì Diệp Hoành nở cười nhẹ, đi xuống bậc
thang.
Ánh trăng nhô lên cao, đêm lạnh như nước!
Nửa tháng qua đi, trong vương phủ yên ắng đi
không ít.
Uất Trì Tuyết lại không còn nháo sự, ngược lại, ngày
ngày đứng ở trong tẩm cung, uống trà, ngủ một chút, thời điểm nhàn hạ sẽ ở
trong hoa viên luyện kiếm.
Do nha đầu trong vương phủ dẫn vòng vo một vòng lớn,
rồi đưa nàng đến Yến viên này, cẩn thận chăm sóc, ở nơi này,cây ngọc lan
cành cao lá lớn, tươi tốt vươn ra ngoài yến viên, nàng đi qua nhặt một
đóa hoa ngọc lan, dịu dàng ngửi lấy, cố đè nén đau đớn trong lòng, ánh mắt thản
nhiên lạnh lùng: “Cho ta nhìn kĩ nơi này.”
—— định kim ốc tàng kiều thật không? Ta xem ngươi có
thể giấu bao lâu! Giấu đến hoa tàn bướm rũ, ta xem ngươi còn muốn ta hay không.
* kim ốc tàng kiều: từ điển tích Hán Vũ đế cho xây lầu
vàng (kim ốc) lưu giữ hoàng hậu Trần A Kiều
Bước lên một đóa hoa, sương sớm tại bên phiến đá
trên đường lành lạnh dính ướt giầy, Mặc Uyên liếc mắt một cái nhìn lầu các yên
tĩnh kia, trong lòng đau đớn nhè nhẹ lan tỏa.
Hắn bước vào phòng rồi khóa cửa, vài nha hoàn nhìn đến,
hơi chút cúi người, biết điều lui xuống.
Nhẹ chân nhẹ tay, sợ làm kinh động đến thân
hình đang say sưa ngủ trên giường kia.
Dưới áo ngủ bằng gấm màu trắng tinh mềm mại, cổ
tay tinh tế trắng nõn của nàng lộ bên ngoài, mái tóc đen dày có vài sợi
vương trên đầu ngón tay, hơn nữa, lại còn buông xõa tán loạn bên ngực nàng, nơi
đó, xương quai xanh tinh xảo óng ả, toát ra một mùi thơm mê người.
Nhịn không được, hơi cúi người, đạt một nụ hôn triền
miên lên môi nàng.
Động tĩnh rất nhỏ, vẫn khiến nàng bừng tỉnh, một tiếng
ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như
cánh ve…