Lòng tràn đầy đau khổ
Trong căn phòng rộng lớn, không gian tịch mịch vắng
vẻ.
Tất cả nô tỳ trong phòng đều ngừng công việc, ánh mắt
Uất Trì Tuyết đỏ hồng như mắt thỏ, lớn tiếng ồn ào: “Đi ra ngoài, đều đi ra
ngoài”
Lúc Ca Nhi đi ngang qua phòng thì cảnh tượng nhìn thấy
đúng là như vậy.
Tháo gỡ trang sức trên đầu xuống, Uất Trì Tuyết xõa
mái tóc dài đen bóng qua vai, hai mắt sưng đỏ như mắt thỏ làm uổng phí khuôn mặt
nhỏ nhắn, toát ra khí thế nóng giận, nàng gào thét đám hạ nhân, một đám nha
hoàn khép nép từ trong phòng cúi đầu vội vội vàng vàng đi ra, khúm núm nói
“Vương phi bớt giận “.
Không ngờ lại tình cờ chạm mặt nhau, Ca Nhi rùng
mình một cái, nắm chặt mâm đựng trái cây trong tay rẽ qua một ngõ nhỏ để trở về.
“Ngươi! —— đứng lại!” Uất Trì Tuyết xa xa đã thấy được
bóng dáng kia, ánh mắt hồng hồng trừng lên quát.
Ca Nhi thấy sống lưng cứng đờ, một giọt mồ hôi từ
trên trán lăn xuống, nghĩ rằng lần này nhất định là không xong rồi, chỉ
có thể xoay người chờ chết, ngước mắt sợ hãi hỏi: “Vương phi… Cho gọi ta?
Uất Trì Tuyết từ trên bậc thang tức giận đi xuống,
nhìn chằm chằm tiểu nha đầu này, ban ngày bị lấy ra để nhục nhã nàng, ép chính
mình vài phần trấn tĩnh lại.
“Ta hỏi ngươi, nàng ta được bố trí ở nơi nào?” đi
xung quanh nàng một vòng, cũng nhìn không ra manh mối, Uất Trì Tuyết lạnh giọng
hỏi.
Nàng ta?
Ca Nhi nghe thấy thế thì sửng sốt, không hiểu ra
sao, ngước ánh mắt trong trẻo nhìn Uất Trì Tuyết.
“Ngươi giả ngốc cái gì? ! Ta hỏi là Lạc Cơ Nhi, con
tiểu yêu nghiệt ấy, con tiểu ma nữ Lạc Cơ Nhi kia a”Uất Trì Tuyết hoàn toàn bỏ
đi hất thảy tôn nghiêm, gầm rú mấy tiếng.
Ca Nhi sợ tới mức so hai vai lại, đã từng ở trong
cung nhiều năm, dạng chủ tử gì nàng cũng đã thấy qua, nhưng chủ tử như thế này
… vẫn là lần đầu tiên.
“Khởi bẩm Vương phi, nô tỳ là từ trong cung tới, đối
với vương phủ không quen thuộc, cho nên…”
“Không quen? Ngươi mỗi ngày đi theo tên tiểu tử hỗn
đản kia, ngươi lại còn không quen?!” Uất Trì Tuyết trợn tròn hai mắt, tức giận
bộc phát, từ bên hông rút roi ra, ép ngang trên cổ Ca Nhi quát, “Ngươi
nói hay là không!”
Tay Ca nhi bưng mâm đựng trái cây suýt nữa không
xong, nhuyễn tiên bén ngót khiến hơi thở nàng run run, nhưng vẫn là vẫn
lên tinh thần, cắn môi dưới đáp: “Nô tỳ nói… Là, là ở Yến viên.” Nhìn thấy sắc
mặt Uất Trì Tuyết có phần dịu lại, nàng nói thêm một câu, “Nhưng mà, Vương gia
đã phái trọng binh canh giữ, hơn nữa nơi đó vốn chính là nơi ở cũ của Lan phu
nhân, có linh vị ở bên trong, Vương phi nếu xông vào trong… Sợ là không tốt.”
Sắc mặt Uất Trì Tuyết vừa mới có chút hòa hoãn liền
nháy mắt lại lạnh xuống, nắm chặt roi, nghiến răng nói : “Ta có nói là muốn
xông vào sao?”
Sắc mặt Ca Nhi thản nhiên, dời ánh mắt đi, không nói
thêm một lời nào nữa.
Lòng tràn đầy tức giận, Uất Trì Tuyết đem roi từ
trên cổ Ca nhi dời đi, ánh mắt hồng hồng liếc qua mâm đựng trái cây trên tay
nàng, mặt nơi đó, nhìn trái táo hồng đã cắt nhỏ thành miếng, thật là vừa
lòng.
“Ngươi, đem cái này, mang đến trong phòng ta.”
Không có chỗ phát tiết tức giận, đành phải trút trên người tiểu nha đầu này.
Ca Nhi suýt nữa bị nghẹn nước bọt, theo bản năng ôm
mâm đựng trái cây: ” Nhưng mà…nhưng mà chủ yếu cái này là chuẩn bị cho Thất
vương gia …”
Ta không quản ngươi bưng cho ai! Ở chỗ này, trừ bỏ
tên hỗn đản Mặc Uyên, ta Uất Trì Tuyết là lớn nhất! Ngươi nghe có hiểu không!”
Tiếng nói càng thêm cất cao, như phá tan tường viện nho nhỏ, vang ra cả bên
ngoài, mọi người nghe được rõ ràng, làm ai nấy không khỏi nhíu mày.
Ca Nhi khóc không ra nước mắt, vừa mới bị Mặc Kỳ sai
khiến làm cái này làm cái kia, vì hắn động tay động chân muốn mâm trái cây này
mà báo hại nàng thật vất vả, nhưng bây giờ còn bị vị Vương phi điêu ngoa này chặn
lại, nàng cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn là giống như khóc: “Vương… Vương phi,
nô tỳ lại đi giúp người làm một mâm nữa được hay không, mâm này thật sự…”
“Bộp! —— ” “A!”
Tiếng roi quất xuống đất, Ca Nhi sợ tới mức rụt chặt
hai bả vai, thật may mắn roi kia không có đánh tới trên người mình.
Tiếp theo, không chờ Uất Trì Tuyết nói cái gì nữa,
Ca Nhi bật người vọt tới giữa phòng, mang đem mâm đựng trái cây đặt ở
trên bàn, rồi lại như gió vọt ra, sau đó lại đứng yên tại chỗ.
Uất Trì Tuyết thở phì phì đứng nguyên tại chỗ, không
kiên nhẫn trừng mắt nhìn Ca Nhi vài lần, xoay người trở về phòng.
Ca Nhi thật lâu thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn không có
phát hiện trái táo đã không giống lúc trước, vội chạy đi chuồn đi!!
Bóng đêm yên lặng.
An tĩnh. An tĩnh. Trong phòng ngoại trừ an tĩnh vẫn
là an tĩnh.
Uất Trì Tuyết mất hứng ngồi ở trên ghế, môi bởi vì nửa
ngày không có ăn cơm mà hơi khô nứt.
Yến viên… Quả nhiên là nàng cho tới bây giờ đều
không có nghe nói qua nơi này. Trong lòng chua xót lan tràn, Uất Trì Tuyết muốn
bức bách chính mình không nghĩ đến cái nam tử thâm sâu như biển kia, nhưng vẫn
là làm không được, mở mắt ra nhắm mắt lại, khắp nơi đều là bóng dáng của hắn, lạnh
lùng thấu xương cùng tuyệt tình như vậy, nhưng những hình ảnh cứ đâm chồi bén rễ
trong tim nàng, không cách nào đuổi đi! !
Chết tiệt…
Lòng bàn tay nắm chặt, Uất Trì Tuyết thấp giọng chửi
một tiếng, thề sống chết làm cho chính mình quên hết thảy không vui!
Nâng mâm đựng trái cây lên, cầm lấy tiểu trúc để bên
cạnh xuyên vào rồi đưa lên ăn!
“A——! Phụt “Chỉ một miếng liền phun ra, Uất Trì Tuyết
chỉ cảm thấy trong môi lan tràn vị đắng làm người ta hít thở không thông,
từ đầu lưỡi đến yết hầu, đắng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nàng nhăn lại thành một
đoạn, vẫn là giải không được những cay đắng nồng đậm kia!
Trong quả táo, dường như là bị Ca Nhi bỏ nước hoàng
liên…
“Người đâu… Người đâu!” Uất Trì Tuyết đem mâm đựng
trái cây vứt trên mặt đất, vị đắng khiến đầu lưỡi run lên, tức tối cùng cay đắng
dày đặc nảy lên trong lòng, ánh mắt nàng sưng đỏ giống như con thỏ trong
nháy mắt liền tràn đầy nước , ho khan vài tiếng, dùng hết khí lực đá mâm đựng
trái cây kia, “Ngay cả một nha đầu cũng khi dễ ta, ngay cả một nha đầu cũng khi
dễ ta! Mặc Uyên đáng chết, Mặc Uyên hỗn đản!”
Một chuỗi rất nhỏ tiếng bước chân, từ ngoài cửa truyền
đến.
“Rời khỏi ta, mọi chuyện liền xử lý không được
sao…”Một tiếng than nhẹ, nghe ra lại là yêu chiều, từ ngoài cửa truyền đến.
“Ngươi câm miệng! Bổn vương phi còn không cần ngươi
tới trông nom!”Uất Trì Tuyết không chút nghĩ ngợi hướng cửa rống lên một tiếng!
Quay đầu lại, mới nháy mắt ngưng lại, động tác đá
mâm đựng trái cây cũng chậm xuống dưới… Chờ đã! Người nàng vừa mới nhìn
thấy chính là…
Một lần nữa quay người lại, nơi cửa là một bóng dáng
thật quen thuộc,quạt giấy nhẹ lay động, trong ánh mắt hơi chút lo lắng nhìn
nàng, vì tránh cho nàng gặp phải phiền toái, trong bóng đêm, thanh sam của hắn
như nhạt nhòa, toàn thân tản mát ra hơi thở tuấn dật, tươi cười thanh thoát ,vẻ
mặt lãnh đạm.
“Ca ca…”Thất thanh kêu nhỏ, cả người Uất Trì Tuyết
run run, lòng tràn đầy uất ức lúc này trút xuống, “Ca ca!”
Rốt cuộc bất chấp mọi thứ khác, nàng chạy vài
bước đến trước mặt hắn, nhào vào ngực của hắn!