Thật vất vả để ngăn cơn nôn khan, Lạc Cơ Nhi lúc này
mới cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, mà dạ dày thì trống rỗng đau đớn…
Tiếp đó, cả người bị giữ vào trong lòng, Mặc Uyên đã
ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, “Đã có chuyện gì?”
Ưhm một tiếng, Lạc Cơ Nhi nhịn xuống từng cơn đau
trong dạ dày đang truyền đến, hướng về phía ngực hắn hơi khẽ cuộn người, nàng vẫn
bướng bỉnh lắc đầu, “Không có việc gì.”
Mặc Uyên nhíu mày, nhớ tới mấy ngày nay bọn hạ nhân
có bẩm báo, nàng căn bản không có ăn uống gì, mỗi ngày chỉ là tĩnh tọa dưới tán
cây ngọc lan, tịnh yên bất động, mặc ai khuyên nhủ bao nhiêu lần, nàng vẫn
mặc kệ, ai nói cũng không nghe…
Thật đúng là tiểu Lạc Nhi quật cường…
“Ta không cho phép nàng tự làm tổn thương bản thân
như thế này, Lạc Nhi…” Đau lòng kéo tới, hắn thấp giọng nói khẽ, đổi lại càng
siết chặt nàng hơn.
Một nụ cười nhàn nhạt mang theo hơi lạnh tràn ra
khóe môi, Lạc Cơ Nhi nhẹ khép mắt, hơi thở mong manh: “Người suy nghĩ nhiều
quá, ta không cần phải… vì bất cứ kẻ nào mà hành hạ chính mình…”
Rõ ràng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ, Lạc Cơ
Nhi tiếp tục nói, “Chẳng qua là không nỡ rời khỏi chỗ này mà thôi, ta không có
ngốc đến nỗi, muốn đem thân mình ra đùa giỡn…”
Thân hoàn toàn cứng đờ, Mặc Uyên chỉ cảm thấy một
cơn lạnh lẽo bao trùm trong lòng ——
Hóa ra, nàng vẫn muốn rời đi thật?
Bất luận hắn bảo vệ nàng thế nào, dùng nhu tình đối
đãi với nàng thế nào, có giải thích thế nào, nàng vẫn nghĩ đến phải ra đi?
Khủng hoảng vây chặt lấy trái tim, Mặc Uyên ôm chặt
thân thể mềm mại trong lòng, trong đầu chỉ có một ý niệm, giữ chân nàng lại!!
Vô luận làm cách nào cũng được, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn! Hắn cũng không
cho phép nàng rời khỏi, kể cả cái chết cũng không!
Đột nhiên, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng,
hắn đem nàng ôm lấy rồi nhấc bổng lên!
Một trận hoảng hốt, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể gắt gao ôm
lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, đôi mắt trong suốt như nước kia bỗng thoắt trở
nên thâm sâu như biển, hắn chẳng chút mảy may nhìn nàng, chỉ một mực sải bước
hướng về phía bên trong phòng nghỉ, hai nha hoàn liếc nhìn nhau hiểu ý , đều vội
vã lui xuống.
“Người…” Cả người nàng được nhẹ nhàng đặt lên giường,
Lạc Cơ Nhi có hơi chút sợ hãi, bàn tay nhỏ bé rất nhanh nắm lấy khăn trải giường,
nhìn nam tử trước mặt.
Trong bóng tối, cơn phẫn nộ dường như đã ẩn nhẫn từ
lâu của hắn điên cuồng bộc phát, nắm lấy dây thắt trướng mành xé bỏ, mảnh sa mỏng
bồng bềnh khẽ rơi xuống, đem cảnh sắc trong giường lớn được che đậy kín
đáo lộ mở ra, trong nháy mắt không gian xung quanh hai người trở nên nhỏ hẹp vô
cùng!
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng run giọng hỏi, mái tóc đen
xinh đẹp trải ra trên giường, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng.
Hung hăng xé rách ngoại bào, Mặc Uyên cúi người đem
thân hình tuyệt mĩ vây nàng vào trong ngực, nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm trầm
ánh lên chút đau thương, “Là nàng ép ta, Lạc Nhi… Ta chỉ còn biện pháp
này để giữ nàng lại!”
Lạc Cơ Nhi muốn ngừng thở, cả người cứng đờ không hiểu
ý hắn, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã áp nụ hôn lên đôi môi nàng!
“Đừng…” Hơi thở nồng nhiệt trong nháy mắt quyết liệt
dây dưa, Lạc Cơ Nhi bị đè ép trên đệm gấm, cổ tay bị hắn hung hăng nắm lấy,
cánh môi nàng dễ dàng bị hắn chiếm giữ mà liên tục giày vò, ngón tay không chút
báo trước vén váy nàng lên, cưỡng ép tách hai chân nàng ra, trực tiếp thăm dò
vào nơi mềm mại của
nàng!
“Không nên!” Trong chớp mắt, Lạc Cơ Nhi bỗng hiểu được
mục đích của hắn, thất thanh kêu lên!
Hiểu rồi, nàng cuối cùng cũng hiểu! Cái hắn gọi là
giữ chân nàng, là muốn làm cho nàng hoài thai con của hắn! Thời gian trước kia
bởi vì nàng quá nhỏ, hắn vẫn luôn luôn phòng bị không xúc phạm tới nàng, mà hiện
tại…
“Đừng… không nên, ta không…” Bị những ý nghĩ nội tâm
hù dọa đến run rẩy toàn thân, Lạc Cơ Nhi lắc đầu thụt lùi về phía sau, giọt lệ
trong mắt tuôn ra lấp lánh.
Mặc Uyên vẫn cúi người hôn môi nàng, không để cho
nàng một mảy may có cơ hội thở gấp, thật sâu thâm nhập vào trong cơ thể nàng,
trong nơi nhạy cảm nhất của nàng…
“A…” Nàng nhịn không được than nhẹ, tránh không được
sự giam cầm vững vàng của hắn, trong khoảnh khắc lệ rơi trên má! Không… Nàng
không nên cùng hắn dây dưa không rõ, lại càng không muốn mang thai hài tử của hắn!
Nàng không muốn cứ như vậy cả đời đều bị hắn giam cầm, đến khi chết chìm trong
yêu đương của hắn…
“Mặc Uyên… van ngươi! Hãy nghĩ đến Uất Trì Tuyết,
nàng vừa mới được gả cho ngươi, ngươi sao có thể… a!!” Lạc Cơ Nhi liều mình
giãy dụa, nhưng đổi lại càng bị hắn thâm nhập vào sâu hơn! Toàn thân nàng run rẩy,
khoái cảm hòa với đau đớn đang kéo tới…
“Nàng đừng ở dưới thân ta mà nhắc đến nữ nhân khác,
Lạc Nhi,” nắm tay nàng đặt lên ngực, Mặc Uyên tha thiết nhìn nàng đang liều
mình chống cự đến nỗi nước mắt tràn đầy khuôn mặt kiều diễm, gắng gượng
kìm xuống cơn đau đang dâng lên trong lòng, “Ở đây chỉ có một mình
nàng …”
Đừng!!!
Thanh âm rên rỉ cầu xin phá vỡ không gian tĩnh mịch
của yến viên , chìm sâu vào màn đêm thăm thẳm, tuyệt vọng sau cùng cũng rơi vào
hư không…
…
Trong lương phòng, hai thân ảnh cao dài lẳng lặng đứng
thẳng.
Trong tiếng gió vi vu, có thể thấy bóng hai thanh
sam nam tử đang nghiêm trang đứng.
Quạt giấy khẽ phất phơ.
Ngón tay thon dài cầm quạt, ánh mắt lạnh lùng đảo một
vòng quanh gian phòng, nhàn nhạt mở miệng: “Nàng ta là ai?”
Namtử phía sau trong phút chốc sợ hãi, cúi đầu đáp:
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ trước kia có nghe nói, đó là… tiểu nữ của Đằng An vương,
Lạc Cơ công chúa.”
Namtử được gọi điện hạ kia nao nao, “Đúng là nàng ấy?”
Những hình ảnh lại tràn về, thiếu nữ nhỏ xinh mặc cẩm
bào cả người như tan trong ánh trăng bàng bạc, xinh đẹp tuyệt sắc, quả thật chỉ
cần liếc mắt, liền khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Nụ cười nhạt tràn ra bên môi, chiếc quạt giấy trên
tay hơi lay động, “Vậy thì ra chính là nàng ta làm cho Tuyết nhi vừa mới gả vào
vương phủ đã không còn chút thể diện nào đúng không?”
Namtử phía sau hơi do dự, gật đầu nói: “Kỳ thực… kỳ
thực cũng là công chúa hơi…”
Hơi bá đạo, ngang ngược, thậm chí… cả tính tình trẻ
con.
Kẻ hầu cận nói đến phân nửa thì ngưng, mà nam nhân
kia cũng có thể đoán được phần tiếp theo nói là cái gì.
Khép quạt lại, bên môi hắn ý cười dần dần tan đi,
thay vào đó có phần lạnh lùng ẩn nhẫn. “Dẫn ta đi gặp nàng.” Một tiếng thanh nhẹ,
lạnh lùng tan ra trong bóng đêm, hắn thấp giọng ra lệnh, trong lòng nồng đậm đầy
lo lắng.
“Tuân lệnh.” Kẻ phía sau chắp tay làm lễ.