Lễ cập kê tuổi 15.
Trong vườn khuya tĩnh mịch, dưới ánh trăng, Mặc Uyên
chậm rãi bước đến.
Thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ trong y phục trắng,
cơ thể nhỏ nhắn, mái tóc đen dày phủ lên đôi bờ vai gầy, tỉ mỉ xếp trong lòng
bàn tay một bông hoa sen giấy, nhìn qua ngọn nến cháy giữa không trung, đột
nhiên làm lòng hắn nổi lên một sự ấm áp khó tả.
Hắn ngừng thở bước tới gần nàng, sợ rằng sẽ hù dọa
bóng dáng bé nhỏ như tiên nữ kia.
Hai tay cầm lấy hoa sen giấy kia, từ từ đưa vào
trong nước, trong nháy mắt đầu ngón tay chạm vào làn nước lạnh giá làm nổi lên
những gợn sóng lăn tăn….
Lạc Cơ Nhi giương đôi mắt lên, chăm chú nhìn vào ánh
trăng trong đêm .
Ánh nến chiếu càng rõ hơn, soi rọi hai tay nàng đang
buông lỏng trước ngực, hàng mi dày thanh tú trên khuôn mặt an tĩnh kia
hoàn toàn khép lại.
Mặc Uyên chậm rãi bước đến gần nàng.
Dường như nghe được tiếng bước chân rất khẽ từ phía
sau, Lạc Cơ Nhi vừa mở mắt định quay đầu lại thì bất ngờ bị lồng ngực ấm áp kia
cầm giữ, hắn cứ vậy mạnh mẽ ôm lấy thân hình nhỏ bé trắng như tuyết vào lòng
mang theo bao nhiêu dịu dàng và nhớ thương mãnh liệt.
Lạc Cơ Nhi cả kinh cuộn bàn tay đứng dậy, hắn vẫn ấm
áp dịu dàng , một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Nàng đang muốn làm gì?”
Trong mắt hắn nhìn rõ được dáng vẻ
tiều tụy của nàng.
Không thể ngờ được hắn lại tự nhiên xuất hiện ở nơi
này, trong lòng Lạc Cơ Nhi không khỏi gợn lên một chút rung động, nhưng vẫn lạnh
lùng mở miệng: “Không có gì.”
Mặc Uyên trong lòng đau xót, dù biết rằng trong lòng
nàng vẫn còn oán giận hắn, nhưng mối oán hờn này không phải hai ba câu là có thể
giải thích với nàng.
“Là phong tục ở quê hương nàng đây sao?” Giọng nói
trầm ấm vang lên lần thứ hai, hắn cầm lấy xấp giấy gấp hoa sen cùng nến
đặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, dùng bàn tay to lớn ấm áp của hắn nắm
chặt lấy tay nàng: “Có ta bên cạnh nàng không phải sẽ tốt hơn hay sao?”
Cứ như vậy lòng bàn tay của hắn truyền đến hơi ấm nồng
nhiệt, cháy bỏng, nhưng không hiểu sao chính khi đó một cảm giác
giác chua xót cứ dâng lên trong lòng nàng.
Lạc Cơ Nhi lắc đầu, thấp giọng nói : “Đã không cần nữa…..”
Nàng dự định chuẩn bị cho nghi lễ này đã lâu, cũng
tưởng nhớ đã lâu, nếu như Đằng An vẫn còn tồn tại thì nhất định hôm nay sẽ rất
vui vẻ, chỉ là ý nghĩ như vậy rất xa xỉ đối với nàng, nàng từ lâu đã mất tất cả,
chỉ có vài cánh hoa sen, mấy ngọn nến nhỏ, nàng muốn mượn chúng gởi lời tới các
linh hồn trên thiên đàng là nàng đã trưởng thành, không cần phải lúc nào cũng cần
có người bên cạnh lo lắng an ủi nữa, số phận của nàng mai sau không đoán định
được, cũng không hề đơn giản, nàng phải chịu đựng tất cả định mệnh của mình…
Đột nhiên, Mặc Uyên chăm chú nắm lấy cánh tay bé nhỏ
yếu ớt của nàng, nhìn thấy trên mặt đất rải rác mấy ngọn nến vừa đổ nước vào, đếm
thì là vừa vặn 15 ngọn nến không thừa không thiếu.
Hắn có ngu ngốc cũng nhận ra chuyện quái gì đang xảy
ra.
“Hôm nay là sinh nhật nàng?”, trong giọng nói của hắn
có chút bất ổn, đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt tuấn lãng “Lễ cập kê 15 tuổi….
sao?”
Người nằm trong lòng hắn vẫn trầm mặc không nói, hắn
thấy ngực mình nổi lên một trận đau xót, lướt qua bờ vai nhỏ nhắn, chăm
chú vào ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như tuyết liên (*sen trắng) của nàng.
Dường như mấy ngày qua không gặp, đôi mày cong có vẻ
đã phai nhạt dần vài nét trẻ con, nhưng thay vào đó vẻ mê hoặc và hấp dẫn
lại tăng lên, mái tóc đen nhánh buông xõa xuống phủ lấy đùi, mơ màng dường như
phát ra một thứ ánh sáng huyền ảo, như một loại dây leo bám riết vào tim, hắn
chăm chú siết chặt lấy, làm ai kia khó mà thở nổi!
“Ta xin lỗi…” Giọng nam khàn khàn, hắn không khống
chế được hôn lên thái dương nàng, trượt dọc một đường xuống phía dưới, dùng đôi
môi cực nóng dịu nhẹ hôn lên cánh môi nàng, vỗ về an ủi đầy yêu thương.
Sao hắn lại quá sơ suất như vậy!
Hắn đã sớm nên chú ý đến sự thay đổi của nàng, từ
lúc ban đầu gặp mặt, thiếu nữ trong sáng ngây thơ trong bộ hồng y, nay đã biến
thành một tuyệt sắc giai nhân làm hắn mê mẩn tâm hồn, nàng như bướm, đã trải
qua nỗi đau lột xác, nay quật cường mà biến đổi, nhưng sao nghi lễ quan trọng
này mà chỉ diễn ra quá tầm thường và lặng lẽ!
Đôi môi chạm nhau, Lạc Cơ Nhi vô thức chống cự thì
có bàn tay sau gáy đã giữ chặt không cho nàng có chút chống cự lại, Mặc Uyên cứ
thế tham lam tiến sâu vào trong, truyền đến hết thẩy nhu tình, lại như muốn
hút bằng hết hương vị ngọt ngào đầy mê hoặc kia, không muốn buông ra.
Đầu lưỡi truy đuổi quấn lấy nhau, Lạc Cơ Nhi không
chịu nổi ưm lên một tiếng, nhưng lại bị nụ hôn kia tiến sâu vào hơn làm cho đầu
óc choáng váng, quay cuồng…
Mặt nước lạnh lẽo dưới ánh trăng, gợn lên từng đợt
xao động mãnh liệt, dường như do sức nóng kinh người từ hai cơ thể trên bờ
phảng phất toát ra.
Một tay đặt hắn vòng lấy thắt lưng, tay kia gắt gao
ôm lấy thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực của mình mà hôn, ý thức Lạc Cơ
Nhi tuy mông lung, nhưng vẫn biết được bàn tay kia đang tác loạn trên thân thể
nàng, sau lớp vải mỏng manh làn da lạnh lẽo mà mịn màng, hấp dẫn làm cho kẻ
khác yêu thích không buông tay.
Môi cuối cùng cũng được buông ra, Lạc Cơ Nhi thở dốc
hớp lấy không khí lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn, trong khoảng thời
gian ngắn mà lấy lại sức lực.
Đặt một nụ hôn trên mi tâm của nàng, Mặc Uyên như nắm
giữ tất cả hạnh phúc trong lòng mình, nam nhân khàn giọng thì thầm bên vành tai
nhỏ : “Mang theo nó, không được phép lấy xuống…”
Lạc Cơ Nhi hơn nhíu mày, bị cầm giữ đến không thở nổi,
không thể làm gì khác hơn, đưa mắt nhìn qua eo mình, chỉ thấy một khối bạch ngọc
tinh khiết, dưới ánh trăng, như tỏa ra một luồng hàn khí làm nàng rùng mình,
trên đó là một đóa ngọc lan xinh đẹp được chạm khắc tinh xảo, vòng quanh một viền
đỏ như giao ước gắn kết vững chắc, hàm ý trói buộc suốt cả đời.
“ Đây là…..vật của mẫu thân ta.” Trong giọng điệu của
hắn tuy ngữ khí hời hợt nhưng lại làm Lạc Cơ Nhi khựng lại một chút, nhíu mày,
một thoáng yên lặng nàng nói : “Ta không muốn…a…”
Đôi môi lần nữa bị chặn lại, Mặc Uyên dường như
không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt hắn, lại bá đạo đẩy đầu lưỡi vào sâu quấn
lấy lưỡi nàng một phen, sau hồi lâu mới buông tha cho nàng.
“Nàng nhất định phải mang…” nhìn sâu vào ánh mắt đen
láy xinh đẹp của nữ nhân trước mặt hắn : “Nhất định phải mang theo, có như vậy
mới không làm nàng quên rằng nàng là người của ta, Cơ Nhi, nàng mãi mãi mãi là
của ta…”
Lạc Cơ Nhi cảm thấy lạnh sống lưng, mi mắt từ từ
khép lại để tránh ánh mắt nóng rực kia.
Thứ quý giá đó, nàng làm sao có thể….một ngày nào đó
nàng cũng sẽ không còn bên cạnh hắn, tại thời điểm này và cả những chuyện đã xảy
ra, nàng sao có thể giữ nó được chứ? Nàng cũng không muốn dây dưa,
một chút cũng không muốn…
“Đừng…” đột nhiên trong lòng nổi lên một trận buồn
nôn dữ dội, Lạc Cơ Nhi che miệng đẩy mạnh hắn ra.
Cơ thể nhỏ nhắn trong lòng hắn giãy giụa nhoài ra
ngoài, một trận nôn khan đau đớn bên miệng hồ.
Mặc Uyên ngẩn ra, giữa hàng lông mày nhíu lại thành
một nếp nhăn sâu, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng kéo dựa sát vào hắn, kêu
lên một tiếng : “Cơ Nhi…”
Là lãnh
đạm tĩnh tại, “Tỷ tỷ yên tâm ta sẽ không làm bậy đâu/”
Nha hoàn vẫn còn muốn nói gì đó, trong lúc giương mắt
liếc đến ngoài vườn trông thấy một thân ảnh cao lớn bước vào liền biết điều đứng
dậy rời đi
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào nàng, đầu ngón tay linh hoạt
trên miết trên giấy, nhiều lần gấp đi gấp lại theo đôi tay trắng nõn đã biến
thành một đoá sen nở rộ, Lạc Cơ Nhi cầm lấy ngọn nến bên cạnh nhỏ từng giọt lên
trên, trong nháy mắt sắc nến màu da cam nho nhỏ đã được châm ở giữa hoa sen từ
từ trôi đi.
sắc
như dao của Uất Trì Tuyết, hắn chậm rãi ngồi xuống, tất cả đã rõ ràng.