Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 134: Chương 134: Im lặng giam lỏng




“Ngươi không phải là cũng không thay đổi sao? Vẫn là dáng vẻ làm loạn thiên hạ đó…” Phong Dực từ trước đến nay vốn lạnh lùng, thờ ơ nói, khẩu khí có chút gì đó mang ý châm chọc.

“Nếu ta không làm ầm ĩ lên như thế, chỉ sợ ngươi đã sớm quên ta từ lâu!” Nam nhân kia khẽ nhướng mày, chỗ cổ tay mơ hồ lộ ra một vệt ánh sáng màu bạc, “Nói xem, tên của ta là gì?”

Phong Dực ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa, ruổi ngựa vượt lên phía trước  xe : “Không có ấn tượng gì , ta đã  quên.”

“Ngươi…” Nam tử nghiến răng nghiến lợi, kéo tay áo, để lộ ra một đoạn chỉ màu bạc buộc sát cổ tay, hướng về hắn mà nói, “Ta là Ngân Dực! Chết tiệt, tốt nhất là lần sau hãy nhớ cho kỹ! !”

Phong Dực đang đi phía trước không nói lời nào, hắn thích thú cảm nhận luồng gió mát mơn man trên mặt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.

Cả ngày không mộng

Lúc này trong cung đã là nửa đêm, ở Lạc Tiểu Trúc đèn đuốc vẫn sáng trưng, vị công công vẫn  theo hầu nàng  dẫn nàng vào trong, sắp xếp cho mọi người hầu hạ  bên dưới, rồi nịnh nọt mời nàng đi nghỉ ngơi. Một tòa trúc lâu nho nhỏ, phía trên có ba chữ lớn do hoàng thượng đích thân ngự bút: “Quy Lạc Uyển”, phòng bên trong , bao nhiêu cung nữ xinh như hoa đang  đứng hầu, khắp nơi bày biện tinh xảo khiến nàng hoa cả mắt, dù nàng đã mệt mõi rã rời, không còn đủ sức chối từ, nhưng tại nơi xa lạ này, ngửi thấy mùi hương xa lạ, nàng không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Ngây ngô mơ màng trải qua một ngày, giờ đã là chính ngọ.

Ngửi thấy hương hoa ngây ngất trong không khí, mơ hồ tỉnh lại, Lạc Cơ Nhi bước chân xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt trong suốt lướt nhìn khắp cả gian phòng, chỉ thấy trên bàn bày biện bao nhiêu là tơ lụa, một chiếc hộp gấm tinh xảo bên trong chứa đầy châu báu lấp lánh, đủ lọai đủ kiểu các loại  trâm cài đầu, khuyên tai, trang sức…

Chiếc áo bằng tơ mỏng màu xanh ôm lấy thân thể nhỏ nhắn dịu dàng, nàng chân trần bước xuống mặt đất, cả người kinh ngạc, nhìn những thứ trên bàn

“Ken két” một tiếng, cánh cửa bật mở, hai cung nữ xinh đẹp đi vào.

“ Lạc chủ tử, người đã tỉnh!” Một cung nữ kêu lên, trên mặt ẩn hiện nét cười dịu dàng.

“A? Chủ tử, sao người không mang hài đã bước xuống sàn? !” Cung nữ kia vội vàng kinh hô một tiếng, liền ôm lấy đôi hài vàng có thêu hình phượng hoàng đang để trên bàn vào trong ngực, “ Nô tỳ lập tức giúp người mang vào.” Nói rồi liền quỳ xuống bên cạnh nàng.

“Ngươi chờ một chút ___” Đôi mày dịu dàng khẽ nhướng, Lạc Cơ Nhi bất giác lui về phía sau một chút, ngón tay  đỡ lấy mặt bàn.

Trong lòng chợt hoảng loạn, chỉ trong một lúc, mà tất cả mọi thứ đã biến đổi long trời lở đất, nơi gian phòng xa hoa này, cùng vô số vật phẩm trang sức thượng hạng, lại còn hai người cung nữ vô cùng  thân thiết hầu hạ kia nữa, tất thảy đều khiến nàng sửng sốt, tối qua nàng chỉ vừa đến cung này, nàng đâu có tư cách gì, cũng không có thân phận gì mà được mấy người kia gọi là  “Chủ tử”

Hai người cung nữ liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt thoáng hiện nét cười.

“Lạc chủ tử, người đừng kinh ngạc, mấy thứ này đây a, tất cả đều là do hoàng thượng đã phái người đưa đến lúc sáng nay,” Cung nữ đứng dậy, cười tươi như hoa, “ Tỷ muội chúng tôi ở trong cung nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua hoàng thượng lại đích thân đến tận nơi, ban tặng cho bất kì chủ tử nào…” Hôm nay tận mắt nhìn thấy hoàng thượng uy nghiêm, theo sau là  mấy vị tiểu thái giám, mang theo không biết  bao nhiêu là đồ dùng xa hoa mang tới, thì trong lòng họ cũng đủ biết vị cô nương lai lịch bất minh này có vị trí như thế nào trong lòng hoàng thượng rồi.

“Đúng vậy” cung nữ tiếp lời nói, “Hoàng thượng đã dặn dò bọn nô tì không được quấy rầy người, thấy người ngủ say, hoàng thượng chỉ ngồi một lúc rồi đi…A! Đúng rồi, nô tỳ thật đáng chết, quên không giới thiệu với chủ tử, nô tỳ gọi là Tư Ngọc, còn vị tỷ tỷ kia, gọi là Tư Lan.”

Hai tiểu nha đầu mỉm cười ngọt  ngào nói xong, ngước đôi mắt trong veo nhìn tiểu chủ tử.

Hai tiểu nha đầu mỉm cười ngọt  ngào nói xong, ngước đôi mắt trong veo nhìn tiểu chủ tử.

Đẹp tuyệt trần như vậy, trách sao hoàng thượng sáng sớm nào cũng đến nơi này ngắm nàng, Một thân áo ngủ trắng tinh, tư thái uyển chuyển lả lướt mê người, đôi mày xinh đẹp thu phục nhân tâm, cốt  cách kia thật giống như tiên nga hạ phàm, chỉ là không hiểu sao nơi chốn thâm cung này, mỹ nhân nào cũng đều  lộ ra nét u buồn chán chường đến vậy!

:v1:

Trong lòng Lạc Cơ Nhi chấn động, nàng thật không ngờ vị đế vương ngang ngược thâm hiểm kia vừa rồi đã tới đây.

:v2:

Nhìn đám lễ vật lóa mắt được ban cho trên bàn, lòng nàng nổi lên ý muốn chống cự dữ dội, gian phòng thật quá  ngột ngạt tù túng , trong nháy mắt nàng hốt hoảng đứng lên.

:v3:

“Tên của các người… là mới vừa được đặt lại phải không?” Nàng mơ hồ cảm thấy kì quái, tên của hai tỷ muội này, hợp lại sẽ chính là hai chữ tên cây ngọc lan, lại còn thêm một chữ “Tư”, thật là phải có ai đó có dụng ý gì bên trong.

(*Tư: nhớ, nghĩ về gì đó)

Hai tỷ muội liếc nhìn nhau, tán thưởng nói: “Chủ tử thật tinh ý, tên này chính là do Hoàng thượng vừa ban cho, từ nay hầu hạ chủ tử sẽ được gọi bằng tên này! Nếu là chúng em hầu hạ có gì không tốt, thì sẽ cho hai tỷ muội khác tới thay thế, nhưng mà tên này thì vẫn sẽ được giữ lại!”

:v4:

Quả nhiên là như vậy

Đôi mắt trong ngần của Lạc Cơ Nhi hiện lên một tia hoảng loạn, ờ tên của hai cung nữ vừa vào cửa, có thể thấy hắn đang cố gắng làm mơ hồ đi thân phận của nàng ! Hắn không hề ép buộc chút nào, chỉ là chỉ trỏ ngón tay, chỉ trỏ hạ nhân, là có thể bức nàng đến loại tình cảnh không thể chịu đựng nổi này !

Nàng nhất quyết  sẽ không chịu đựng sự kiềm chế như vậy một lần nữa, Lạc Cơ Nhi chân trần bỏ chạy ra cửa, ống tay  áo trắng tinh  bay phất phới , khiến cho  Tư Ngọc và Tư Lan  sợ chết khiếp !

:v5:

“Ken két ——” nàng vội vàng  mở cửa!

“Lạc chủ tử! !” Hai bên nhất tề kêu lên.

Ánh mặt trời buổi trưa, mang theo hơi ấm rọi đến, chiếu vào thân thể mảnh khảnh của nàng, dường như làm nàng tỏa ra  ánh hào quang dịu dàng …

:v6:

Ngoài cửa, cây ngọc lan cao lớn đang  thâm trầm tỏa bóng, khắp nơi trong không khí đếu là hương hoa say lòng người, cánh hoa rơi vương vãi đầy mặt  đất, toàn một màu trắng, mảnh sân nhỏ khung cảnh lặng yên  tĩnh mịch, một hồ nước nhỏ vắt ngang, còn có một chiếc cầu cong cong bắc qua.

“Chủ tử, người cẩn thận nha…” Tư Ngọc lo lắng kêu lên.

Lạc Cơ Nhi dường như không nghe thấy tiếng các nàng gọi, chân trần bước ra ngoài cửa phòng, cả người bị một bầu không khí xa lạ xâm chiếm, trái tim nàng càng lúc càng trĩu nặng thêm đau đớn, bức ép nàng đến không thể nào thở nổi… Đêm qua trong giấc mộng nàng lại thấy  dường như nàng được trở lại Vương phủ, khi tỉnh lại, một cảm giác cực kỳ an tĩnh lan tỏa trong lòng  nàng, nhưng mà…không hiểu sao trong mộng nàng không nhìn thấy những người đó! Không nhìn thấy nam nhân lạnh lùng kia, cũng không thấy thiếu niên nghiêm trang khí khái, càng không thấy  tiểu nha đầu Ca Nhi đang  mỉm cười yếu ớt nhìn nàng…

“Uyển phi nương nương giá đáo —— “Một tiếng hô chói tai vang lên phía xa xa, từ  ngoài cửa truyền đến.



Một nữ tử mỹ lệ dịu dàng đang từng bước nhỏ nhẹ đi đến, đôi mắt ôn nhu nhìn lướt qua mọi người trong sân, trên nét môi nàng mơ hồ ẩn hiện một nụ cười không đoán được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.