Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 135: Chương 135: Xin hoàng thượng trị tội




“Buông ra… ” Kiềm chế cả người run rẩy, Lạc Cơ Nhi nghiến răng nói, trong con mắt trong suốt có chứa hận ý khắc cốt ghi xương.

Mặc Húc chậm rãi ngước mắt lên, chống lại ánh mắt như dòng suối trong của nàng…Hít sâu một hơi, có mùi hương thơm ngát đẹp đẽ, lờ mờ tản ra…

“Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, ngươi nghĩ, trẫm sao buông tha được?” Giọng nói khàn khàn, như người tình đùa cợt, hắn để sát vào chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng, để cho hô hấp của nàng quấn lại cùng nhau. “Ngươi nói xem…Tam đệ sao lại vô tình như vậy? Thà rằng buông ngươi ra, mang theo người con gái khác bỏ mạng vực thẳm…”

“Đủ rồi !” Lạc Cơ Nhi hung hăng để tay lên lồng ngực hắn ghì sát vào, với cường độ như vậy làm ý thức dần dần tán đi, run rẩy nhìn thẳng hắn, “Cách xa ta một chút…Ngươi làm ta buồn nôn! Mặc Húc!”

Chỉ một tiếng la lên không to không nhỏ, nhưng lại khiến mọi người hoảng sợ! !

Vẻ mặt của Mặc Húc dần dần trở nên u ám, bàn tay to chặt chẽ chế trụ lấy phía sau cổ: “Vật nhỏ lớn mật…Nếu trẫm đã dám đem ngươi giữ ở trong cung, chính là muốn công bố cho thiên hạ biết ngươi là người con gái của trẫm! Cái mà ngươi nên làm, là mau chóng thích ứng sự đụng chạm của trẫm…”

Nói xong, không để ý trong con ngươi nàng mà máu căm giận, hung hăng cắn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng!!

Hơi thở nam tử xa lạ đi vào trong khoang miệng, Lạc Cơ Nhi nức nở một tiếng, tránh không thoát khỏi sự xâm chiếm của hắn!! Chiếc lưỡi mềm mại liều mạng né tránh, bàn tay nhỏ bé của nàng như muốn xé rách long bào của hắn!  Thực buồn nôn… Thực sự rất buồn nôn!

Trong lòng hỗn loạn như biển, trong lòng nàng ủy khuất và xấu hổ đến cực hạn!!

“Bộp!” Một tiếng vang giòn đáng sợ!! Thừa dịp hắn thở dốc, Lạc Cơ Nhi hung hăng đẩy hắn ra khỏi trong ngưc, cổ tay bay nhanh qua mặt của đế vương!!

Cảm giác đau đớn đột ngột, theo má truyền đến, Mặc Húc quay đầu đi, lúc này mới cảm giác được thấm thía sự nóng rát trên gương mặt, là nàng dùng hết toàn lực để đánh, không hề sợ hãi, không chút lưu tình!!

Lả người đi, Lạc Cơ Nhi từ trên người hắn rơi xuống, tay phải đau đến tê dại, miễn cưỡng đứng vững lại, thở hổn hển thật sâu lui về phía sau.

Mọi người kinh hô lên một tiếng, bị cái tát mạnh mẽ làm cho nghẹt thở.

“Hoàng thượng! !” Uyển phi hoàn toàn ngẩn người sửng sốt trước phản ứng đó, thất thanh gọi.

Ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Lạc Cơ Nhi ở trên mặt đất, Uyển phi run rẩy đôi môi, “Ngươi dám tát hoàng thượng một bạt…Ngươi dám đối hoàng thượng…”Nàng ba chân bốn cẳng đứng lên từ trên mặt đất, cổ tay nàng run run chỉ thẳng vào người con gái trên mặt đất kia, to giọng hô lên: “Người đâu, bắt cho ta con tiện nhân này!!”

Ngoài vườn trúc, bỗng nhiên vài tên thị vệ tiến đến, đi về phía Lạc Cơ Nhi

“Đều dừng tay lại cho trẫm!!” Gầm lên giận dữ, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng đế vương!

Thị vệ ngưng bước, vội vàng quỳ xuống. Còn Uyển phi vốn đã tức giận run lên rồi, nghe câu đó, cả người sững sờ tại chỗ.

“Ai dám động nàng một chút, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Lời nói bức người, vang khắp trong sân viện.

Bọn quỳ gối trên mặt đất đầu cũng không dám ngẩng lên, có người thậm chí đã hoàn toàn run rẩy.

Lạc Cơ Nhi bình phục lại nhịp thở dốc trong ngực, vừa rồi bất ngờ bị xâm phạm khiến nàng suýt nữa bị bức ra nước mắt, nàng lấy khửu tay chống xuống đất, ra sức chống đỡ thân thể, nỗ lực đem nước mắt ở viền mắt nuốt vào trong, nhanh chóng đứng dậy, khi hắn chưa kịp nói nửa câu, đã quỳ gối trên mặt đất!!

Mặc Húc ngừng thở, nhìn một thân y phụ tuyết trắng trên mặt đất, khóa môi còn có vết máu tươi do bị hắn cắn.

“Hoàng thượng, ” Lạc Cơ Nhi mở miệng, giọng nói mát lạnh như suối tràn đầy buồn bã, “Động thủ đối với hoàng thượng, là đại bất kính, Cơ Nhi theo lý là phải đi ra khỏi hậu cung, chuyển đến nơi khác! Thiên lao cũng tốt, bộ binh cũng được, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ!”

Trong phút chốc, không khí trở nên quỷ dị…

Tư Ngọc Tư Lan quỳ trên mặt đất, trao đổi nhau một cái, ánh mắt e sợ, mà Uyển phi càng ý thức được mình có sự thất lễ, mang theo vài phần xấu hổ.

Mặc Húc giương mắt lên, toàn thân tản ra sát khí khát máu.

Nàng cũng dám dùng loại phương pháp này, để khiến hắn trị tội nàng!

Vật nhỏ của hắn, lâu lắm không gặp, nàng quả nhiên là móng tay dài sắc hơn, trong mắt không hề chứa sự mềm yếu để mặc cho người khác xâm phạm, nhưng chẳng biết sao, quật cường của nàng, hận ý của nàng, mọi thứ giống như con nhím, càng làm cho hắn dấy lên dục vọng chinh phục! Nàng như một vò rượu, đi vào trong cổ họng, đốt cháy ý thức của con người…

Một tiếng cười nhạt, hắn vươn tay, từ từ nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, đưa mắt nhìn vào trong tròng mắt trong suốt nhưng lạnh lùng của nàng.

“Giảng luật pháp với trẫm sao? Vật nhỏ…Đừng quên, trẫm mới là người quyết định thiên hạ này!!”

Buông cằm nàng ra, Mặc Húc đứng dậy, như là con mãnh sư âm thầm nổi cơn thịnh nộ trong lòng, hung hăng phất tay áo, giống như đem bụi bặm trên người phủi đi.

“Trông coi nàng cho trẫm.” Nghiến răng ra lệnh cho Tư Ngọc Tư Lan, hắn hừ lạnh một tiếng, bước lớn ra khỏi tiểu trúc!

Tích uyển cung.

Huân hương như sương mù lượn lờ quanh giường, có cung nữ đi tới, thêm vào lư hương một ít hương liệu.

Uyển phi lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn thật chăm chú vào đế vương đang ngồi dựa trên giường, trong lòng thấp thỏm…Vừa rồi nàng đã quá khích, suýt nữa không phân tốt xấu định xử lý Lạc Cơ Nhi, thật đáng sợ chính là, hoàng thường cư nhiên lại sủng ái nàng ta đến mức độ này, cho dù là tôn nghiêm mất hết, cũng không động nàng ta chút nào…

Nghĩ đến đây trong lòng Uyển phi như điên cuồng lên, nhíu mày lại thật sâu

Nàng ta câu dẫn hoàng thượng từ lúc nào vậy? ! Uyển phi nghĩ nát óc không ra, chỉ có thể oán hận nắm chặt lấy tay, không dám thốt ra.

“Ngươi đoán coi… Tam đệ lúc này, đang ở đâu?” Yếu ớt mở mắt, Mặc Húc trầm thấp hỏi.

Uyển phi kinh ngạc, quay đầu, hiện ra một lúm đồng tiền kinh hỉ: “Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”

Đợi hồi lâu, thấy con ngươi của hắn tràn đầy băng lãnh, Uyển phi xấu hổ dừng ý cười, khó khăn đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng…Nô tì, nô tì sao lại biết những chuyện này? Uyên vương điện hạ…À, không! Mặc Uyên hắn may là thoát khỏi sự đuổi bắt của cấm quân, tin rằng cũng không chạy được xa lắm, hoàng thượng người cũng không cần quá lo lắng. Nhưng chỉ là …Nếu trong lòng hoàng thượng phiền muộn, nô tì có thể đàn một khúc nhạc, lệnh cho bọn hạ nhân làm vài món ăn sáng, giúp hoàng thượng giải sầu, có được không?”

Mặc Húc nhíu mày, mang theo vài phần băng lạnh nghiền ngẫm nhìn người con gái trước mặt



A… Hay cho một người bạc tình bạc nghĩa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.