Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 136: Chương 136: Khó nhất là kéo dài quân vương sủng






Thong thả đứng dậy, trên mặt tràn đầy kiêu căng, Mặc Húc tiến đến trước mặt Uyển Phi, khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn đoan trang.

Đôi mắt thùy mị, đôi môi tinh xảo, rất là ôn nhu

Uyển phi có chút sửng sốt, thấy sóng mắt của hắn lay động, trên mặt hai má ửng hồng, hai tay để lên cổ hắn, hơi thở như lan nói: “Hay là…Hoàng thượng bây giờ đã muốn nô tì…”

Mỹ nhân bại hoại, lại có chút trêu gọi không nổi nửa điểm dục vọng, Mặc Húc lẳng lặng nhìn thái độ tận lực mị hoặc của nàng, nhưng chỉ cười không nói.

Thấy hắn một phản ứng cũng không có, Uyển phi tưởng mình biểu hiện không đủ, khẽ cắn môi, lướt qua khóe môi sắc bén của hắn, dùng hết ôn nhu, tay dò vào vạt áo ở trước ngực hắn, ưm một tiếng hướng vào da thịt phía trong…

“Lúc ở dưới thân hắn, ái phi cũng phóng đãng như vậy sao?” Đùa bỡn được rồi, Mặc Húc trầm giọng thổi bên tai nàng.

Thân thể Uyển Phi cứng đờ, sắc mặt đột biến, đột nhiên nhướng mắt lên, thấy vẻ mặt đế vương đang nghiền ngẫm với vẻ trêu tức, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cố cười nói: “Hoàng thượng… Nô tì không hiểu hoàng thượng đang nói cái gì…”

Mặc Húc nhíu mày, ngón tay nâng cằm của nàng lên, khẽ mở bạc môi: “Vậy sao? Uyển phi của trẫm thông minh như vậy, sao lại có thể không hiểu đây…”

Trong lòng lại cuộn lên sóng ba đào!! Hai tay Uyển phi bắt đầu run, biết nàng và Mặc Uyên có đoạn quá khứ căn bản là không thể gạt được mắt hắn, lại giấu giếm đi cũng chỉ là rước họa vào thân! Tay chân nàng luống cuống từ trên giường lao xuống dưới, song liền “Phù phù” Một tiếng quỳ gối trên mặt đất, than thở khóc lóc hô một tiếng “Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng anh minh, là nô tì không nên lừa gạt hoàng thượng, nô tì chết tiệt!” Ngước con mắt đầy lệ lên, Uyển phi vội vàng giải thích, “Thế nhưng xin hoàng thượng tin tưởng nô tì, từ khi nô tì tiến cung, trong lòng nô tì chỉ có một mình hoàng thượng, sao dám phụ lòng ân sủng của hoàng thượng! Huống chi…Huống chi hiện tại hắn phạm vào tội lớn ngập trời, nô tì sao có thể cùng hắn liên quan, sao có thể nào biết rõ chỗ hắn trốn mà không bẩm báo với hoàng thượng đây?!”

Giống như nói ra từ tâm can, mang theo máu và nước mắt, làm cho người nghe khó lòng không tin.

“A?” Mặc Húc từ trên giường đi xuống, từ từ ngồi xổm người, ngưng mắt nhìn lệ nàng rơi lã chã mà thương cảm.

Cằm bị hắn nâng lên, Uyển phi khổ sở nhìn sự ngạo mạn của người đàn ông, muốn lại lần nữa dùng sự dịu dàng hiền thục tranh thủ tín nhiệm của hắn, nàng không tin, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tài tình của nàng, nhu thuận dịu ngoan của nàng, đều không đấu lại một đoạn tình cũ trước khi tiến cung!

“Ngươi và hắn đã không còn quan hệ, vậy trẫm…Lưu lại ngươi để dùng làm gì?” Khẽ vuốt lên da thịt trên chiếc cằm khéo léo, Mặc Húc hơi nhíu mày, rất chăm chú hạ thấp giọng nói.

Uyển phi cứng đờ cả người, trong lòng muôn phần sợ hãi, khóe mắt một giọt lệ vô ý thức rơi xuống!

“Vốn vẫn hy vọng xa vời là ngươi có thể có một chút tác dụng, bây giờ xem ra, giá trị của ngươi có thể nào mà so sánh cùng với Cơ Nhi của trẫm đây…” Một tiếng than nhẹ, làm như tiếc hận, bên môi lại mang theo ý cười lạnh bạc, Mặc Húc thản nhiên nhìn người con gái trước mắt, “Khó nhất là kéo dài quân vương sủng…Uyển nhi, tự thu xếp ổn thỏa đi…”

Uyển phi đã kinh ngạc không nói nên lời, cảm giác tay chạm vào má rồi dần dần thu trở lại, nàng tưởng phải bắt được, nhưng chỉ chạm được vào đầu ngón tay hắn.

Hắn nói sao?

Lẽ nào, lấy nàng vào cung, cho nàng vô tận sủng ái, đều là giả sao? !

Để nàng ở bên người, chỉ là vì kiềm chế người đàn ông kia, đem nàng dùng làm con tin để uy hiếp người kia sao? !

Mà bây giờ, nàng cùng hắn tình đoạn nghĩa tuyệt, chỉ vì, đã không còn giá trị lợi dụng rồi, không phải sao?

Sự trống vắng và bi thương to lớn tràn ra ở trong lòng, khiến trong mắt Uyển phi mất đi ánh sáng! Nàng giống như mất hồn muốn bắt được gấu áo của đế vương, nhưng hắn đã kiên quyết đứng dậy, khóe môi mang theo ý cười nghiền ngẫm đi ra cung điện, trong nháy mắt nàng không khống chế được, lớn tiếng gọi: “Hoàng thượng!!”

Mặc Húc giống như chưa hề nghe thấy, coi như là tiếng chim kêu chối tai, sải bước dài ra khỏi cửa điện.

Phía sau, là tiếng kêu gào càng ngày càng bi thương.

Một tiếng lại một tiếng, làm cho lòng người tràn đầy thê ai.

Hắn nâng mắt nhìn vào không trung, trong mắt một lần nữa tràn đầy u ám. Những điều này, còn xa mới đủ, hắn sẽ không quên, bây giờ người kia đang mất tích.

Trừ phi có thể tự tay giết hắn, bằng không, chính là không có được một ngày yên bình.

Thần cung.

Đặt tại biên giới giao bắc nam, Thân cung, vô ý lại là một tòa mê tình

Ranh giới của thần cung là thuộc Khải Lăng thành của Lạc Anh quốc, tiền tệ nam bắc, nhân công lưu động, lui tới buôn bán khiến ở đây trở nên náo nhiệt phồn hoa, những cũng là khu hỗn loạn nhất, các loại man độc tiểu bộ lạc phương bắc thường xuyên lui tới, thường xẩy ra việc đội thương nhân bị bắt cóc, mà mỗi khi có chiến loạn, ở đây cũng thường sớm bị tao ương nhất. Mà trải qua nhiều lần tiêu mòn, hai chữ Thần cung tại thế lực của Khải lăng thành không giảm chút nào.

“Nhiệm vụ đều đã phân công xuống dưới rồi sao?” Người nam tử tuấn dật đứng ở phía trước cửa sổ, con ngươi nhạt như nước đảo qua con đường phồn hoa sầm uất, nhẹ giọng hỏi.

“Đã phân phối xuống rồi ạ. Ngân Dực ở bắc bộ đã lâu, khá quen thuộc tập tính của tộc Hồ Duệ, cho nên phái hắn trực tiếp thăm dò vào quân doanh của Hồ Duệ. Hàn Dực và Thanh Dực thì ẩn núp lại địa bàn của hoàng thành Lạc Anh, quản chế nhất cử nhất động của các nơi; mà chúng ta, còn lại là ở chỗ giao biên giới của hai phương, vương gia bao lần muốn binh lực có thể thuyên chuyển về gần, chỗ của thần cung, là một tấm chắn an toàn nhất.”

Phong Dực đứng ở phía sau người đáp rõ ràng, thấy hắn thật lâu không nói, vùng xung quanh lông mày lạnh lung nghiêm nghị hơi nhíu lại, nhìn theo tầm mắt của hắn, Dực thấy được một đôi mẫu tử, đang đứng tại trước tiệm bánh bao, bánh bao mới ra lò nóng hôi hổi, mà lúm đồng tiền của đứa trẻ càng làm cho trái tim đập nhanh hơn

Nhìn hồi lâu, hắn mới thu tầm mắt, ngón tay thon dài nâng chén rượu, ngửa đầu uống

Khóe môi mang theo cay độc say lòng người, nhưng trong lòng lại quấn lấy bóng dáng xinh đẹp kia, quên không được, cho đến lúc toàn bộ ngực đều như đốt lên

“Vương gia, cẩn thận thân thể, “Phong Dực nhịn không được khuyên giải an ủi, vết thương của hắn, chấn thương ngực, uống rượu không khác gì thuốc độc, suy nghĩ một chút, liền hạ giọng nói thêm: “Lạc Nhi cô nương rất thông minh, nàng sẽ hiểu được mà…”

Những chữ cuối cùng kia đụng chạm sâu sắc đến tận trong tim, Mặc Uyên nhướng mắt lên, chậm rãi đứng dậy, tay áo phất qua mặt bàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.