Lấy thịt tươi làm mồi
Ca Nhi tự mình xốc cánh tay bị thương lên, nhờ mấy
tia sáng yếu ớt lọt vào từ cửa sổ, nàng nhìn rõ những vệt máu đen đã khô lại
trên vết thương,vết máu khô còn thấm loang lổ trên y phục, trong không khí ẩm
thấp của nhà lao, nàng ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng.
Nắm chặt thanh đao trong bàn tay lạnh ngắt, thoáng
có chút run rẩy, Ca Nhi hít sâu một hơi, đưa đao đến, nhằm ngay miệng vết
thương, dứt khoát hạ xuống một đao.
“Á …” Cắn chặt môi dưới cũng không nén được tiếng
rên đau đớn, nàng ngã vật ra, đôi môi trắng bệt tái nhợt!
“Ngươi định làm gì?!” Mặc Kỳ rít lên, hung hăng nắm
chặt vai nàng ! Động tác vừa rồi của nàng quá nhanh, hắn còn kịp thấy
rõ nên không có cách nào ngăn lại được! Mắt mở trừng trừng nhìn khối thịt
đỏ hồng còn đẫm máu vừa bị cắt bỏ, rồi nhìn nàng đang đau đớn, cả người
run lên dường như muốn ngất đi, Mặc Kỳ thấy đau lòng như chính mình bị xả thịt!!
Môi bị cắn đến không còn giọt máu, Ca Nhi dùng hết sức
lực còn lại để ghìm chặt thân thể đang run lên từng cơn, mỉm cười yếu ớt, cố
quên đi cơn đau, nàng nhẹ lời giải thích: “Ta cần có ít thịt tươi này, để làm mồi
dụ lũ chim ưng ngốc ngoài kia… Giờ đây chúng ta không thể ra ngoài, nên cách
duy nhất để liên lạc chỉ có thể cùng biện pháp này…”
Tận sâu trong lòng Mặc Kỳ đau đớn không thốt nổi nên
lời, giương đôi mắt rớm lệ nhìn nàng.
Hai tay gắng gượng nâng mảng thịt vừa rơi xuống mặt
đất, Ca Nhi khổ sở cố gắng kéo tay áo hắn, mở miệng nói đứt quãng: “Giúp ta…
Giúp ta đặt lên chỗ cửa sổ gần mái nhà đi…”
“Cái người ngu ngốc này! !” Mặc Kỳ nghiến răng rít
lên, khóe môi run rẩy, khẽ nâng người Ca Nhi lên, cẩn thận ôm lấy nàng,
môi áp sát tai nàng, nói như quát, “Ngươi vì cái gì lại tự đi cắt thịt chính
mình? ! Ngươi cho rằng ta ở bên cạnh ngươi đây là để làm chi, ta cần một người
ngu ngốc như ngươi bảo vệ ta sao? ! Ngươi thử có gan xảy ra chuyện
gì bất trắc xem, xem ta có bỏ qua cho ngươi không, ngươi nhớ cho kỹ nhưng
gì ta nói đó! !”
Bên tai bị hắn mắng đến tê dại, Ca Nhi giương
mắt lên nhìn gương mặt đang bừng bừng lửa giận không gì khống chế nổi của hắn,
chưa bao giờ gần nhau đến như thế, cũng chư bao giờ nhìn thấy hắn lại nổi giận
với nàng đến thế, nàng đau đớn đến cả người run lên, vốn không có thói quen dựa
dẫm vào ai, nhưng giờ đây, đôi tay sau lưng đang ôm chặt nàng, một chút cũng
không rời, cương quyết không buông nàng xuống…
Nước mắt bỗng chốc muốn trào ra, Ca Nhi cố nén không
cho phép nó rơi xuống, trong hoàn cảnh hỗn loạn này, hơn ai hết,
nàng phải thật bình tĩnh …
“Cắt cũng đã cắt rồi, đừng tranh luận với ta nữa, có
được hay không?” Buồn bã mỉm cười, Ca Nhi buông người tựa đầu trên
vai hắn, nhất thời thả lỏng bản thân, tìm một chỗ dựa “Chờ một lát nữa, giúp ta
đưa nó lên cao… Ta giờ đây không còn sức để ném cao như thế nữa…”
Kề cận tiếp xúc với nàng làm thân thể Mặc Kỳ bất
giác cứng đờ, nhưng ngay lập tức, hắn liền ôm chặt thắt lưng nàng, cố gắng
xoa dịu thân thể đang đau đớn run rẩy trong lòng, cố gắng mang cho nàng chút ấm
áp dễ chịu
Cố gắng xua đi cơn giận dữ vừa bùng phát, tìm mấy lời
an ủi nhẹ nhàng xoa dịu nàng, Mặc Kỳ ngượng ngùng nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ,
nhưng trong ánh mắt là chan chứa yêu thương.
“Ngươi làm thế nào liên lạc được với người bên
ngoài ? Mọi người trong Vương phủ đều bị bắt lại, chúng ta còn có thể nhờ ai
giúp đỡ?”
Ca Nhi chậm rãi ngước nhìn, trong ánh mắt mơ hồ
thoát ra một tia sáng trong tuyệt vọng: “Không còn ai cả… Nơi này giờ đây
chỉ còn lại có mình ta, chẳng qua, ta chỉ có thể làm được một việc…” Nét mặt
nàng trầm tư, dịu dàng nhìn hắn, “Ta đem tình huống ở đây nói cho ngài biết,
ngài nhất định sẽ quay về cứu chúng ta, cứu Lạc Nhi …”
Mặc Kỳ nhíu mày, “Ca ca?”
Ca Nhi nhè nhẹ gật đầu, lặng lẽ nhìn ánh mắt tràn đầy
hoài nghi của hắn, trong đầu chợt nhớ ra gương mặt hắn lúc truy vấn xem nàng là
ai.
Tựa đầu vùi mặt vào gáy hắn, nàng cười nhạt,
gương mặt mơ hồ trở nên thần bí, hơi thở mong manh nhỏ giọng nói, “Tên của ta,
ta chỉ nói một lần thôi…”
“Ta là … Thanh Dực.”
Lúc nàng tỉnh lại, không biết đã là lúc nào.
Cả cơ thể lẫn tâm hồn đều chìm sâu trong giấc ngủ
vùi, nhưng chỉ một chút cử động, cơn đau ngay tức kéo đến xâm nhập trong từng
hơi thở , làm cả thân thể đều run rẩy…
Cơn đau khắp người làm nàng mơ hồ như đang đi giữa một
màng sương mờ lãng đãng, thần trí dần mơ màng không tỉnh táo, cảm giác bỏng rát
lưu lại trên từng tấc da thịt, trong cơ thể từng cơn buốt lạnh thấu xương
lại kéo đến, rồi liền sau đó là những cơn sốt hừng hực khiến nàng ướt đẫm mồ
hôi, từng đợt từng đợt nóng lạnh cứ xen kẻ nhau tràn đến như thế làm nàng mệt mỏi
khốn khổ, mi mắt nặng trĩu tựa hồ không nhấc lên nổi nữa.
“Nương nương, người tỉnh rồi?” Tiểu cung nữ phát hiện
mi mắt của nàng có chút động tĩnh, vui mừng kêu lên.
Lạc Cơ Nhi kinh ngạc ngước mắt nhìn bốn phía xung
quanh, cố sức nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng trong đầu nàng chỉ hiện ra hình
ảnh quất roi man rợ đó, mang theo bao nhiêu hung hăn ác độc tràn tới , trốn
cũng không thể trốn được… cả người nàng bỗng nhiên ớn lạnh, bàn tay nhỏ
bé rất nhanh nắm chặt khăn trải giường.
Dường như chìm trong một nạn kiếp quá dài, nàng mơ hồ
nhớ đến có hai người đang chiến đấu, trong giấc mộng thiếu niên đó
toàn thân đều là máu, nàng muốn gọi to nhưng không cất tiếng được, nàng sợ hãi
nhận ra đó là thật, là những gì đã thật sự xảy ra, trong phút chốc, đôi mắt
trong veo ngấn lệ, không còn cảm thấy bao nhiêu đớn đau của thể xác, lúc này
đây chỉ có trái tim nặng trĩu.
Trên người chỉ mặc áo lót mỏng manh, cũng
không biết đã được thay lúc nào, Lạc Cơ Nhi trong lòng hốt hoảng, khổ sở mở miệng:
“Ta…”
Tiểu cung nữ đang đứng ngước nhìn ngẩn ngơ, cho dù
đang bị thương nhưng vẫn là tuyệt sắc giai nhân khuynh thành khuynh quốc, tóc
mây óng ả bao phủ bờ vai nhỏ nhắn, bàn tay khẽ nâng vạt áo lót mỏng manh lên
nhìn, ánh mắt lại nhìn tiểu cung nữ đang đứng hầu, ý dò hỏi. Cung nữ hiểu ý,
ngượng ngùng nói “Nương nương, tối qua người bị thương quá nặng, y phục là do
nô tỳ giúp người cởi ra, thế nhưng áo lót đó… Áo lót đó là do…”
Tiểu cung nữ đỏ mặt, không dám nói ra khỏi miệng là
do Hoàng thượng đã chính tay thay áo cho nàng.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi chợt cảm thấy hoảng hốt, bàn
tay liền nắm chặt lấy vạt áo mỏng, một nỗi nhục nhã ê chề dâng lên trong ngực,
hàng mi dày khép lại, nhíu chặt, thân thể nàng nhè nhẹ run lên.
Nàng không thể tưởng tượng, cho dù nàng quả thật bị
thương nặng, nhưng nam nhân kia cũng không thể ngang ngược đến như thế,
tuyệt đối không thể được…
Tiểu cung nữ không biết nói sao đành phải thôi, khóe
môi khẽ mỉm cười: “A, đúng rồi, nương nương, Hoàng thượng ở ngay phòng bên cạnh,
nô tỳ lập tức phải đi báo tin cho ngưòi biết!”
Xoay người chạy ra khỏi cung, tiểu cung nữ trong
lòng có chút sợ hãi, chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử nào được sủng ái đến như thế,
tối hôm qua sau khi nàng ấy ngủ, Hoàng thượng vẫn một mực lưu lại nơi gian
phòng ngay cạnh để trông chừng nàng, hầu như ngồi suốt một đêm cũng không hề chợp
mắt, còn ra lệnh cho hạ nhân, đợi khi nào nàng ấy tỉnh lại phải lập tức thông
báo cho người biết…
Ôi, thật cũng khó trách, nữ nhi tuyệt sắc đến khuynh
quốc khuynh thành như vậy, thử hỏi nam tử nào có thể yên lòng cho được…
Lạc Cơ Nhi nhanh chóng kéo cao chăn đến tận ngực,
đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi chán chường đến cùng cực, cơ thể chỉ cần một chút cử động
nhỏ cũng động đến vết thương, những lằn roi hằn sâu trên da thịt buốt nhói, từng
trận đau đớn nhắc nhớ bao nỗi tuyệt vọng cùng khuất nhục cứ xâm chiếm lấy tâm
can…