“Vương gia cứ nhất định phải làm như vậy mới được
sao?” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói có chút gì đó thật ảm đạm, “Bên
ngoài Khải Lăng thành có trên một vạn tướng sĩ đang chờ lệnh của
Vương gia, nếu như Vương gia quả thật muốn nghênh chiến, Phong Dực không có nửa
câu oán hận, chỉ là, tướng sĩ đi theo Vương gia cũng có thể như vậy sao?”
Một nụ cười nhạt bật ra trên khóe miệng, Mặc
Uyên kiềm chế bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn ẩn giấu trong lòng, thản nhiên
nói nhỏ: “ Sẽ không như thế! Đợi được đến khi triều đình đủ sức tập trung binh
lực, sợ rằng Khải Lăng thành đã sớm trở thành thành trì của người khác, vậy thì
bách tính khắp phía nam của Lạc Anh quốc này, biết phải dựa vào ai đây?”
Nỗi đau trong lòng càng thêm nhức nhối, Phong Dực chỉ
có thể buông một nụ cười yếu ớt, mang theo một nỗi thê lương vô tận: “Hắn đã muốn
giết Vương gia, nhưng ở chỗ này Vương gia lại vì hắn tắm máu sa trường, Vương
gia, làm như vậy rốt cuộc có đáng hay không, chỉ một câu thông đồng với giặc,
bán nước, không chỉ có Vương gia chịu hàm oan, mà thủ hạ Vương gia trong con mắt
của mấy vạn tướng sĩ đều đã trở thành phản quân, oan khuất của bọn họ lúc
nào mới được rửa sạch đây?”
Hơi lạnh theo gió ùa tới mang theo mấy chiếc
lá phong vừa lìa cành rơi vào tay hắn, một mảnh hồng diệp đẹp đến thê lương.
“Từ bao giờ ngươi lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy,
Phong Dực…” Dồn hết tâm lực quên đi nỗi buồn đang đè nặng trong lòng, Mặc Uyên
thấp giọng cất lời, lặng lẽ thúc ngựa đi về phía trước vài bước, phóng tầm
mắt nhìn trời mây rộng lớn xung quanh, “Trên thế gian này nỗi oan khuất
còn nhiều lắm, nếu họ không chịu nổi uất ức có thể không cần theo Mặc Uyên ta.
Người ta hận chỉ có người kia mà thôi nhưng cũng không có nghĩa là ngay cả
giang sơn Lạc Anh này cùng tất cả con dân cũng phải chịu chôn vùi theo hắn,
ngươi có hiểu không ?”
“Thế nhưng… còn những người đang bị giam ở
Hoàng thành thì biết làm sao?” Phong Dực tay ghìm chặt dây cương, phút chốc
nhận ra sống lưng của vị Vương gia trước mặt bỗng cứng đờ.
“Vương gia vì sao không trở về cứu bọn họ? Nơi đó
còn có người thân của Vương gia, còn có… cốt nhục của Vương gia!” Phong Dực
không cách nào đè nén được nữa, lời nói chua chát cứ vậy thoát ra ra từ miệng hắn
“Nếu như Vương gia lo lắng, tại hạ cùng Ngân Dực xin mang ba nghìn binh mã lập
tức quay về Hoàng thành cứu bọn họ thoát ra! Vương gia, trong lòng người dù lấy
quốc thổ giang sơn làm trọng, nhưng cũng không thể hết lần này đến
lần khác nhắm mắt làm ngơ, không chút để ý đến sống chết của bản thân cùng gia
quyến chứ?”
“Câm miệng! !” Nơi yếu đuối nhất trong lòng bị chạm
tới, đau đớn kịch liệt, Mặc Uyên gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt thâm sâu toát ra một
luồng hàn khí ghê người, “Các ngươi ai cũng phải ở lại chỗ này cho ta, không ai
được phép manh động!!”
Đại chiến đã gần kề, hắn không cho phép nội bộ lại xảy
ra chút sơ xuất nào càng không thể cho phép có ai dám bàn tán làm dao động
lòng quân!
Thần sắc có chút tái nhợt, một trận đau đớn từ
trong lồng ngực truyền tới, dường như vết thương vừa mới khép lại không lâu giờ
lại vì một trận khí huyết dâng trào mà vỡ ra. Hắn rất nhanh tay giật dây
cương, trong đầu hình ảnh vẫn đêm đêm tìm về trong mộng lại hiển hiện, bóng
dáng nhu mì mềm mại ấy, ba tháng nay hắn ép buộc chính mình không được nghĩ đến
nàng, đơn giản là có nhiều chuyện trọng yếu hơn còn cần hắn phải làm, chỉ
là mỗi lần nghĩ đến nơi ngực trái của hắn lại dấy lên một trận đau đớn cùng cực,
ba tháng nay, cơn đau đó như khắc sâu vào tận xương tủy, đã không cách nào ngừng
lại được!
Đầu ngón tay vì dùng lực quá mức nắm lại mà trắng
bệch ra, Mặc Uyên đè cơn đau xuống lồng ngực, ánh mắt sắc bén hướng nhìn về nơi
chân trời xa xôi phía trước.
“Thông cáo toàn quân từ ngày mai phải sẵn sàng xuất
phát, lúc nào cũng phải chuẩn bị tác chiến” Hắn dự liệu chỉ vài ngày nữa thôi,
quân Hồ Duệ nhất định sẽ hành động, tất cả bình yên hiện giờ chỉ là ẩn giấu
phía sau đó một cơn sóng gió long trời lở đất, hắn quá hiểu con người Ưng Trảm,
nơi nào càng khó khăn, hắn sẽ càng nảy ra nhiều chiến thuật bất ngờ!
Phong Dực nhíu mày, lập tức bỏ xuống bao nhiêu lời lẽ
trong lúc không kiềm chế được đã bật ra nãy giờ, cúi đầu trầm giọng nói : “Đã
biết, thuộc hạ tuân lệnh!”
Ruổi ngựa quay về Thần cung, trên đường đi không ai
nói thêm một lời nào.
“Vương gia làm sao có thể dự liệu, Ưng Trảm sẽ
ra tay vào mấy ngày tới?” Hắn cuối cùng nghi hoặc mở miệng nói.
“Trong thành mấy ngày nay đã có Hồ Duệ binh đi
lại, giương oai diễu võ khắp nơi, kì thực là dò xét tình hình quân ta. Thật ra
trước giờ, Thần cung đã khiến cho bọn chúng chú ý, thế nhưng bởi vì từ đầu tới
cuối vẫn không thấy chúng ta có động tĩnh gì nên chúng mới không có cớ gì mà xuất
quân xâm phạm. Nên mới mói, gần đây Ưng Trảm lại cho bao nhiêu mật thám đến để
dòm ngó tình hình chúng ta, hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nên việc khởi binh chắc
chắn không còn lâu nữa!”
Hắn vẫn điềm đạm kiên trì giải thích, tiếng vó ngựa
cứ đều đều cất bước trên đường.
Phong Dực ngưng mắt, ngước nhìn nam nhân thanh nhã
như nước trước mắt, trong lòng phiền muộn cùng lo lắng không nguôi.
Cấm cung sâu như biển, hắn chỉ có thể thầm cầu khẩn,
Thanh Dực còn ở lại trong cung có thể bảo vệ tốt những người đó, nhất định phải
đợi được mọi việc kết thúc, Vương gia nhất định sẽ dẫn binh về thành, dù
cho tắm máu hoàng cung cũng phải cứu bằng được bọn họ ra.
Thiên lao âm u, lạnh lẽo như trong hầm băng
Ca nhi trong giấc ngủ say từ từ tỉnh lại, chỉ thấy mấy
đốm sáng nhỏ nhoi từ mái nhà hiu hắt rọi xuống, đôi mắt nàng hơi nhíu lại cố
nhìn lên.
Cả người vừa khẽ nhúc nhích, thì từ phía sau một
vòng tay ấm áp đã ôm nàng vào ngực, nàng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, liền trông
thấy thiếu niên kia ánh mắt sáng ngời dù trên người đầy thương tích cũng đang
nhìn nàng, hắn nhẹ giọng âu yếm hỏi nàng “ Tỉnh rồi sao?”
Ca nhi nhíu mày, định thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng
cánh tay vừa cửa động thì một cơn đau buốt như xé thịt lập tức kéo tới.
Mặc Kỳ càng ôm chặt hơn thân thể đang cố gắng
cựa quậy trong lòng, đôi mắt bật ra ánh nhìn lo lắng xót xa: “Có sao không? Địa
lao này quá mức ẩm ướt, miệng vết thương của ngươi lại quá sâu, không có cách
nào rửa sạch, chỉ có thể tạm thời cầm máu nhưng không có cách nào khiến nó
nhanh khép lại…”
Khép lại? Cơn đau nhức dần qua, Ca Nhi nhíu
mày suy nghĩ một chút, khóe môi nở một nụ cười thê lương, bị thương nhưng
không có thuốc để chữa, trên cơ bản rồi cuối cùng cũng là sẽ chết, nàng đã sống
trong cung nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết bao nhiêu người vô tội bị
tống vào thiên lao này rồi cũng sẽ có cùng một kết cụ như thế…
Mặc Kỳ, ngươi có đao (dao) không? Ca Nhi cố nén cơn
đau đớn, kéo tay áo hắn, hơi thở mong manh, nàng gắng gượng hỏi hắn.
Thiếu niên nhíu mày, bất giác liếc nhìn về phía thắt
lưng mình, trong vạt áo vẫn còn giấu một thanh đao nhỏ, sắc bén lợi hại, hắn
nhìn nàng nghi hoặc nói “ Người cần đao làm gì ?”
Ca Nhi sắc mặt tái nhợt lắc đầu, không muốn giải
thích nhiều lời, nàng chỉ nói đơn giản: “Mọi việc cứ giao cho ta, ta không muốn
chúng ta cứ như vậy chết ở chỗ này ”
Thấy hắn nhíu mày, đôi mắt trong suốt của Ca
Nhi ngưng đọng, chằm chằm nhìn vào mắt hắn, giọng nói có chút lo âu “Còn có…
ngươi còn đang bị nội thương, mọi việc để ta chống đỡ sẽ dễ dàng hơn.”
Bị nàng nhắc đến thương thế, Mặc Kỳ có
chút không tình nguyện,khẽ chớp mắt, cố nén vài tiếng ho khan chực bật ra trong
lồng ngực, hắn cúi người, lấy thanh đao giấu trong thắt lưng ra, đưa cho nàng.