Lý Sùng trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng. Hắn lại thất bại, hơn nữa bị bại càng thê thảm hơn.
Trong lòng Lý Sùng đặc biệt ủy khuất. Hắn rất muốn đứng lên quay về phía Phương Lâm rống to:
- Không cần ngươi khi dễ người như vậy!
Vừa nghĩ tới ngọn lửa vừa rồi mình cực cực khổ khổ lấy ra, kết quả tất cả tiện nghi cho Phương Lâm, Lý Sùng lại cảm giác tim của mình đang rỉ máu. Hắn hận không thể lập tức ngất đi.
Lý Sùng ngã xuống đất, khiến cho mọi người ở đây đều nhìn về phía hắn.
Giờ phút này, cho dù là người có phản ứng chậm đi nữa cũng hiểu rõ vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Lâm đều trở nên vô cùng cổ quái.
Người này thật sự quá xấu rồi!
Lý Sùng người ta thật vất vả mới một lần thi triển ra phương pháp luyện đan trong ngoài hai lửa. Ngươi lại trực tiếp đoạt đi ngọn lửa của người ta. Có người nào bá đạo như ngươi vậy sao?
Như vậy không khác nào Lý Sùng hắn sinh ra một hài tử trắng mập, đang vô cùng vui vẻ, Phương Lâm ngươi đột nhiên nói cho hắn biết, hài tử này là nhi tử của ta. Lý Sùng làm sao có thể không bị kích thích được.
Tuy rằng Phương Lâm không cướp nhi tử của Lý Sùng, nhưng là cướp đi ngọn lửa luyện đan của Lý Sùng, ý nghĩa cũng không khác biệt lắm.
Phương Lâm ngược lại luyện được đan dược, từng mùi đan xông vào mũi tràn ngập ra.
Nhưng đan dược của Lý Sùng lại bị hủy.
Lửa không còn, đan dược không thành hình, biến thành một đống cặn bã, thất bại đến không thể thất bại hơn nữa.
Tất cả những điều này đều là do Phương Lâm tạo thành.
Hai mắt lão nhân Lý gia muốn nứt ra. Hắn quay về phía Phương Lâm giận dữ gầm thét lên:
- Ngươi đáng chết!
Hắn nói xong, không ngờ không để ý tới Tô lão ở đây, trực tiếp ra tay với Phương Lâm.
Tô lão nhanh tay nhanh mắt, lập tức ngăn cản lão nhân Lý gia này. Hai người ở bên trong đại điện này bắt đầu động thủ.
Ầm ầm ầm!!!
Lão nhân Lý gia giống như phát điên, căn bản không quan tâm tới sự ngăn cản của Tô lão, trong lòng chỉ muốn vọt tới trước mặt Phương Lâm, một chưởng đập chết Phương Lâm.
- Làm càn!
Mấy chấp sự Đan Minh đồng thời hét lớn, đồng loạt ra tay, cùng Tô lão bắt giữ lão nhân Lý gia đang phát điên.
Cho dù thực lực của lão nhân Lý gia không tầm thường, nhưng một mình Tô lão cũng đủ để chống đỡ hắn. Lại thêm mấy chấp sự Đan Minh đồng loạt ra tay, hắn làm sao có thể không bị bắt được lại?
- Thằng nhãi Phương Lâm kia! Lão phu nhất định phải giết ngươi!
Cho dù lão nhân Lý gia bị bắt lại, hắn vẫn căm tức nhìn Phương Lâm, trong miệng không nhìn được kêu gào.
Phương Lâm bĩu môi, không chút khách khí nói:
- Đừng hô nữa. Ngươi có tin hiện tại ta lại lập tức giết chết Lý Sùng này hay không?
Lão nhân Lý gia vừa nghe hắn nói vậy, quả nhiên khiếp sợ.
Tô lão quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Lâm, không cần nói cũng biết rõ ý cảnh cáo trong mắt hắn.
Tô lão sẽ không để cho lão nhân Lý gia ra tay với Phương Lâm. Tương tự, nếu như Phương Lâm muốn giết Lý Sùng, Tô lão cũng sẽ ngăn cản.
Nói trắng ra, nơi này chính là địa bàn của Tô lão hắn. Các ngươi ở bên ngoài đánh sống đánh chết hắn không quan tâm. Nhưng ở chỗ này, ai cũng đừng mong gây sự.
Lúc này Lý Sùng mới lảo đảo đứng lên. Hắn nhìn lão nhân Lý gia bị bắt lại, nhìn lò luyện đan trước người mình.
Chỉ thấy bên trong lò luyện đan có một lớn thứ đen như mực đang tản ra mùi cổ quái.
Khóe miệng Lý Sùng co giật, thiếu chút nữa lại ngã quỵ xuống.
- Phương Lâm! Lý Sùng ta cùng ngươi thù gì oán gì, khiến ngươi phải hại ta như vậy?
Lý Sùng thê lương rống to hơn, quả thực giống như Phương Lâm sát hại cả nhà của hắn.
Phương Lâm ngược lại cười hì hì, nói:
- Nổi giận như vậy làm gì? Không phải là mượn lửa của ngươi dùng một lát thôi sao? Ngươi còn trẻ đầy hứa hẹn như vậy, lần này không được, lần sau trở lại. Dù sao lần sau ngươi cũng không gặp được ta, nhất định có thể thành công.
Phụt!
Lý Sùng nghe được những lời này của Phương Lâm, tức giận đến mức lại phun ra một búng máu.
Phương Lâm lắc đầu:
- Ài, dễ dàng tức giận đến nôn ra máu như vậy, vừa nhìn chính là mạng sống không dài.
Mọi người không thể nói được lời nào. Nếu như Lý Sùng cứ gặp phải người giống như ngươi, chắc hẳn thật sự sống không lâu.
Bên này, có chấp sự Đan Minh giao đan dược Phương Lâm luyện ra cho Tô lão kiểm tra.
Chín viên Tục Cốt đan rất tròn thơm ngát. Mỗi một viên đều có vẻ hoàn mỹ không tỳ vết. Tô lão kiểm tra một hồi, sau đó khen không dứt miệng.
Đáng thương cho Lý Sùng, nhìn thấy chín viên Tục Cốt đan do Phương Lâm luyện ra, vẻ mặt hắn đầy bi thương căm phẫn. Giờ phút này, hắn quả thực muốn xé xác Phương Lâm.
Đây đáng lẽ phải là thành quả thuộc về Lý Sùng hắn.
- Được! Ba phần sát hạch, ngươi đều thông qua viên mãn. Lúc này, ngươi chính là luyện đan sư nhị đỉnh của Đan Minh ta.
Tô lão vừa cười vừa nói, dùng sức vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm tỏ vẻ tán thưởng.
Phương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ về phía Tô lão. Chỉ có điều trong lòng hắn rất chán ngán lão nhân này.
Bất kể Phương Lâm nhìn thế nào, lão nhân này cũng giống như có mưu đồ gây rối với mình.
Đây là trực giác của Phương Lâm. Trực giác của hắn đều rất chuẩn.
Tô lão nhìn về phía Lý Sùng, thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng:
- Lý Sùng của Lý gia sát hạch luyện đan thất bại, sang năm trở lại.
Lời này, coi như là tuyên án “tử hình” Lý Sùng, hủy bỏ mười năm cố gắng của hắn.
Lý Sùng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có sắc máu. Thân thể hắn lảo đảo, cuối cùng thoáng cái co quắp ngồi trên mặt đất.
Thất bại!
Đối với Lý Sùng, hắn không thể tiếp nhận nhất chính là hai chữ thất bại này
Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng trải qua thất bại. Ở trong cùng thế hệ, hắn luôn là người ưu tú nhất. Nhìn ra khắp toàn bộ Càn quốc, cũng không có bao nhiêu người có thể sánh ngang cùng hắn.
Nhưng hôm nay, Lý Sùng cuối cùng đã thất bại. Hơn nữa còn là một lần thất bại thảm hại, bị bại tới thương tích đầy mình, bị bại từ đầu tới cuối.
Phương Lâm, giống như là người đặc biệt xuất hiện để bóp chết hắn. Bất luận là thảo mộc hay phương pháp luyện đan, hoặc là luyện đan, Phương Lâm đều mạnh hơn hắn.
Đối với một người kiêu ngạo, thất bại không đáng sợ, nhưng đối mặt với một người hình như không có cách nào vượt qua, đó mới thật sự là đáng sợ.
Ở một khắc khi Phương Lâm cuốn đi ngọn lửa của hắn, Lý Sùng lại hiểu rõ mình sợ rằng khó có thể vượt qua được người thiếu niên Phương Lâm này.
- Không! Ta là Lý Sùng! Ta là kiêu ngạo của Lý gia! Ta làm sao có thể cúi đầu trước một Phương Lâm như vậy được? Cho dù lần này hắn thắng ta, sau này ta cũng phải đuổi theo đòi lại!
Lý Sùng bỗng nhiên đứng lên, hai mắt vằn máu nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, giống như muốn nuốt sống hắn.
Lý Sùng lại nhìn chằm chằm vào Phương Lâm như vậy, cũng không nói một lời nào.
Một lúc lâu sau, Lý Sùng xoay người rời khỏi đại điện.
Lão nhân Lý gia hung hăng trừng mắt với Phương Lâm, sau đó cũng bước nhanh rời đi.
Trong chốc lát, lại có chấp sự Đan Minh tiến đến báo cáo, nói là tất cả người của Lý gia đều đã rời đi.
Mọi người không cảm thấy bất ngờ. Nếu như người Lý gia vẫn tiếp tục ở lại chỗ này, đó mới gọi là kỳ quái.
Suy nghĩ một lát cũng cảm thấy khó có thể tin nổi. Một đám đông người của Lý gia vốn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tới đây tham gia sát hạch?
Nhưng kết quả thì sao?
Một người thành công cũng không có, tất cả đều thất bại. Ngay cả thiên tài đan đạo như Lý Sùng cũng chỉ thông qua sát hạch luyện đan sư nhất đỉnh mà thôi.
Nhưng thân phận luyện đan sư nhất đỉnh thật sự không có cách nào thỏa mãn được Lý Sùng. Dù sao hắn tới đây, mục đích chính là luyện đan sư nhị đỉnh. Tất cả đám người của Lý gia đều cho rằng lần này Lý Sùng nhất định có thể trở thành luyện đan sư nhị đỉnh.