Tuyệt Đỉnh Siêu Trộm

Chương 6: Chương 6: Dẹp Loạn Ở Renil (P2)




“Đừng mong đợi thấy thế giới sáng sủa, nếu bạn không thay đôi kính đen” - THOMAS STEARNS ELIOT

***

Sau lệnh của Eva, mặc dù không phải lệnh khẩn, nhưng Rebert vẫn lấy motor đến Renil ngay trong đêm đó. Hắn quá nôn nóng để có thể đánh chiếm J.O.E.R.K. Và ở Renil, tất cả mọi người, tôn sùng S.H.I.N.E như những vị chiến binh chính nghĩa bảo vệ hoà bình. Nhưng hắn đến Renil, không phải vì điều đó.

Chiếc B120 Wraith của Rebert giảm ga gần trung tâm Renil. Đến ngay đường Riseroad, hắn lấy khẩu tiểu liên ra nhếch môi nham nhở như một tướng cướp tìm ra cả một kho vàng, tay còn lại hắn vẫn giữ lái tăng ga lao đến bọn chúng với tốc độ hơn cả những con báo nhanh nhất.

- Người hùng S.H.I.N.E đến kìa! Người hùng S.H.I.N.E!

Dân chúng nhìn thấy chiếc xe của Rebert, tung hô không ngừng những khẩu hiệu xưa nay chỉ dành cho vua chúa. Đó là lý do hắn phải không ít lần ao ước rằng chẳng ai biết S.H.I.N.E là cái tổ chức quái quỷ nào. Đến bây giờ, thậm chí đã được tung hô tận tám năm, nhưng gã xạ thủ này vẫn không tỏ ra chút gì kiêu ngạo, chỉ thấy nét mặt phải muốn chảy xệ chạm đất trông đến chán nản của hắn ta.

Quân địch nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức nổ súng vào chiếc motor kia đến nóng ran cả đất đá. Tất cả những người dân ở đó vừa mới tung hô người hùng xong, chỉ mới thấy súng đạn đã cong đuôi chạy mất.

Nhận thấy nguy hiểm, ngay lập tức Rebert lái chiếc xe vào giữa đám địch đang giương súng nạp đạp bắn liên tiếp vào mình, hắn nhăn nhúm mặt mày như vừa ăn phải một trái ớt hiểm, thậm chí còn hơn cả khi bị Adop quở trách vì cứ làm mọi thứ theo ý mình.

Bất ngờ Rebert tăng ga, chiếc xe phóng như bay ra khỏi mỏm đất rồi bay tự do đến căn cứ lũ người kia, bất ngờ đánh lái vòng một góc ba trăm sáu mươi độ để thu hút sự chú ý của chúng. Đồng thời người và xe vẫn còn song song với mặt đất.

Rebert một tay cầm lái, tay còn lại hắn thò vào túi áo, nhanh nhẹn cúi thấp người tránh đòn, rồi chẳng hiểu sao lại ngu ngốc đứng thẳng lên, lộ cả đầu ra khỏi cửa kính bảo vệ của xe suýt thì bị địch bắn trúng mặt. Cuối cùng hắn liều mạng thả cả hai tay nắm chặt vũ khí, gồng tay ném móc neo một cú quyết định vào mỏm đá ở xa thật xa, lập tức nhảy ra khỏi xe. Chuẩn xác từng milimet như có nghề từ thời khai thiên lập địa.

Chiếc motor đắt tiền của Adop lập tức lao như tên lửa vào đám địch đang còn ngu ngốc bắn liên tiếp vào chiếc xe như tưởng rằng tên cầm lái vẫn còn ở đó. Cho đến khi “tên cầm lái” đã yên vị trên một mỏm đá lớn, lấy ống nhòm nhìn chúng cười tinh quái lại có chút ác độc thì chiếc xe đã tự động húc đổ cả căn cứ của chúng, tàn đỏ súng đạn rải rác khắp nơi. Lúc này, tên xạ thủ đa mưu nọ đưa bàn tay mang bao da đã lấm lem bởi đất bụi lên đếm ngược từng giây...

“Mười... chín... tám... bảy... sáu...”

Chiếc xe giờ đã biến thành phế liệu lì xì những tiếng như ấm nước đang sôi. Mấy tên khủng bố ban nãy chỉ vừa mang súng tấn công để tỏ ra ngầu một chút thì đã phải giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy tán loạn trước khi chiếc xe kia gặp vấn đề gì đó...

“Năm... bốn... ba... hai... một.”

Sau tiếng “một” thật nhẹ nhàng và động tác gập ngón trỏ lại thật thanh nhã mà dứt khoát của Rebert, chiếc-xe-đắt-tiền-của-Adop nổ tung như những gì tất cả những người ở đó đoán trước. Tất nhiên Rebert không quên nhiệm vụ, chỉ là một lúc sau hắn nhận ra điều gì đó, ngồi thừ người ra một lúc.

“Rè rè... lộp rộp...”

Đừng hiểu lầm, tiếng động đó là tiếng dò nhiễu sóng của thiết bị liên lạc thu nhỏ như một cái đồng hồ Thuỵ Sĩ gắn trên cổ tay Rebert. Chỉ khác đúng một điều, thứ này chạy bằng điện sạc và không có mặt kính tròn của đồng hồ.

- Đang nghe đây. - Rebert ngồi xổm xuống đất, thả luôn cả súng giống hệt một người đang nói chuyện điện thoại với người mà hắn không muốn gặp.

[Xong việc chưa đấy?]

Adop cất giọng hắc ám. Vừa nghe âm thanh đầu tiên của lão, Rebert đã nhăn nhó mặt mày, chưa gì đã gặp phải lão khốt này, đúng là xui tận mạng, huống chi hắn còn vừa...

- Chưa. - Giờ mắt và mày Rebert giống hệt một góc ba mươi độ trong toán học, lão già này, nghĩ hắn là trẻ con chắc - Nhưng bây giờ, ông cho tôi gặp Roger, Kate, Rachel, ờm... Jecda, Joseph hay Erin, hay tất cả bọn họ cũng được.

Lão Adop trong đầu đang hiện ra cả trăm chấm hỏi đủ màu sắc kích cỡ. Cái tên này, hắn ghét nói chuyện với mình đến thế à?

[Hừm... Mấy cô cậu kia, có người tìm.]

Tiếng Adop bực bội, thế nhưng lại khiến Rebert buồn cười muốn vỡ tung cả hai lá phổi, nhưng hắn gượm lại vì sắp thú nhận một thứ không mấy hay ho đây...

[Đây là Rachel Greene, quý ngài có cần phục vụ không?]

Rachel, một quý cô lai máy với trí thông minh tuyệt đỉnh và khả năng boxing tuyệt vời của tổ chức cười nắc nẻ, sau đó là tiếng cười của vài kẻ vô duyên không có việc làm khác, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại đông đủ đến vậy.

Đang định nói tiếp, bỗng dưng lại có vài tiếng lục cục phát ra từ thiết bị, đương nhiên đó không phải là tiếng nhiễu sóng. Tiếp đó là cái giọng đểu cáng của Roger:

[Có gì không thưa ngài? Rachel Greene vừa bị chúng tôi trừ khử rồi.]

- Đây không phải là chuyện đùa. - Rebert làm mặt nghiêm trọng mặc dù biết chắc chẳng ai có thể thấy mặt hắn đâu - Tớ vừa làm hỏng xe của Adop, giờ nó thành phế liệu rồi.

Không khí ở bên kia đầu dây giờ đông lại thành cục, Gần như tất cả anh em của Rebert ở đây dù có biến thành vua hề Charlie Chaplin cũng chẳng thể cười nổi. Phá xe của Adop, biến thẳng ra đảo. Việc này là hiển nhiên, chẳng ai có thể cứu được. Huống chi chiếc xe đó vừa được tậu về, mà lại là chiếc Adop phải bỏ cả triệu đô-la để lấy về bằng được, làm hỏng thì đúng là tử tù.

Nhưng có một điều bí ẩn ở đây. S.H.I.N.E là tổ chức lớn, thậm chí còn uy tín nhất ở cái nước Mĩ này, tiền bạc thiếu thốn gì. Thế nhưng lão Adop lãnh đạo cả tổ chức lại đi keo kiệt những chiếc xe chẳng đáng bao nhiêu so với khối tài sản của lão (mặc dù số tiền đó là nhiều, nhưng cũng không đến mức phải đuổi một chiến binh hàng đầu ra khỏi tổ chức tận một tháng và cắt trợ cấp).

[Thôi chết rồi, cậu điên hay sao vậy?]

Joseph từ đâu nhảy vào nói giọng như đang quan tâm lắm. Kỳ thực là gã này đang quan tâm thật mà, có điều giọng điệu hơi phản tác dụng.

Lại tiếng lè rè của thiết bị đến khó chịu, Rebert tức thầm trong bụng, chỉ sợ lần này xong nhiệm vụ lại ở nhà luôn, không về tổ chức nữa, nhiều khi lão Adop đã chuẩn bị cả chảo dầu sôi chờ hắn về mà trói chặt quẳng vào ấy chứ.

Nhưng chưa kịp gì thì đôi tai thính như cáo sa mạc của Rebert đã giật lên vì tiếng ầm ầm của súng đạn lại ong ong bên tai. Lập tức như một thói quen, hắn tắt thiết bị vác súng lên vai chạy ra khỏi đó ngay.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Tiếng súng đến khiến Rebert ù hẳn cả tai. Hắn bực bội nhưng cũng không kém căng thẳng, ngay lập tức hắn quăng luôn cây súng, lấy cung tên quyết định phải “chiến đấu thực sự“. Phía xa, hàng trăm kẻ khủng bố vẫn đang truy tìm hắn, nã đạn điên cuồng khắp nơi.

Căng đôi mắt sắc và tinh như diều hâu, Rebert rút tên, kéo căng dây cung nhếch môi một cái khinh khỉnh trước khi cắm thẳng năm mũi tên vào tâm năm quả tim còn đang phập phồng của năm tên khủng bố xấu số. Chúng ngã xuống, bất ngờ lúc này Rebert mới nhận ra chúng không mang vũ khí và quân phục của J.O.E.R.K, mà là của Ultron, một tổ chức đối thủ của J.O.E.R.K, và đồng thời là kẻ thù của S.H.I.N.E. Rebert nhận ra, không dám tin vào mắt mình, hắn nghĩ thầm, Eva đã nói dối, đẩy một mình hắn đối đầu với Ultron. Hắn cũng tự trách mình thậm tệ khi không nhận ra điều quá đỗi đơn giản này. Bất chợt hắn bực bội gõ lên trán một cái, hàng mày hắn nhíu lại xấu xí nhăn nhó không thể tả.

Đang định xuống phía dưới, tiếng cánh quạt của trực thăng vù vù lơ lửng trên đầu Rebert như muốn làm thịt hắn ngay. Dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hắn vẫn không thể ngu ngốc lần thứ hai, ngay lập tức lẩn vào phía sau tảng đá.

Đúng như hắn dự đoán, là trực thăng riêng của Ultron, chưa kịp ngạc nhiên xong, cửa trực thăng đã mở ra, thả thang dây xuống. Vài tên da đen với súng đạn leo xuống bằng một tay điệu nghệ, tay còn lại đang cầm súng tiểu liên ngó quanh như đang tỏ vẻ ngầu. Vừa xuống đất, chúng đã bồng súng lục soát, quyết tâm bắt bằng được tên phiến quân S.H.I.N.E.

Rebert vò đầu bứt tóc suy nghĩ cách thoát ra khỏi đây, vì dù hắn có lành nghề cỡ nào, thoát ra khỏi đây cũng phải nhập viện vài ngày. Hắn không phải là người đột biến.

Vẫn đang tức tối nhăn nhó mặt mày, miệng lầm rầm chửi rủa trong bụi cây, bỗng Rebert giật nẩy mình khi có một bàn tay trắng nõn đặt lên vai mình:

“Anh là quân của ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.