P/s: Truyện theo hướng hài, nên độc giả đừng ném đá tác giả dùng từ sai, cộng với phần lớn địa danh do tác giả nghĩ ra và một (vài) điều hư cấu khác :) và có thể tác giả sẽ dùng song song ngôi thứ nhất và thứ ba, mong mọi người đồng ý :3 một ngày tốt lành :*
***
Đầu năm 2056, xã hội thế giới phồn vinh, kinh tế Mỹ và các nước láng giềng (hay lân cận) tăng tiến không phanh. Nền khoa học, kỹ thuật cũng theo đó mà tỉ lệ thuận theo. Hàng loạt những tổ chức lớn với danh bảo vệ hoà bình và các phát minh đặc biệt ra đời, bao gồm cả các loại thuốc và huyết thanh thần kỳ. Tuy nhiên, hiếm nhà khoa học thành công trong việc chế tạo những loại thuốc công hiệu 100% không tác dụng phụ, hay không ai dám bảo đảm tính mạng cho những người đã “được” hiến thân sống cho khoa học.
Bỏ qua những mặt tốt, mặt xấu của xã hội Mỹ là vẫn còn những thành phần xấu xa của những điều xấu, điển hình là Erin Backcliff, nữ đạo chích lành nghề vùng Bigive, một địa phương nhỏ ở New York.
Đêm định mệnh 7/4/2056, toán trinh sát dốc toàn lực truy nã để bắt bằng được Erin, tên trộm đã ngang nhiên lấy đi một triệu dollar của chủ tịch công ty Wenn, chuyên xuất nhập khẩu nguyên liệu. Tên trộm đó, kẻ vô gia cư may mắn nhất lịch sử với tiền án năm năm hành nghề chưa bao giờ bị bắt. Tuy nhiên, một tiếng sau lúc tẩu thoát, ả ngốc nọ lại tưởng mình được an toàn, ngang nhiên đi lại giữa đường để rồi khi xuống đến bậc thang cuối đường Relaport, bị bắt sống một cách ngớ ngẩn.
Bị chụp mũ vào đầu và chụp còng số tám vào cổ tay, cho đến lúc bị tạm giam, Erin cứ ngẩn ra như thiểu năng vì phải gần hai mươi năm sống trên đời, cô chưa từng bị sờ gáy, nay lại bị bắt oan uổng đến vậy: xã hội thực sự loạn, loạn lắm rồi.
- Này xinh đẹp. - Một giọng nữ ồm ồm vang lên
Erin giật mình, là hàng tá những bà chị máu mặt (tất nhiên sẽ có đầy sẹo trên mặt và không xinh đẹp ._.)
- Có gì không các chị...? - Erin cười tít mắt tuy nhiên sau gáy đổ mồ hôi hột, dám tống cô vào nhà giam đầy quái nhân thế này, lũ cảnh sát khốn kiếp có tắm cạn nước sông Mississippi* cũng chưa rửa hết tội.
Rủa lũ cảnh sát xong, Erin lại tiếp tục điệu cười giả tạo mà 90%-dân-số-Trái-Đất-nghe-xong-chỉ-muốn-đập-vào-mặt. Đương nhiên biểu cảm đó duy trì càng lâu, một-vài-trong-90%-dân-số-Trái-Đất càng sôi máu.
RẦM!!! CHÁT!!! BỐP!!! BINH!!!
Trận đấu không khoan nhượng bắt đầu, có thể nói đây là một trận đấu tự do vì chẳng ai thấy gì cả, chỉ cần cảm nhận thấy có người trước mặt thì thẳng tay mà đấm.
Một vài phút sau, như một định mệnh, Erin được ngồi ghế tựa còng ngược tay trong phòng biệt lập, theo ý của các-chị-đầy-sẹo-trên-mặt-và-không-đẹp. Erin, được thêm một tội danh, gây rối trong phòng giam.
“Cộp.”
Tiếng gậy gõ xuống nền đất vang lên, cựu đại úy Adop bước vào cùng vài thuộc hạ. Ông nhíu mày nhìn Erin làm cô nàng hơi nhếch mày lên một cái ngạc nhiên. Ông là người Mỹ gốc Phi, nước da đen thể hiện rõ điều đó, cộng với việc ông chỉ còn một mắt làm những người đứng trước mặt dù quen hay không cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
- Erin Backcliff.
Không một tiếng động, chỉ có tiếng nhếch môi cười khinh bỉ của tên tội phạm kia. Đúng là không biết trời đất là gì, ngài đại uý đứng trước mặt lại chẳng xem ra gì. Xem chừng những người ở đây ngứa mắt lắm rồi đấy.
- Quý cô trộm cắp, cô có muốn được tự do không? - Ông hỏi, chân mày nhíu lại. Nhìn thẳng vào đáy mắt Erin. Nhưng nhìn để làm gì khi ả ta chỉ cho đó là một sự cầu khẩn.
Erin chắc cũng có ngạc nhiên đôi chút bên ngoài vẻ mặt bất trị, lão già này hỏi thế, chỉ có thể sẽ cứu cô ra khỏi đây, nhưng cô cũng hiểu, việc đưa một tên trộm cắp gây rối thành trắng án là một chuyện không dễ dàng, hay phải nói là không thể. Lão già này, dựa vào cái gì mà làm được? Nhiều khi lão có khi lại là cảnh sát, định dụ dỗ ả đây mà, mà còn nhiều khi lão còn chẳng phải là cảnh sát
- Thì cứ coi như là có, nhưng ngài “một mắt” đây định làm thế nào? - Ánh mắt Erin trở nên sắc bén hơn đôi chút. Cô ta hình như đã đoán được đôi chút việc Adop định làm.
Gõ cây gậy xuống đất, khoé môi Adop nhếch lên thấy rõ, ông có vẻ rất thích thú với tên trộm tự tin mà kỳ quặc này, có hy vọng được tự do, lại đi hỏi nguyên nhân, thật chẳng giống một kẻ sắp phải bốc lịch lâu dài. Ông chậm rãi nói:
- Nếu đã thế, tôi không phải giấu cô nữa. Cô muốn trở thành anh hùng không?
Lần này đến lượt Erin buồn cười, lão chẳng những không trả lời câu hỏi của cô, còn cố tình lờ nó đi mà tiêm vào đầu cô vài thứ ngớ ngẩn.
- Xin quý ngài trả lời câu hỏi của tôi, ngài định làm cách nào để tôi được thả đây? - Erin nói, lập tức nêu ra ngay câu chủ chốt của toàn bộ cuộc nói chuyện. Tất cả mọi người đều biết rõ, chuyện một đại uý, chỉ huy một tổ chức lại đi nói chuyện với một tên ăn trộm quèn què quặt thật không có lý do, trừ phi là nhờ vả những chuyện liên quan đến mạng người. Nụ cười khó thấy trên mặt đại uý tắt hẳn. Ông biết, hiện bây giờ, kẻ khó xử là ông chứ không phải là Erin hay bất kỳ ai khác. Ông thở hắt, tiếp tục:
- Tôi sẽ không nói, nhưng cô đây chắc chắn sẽ được thả, và hơn nữa còn có cơ hội trở thành một kẻ vượt trội đáng nể.
Erin nghe xong, cười lớn một tiếng, là cười nhạo lão già ngu ngốc này. Một kẻ trộm, cặn bã của xã hội, lại trở thành siêu anh hùng. Hôm nay có phải cá tháng tư đâu. Vả lại, việc một kẻ quyền lực như vậy đi nói chuyện với một tên trộm, đáng tin lắm à?
...
“Cạch.”
Đôi mắt xanh lơ của Erin mở to hết cỡ đầy ngạc nhiên lần đầu tiên từ khi cô ả sinh ra, miệng cô ta há rộng ra và hàng mày của cô xích lại gần đến tội nghiệp. Lần đầu tiên cô ả được thấy cận cảnh cây súng, hơn nữa nó còn đang chĩa thẳng vào giữa trán cô. Lão già này điên rồi, làm thế là giết người, giết người đấy!
- Đi theo chúng tôi, cô sẽ được sống hoặc chết, còn nếu ở đây, chỉ có chết thôi.
Lão đại úy nói như đang tỏ ra quan tâm lắm, rõ ràng đang ghim họng súng vào đầu cô ta. Gương mặt máu lạnh còn hơn những tên sát nhân trong nhà tù Guanatamo. Lão ta nhìn cô bằng một con mắt khinh thường như người Pháp từng nhìn những tên nô lệ, và khóe miệng lão kéo rộng ra lộ hàm răng đang nghiến chặt đe doạ nếu cô chỉ lắc đầu một cái sẽ bóp cò ngay lập tức.
- Mở còng cho tôi.
Erin cúi mặt nói thật nhỏ, đến mức chỉ có lão đại úy nọ và vài tên lính nghe được, cô ả biết giờ không đùa được nữa. Lão thu khẩu súng lại, nhưng vẫn trong tư thế chuẩn bị đoạt mạng. Vài tên vệ sĩ từ phía sau đến tra chìa mở còng số tám cho Erin, cô ta chỉ chờ thời cơ này từ nãy đến giờ.
Tiếng “cạch” của còng số tám được mở ra lạnh lẽo không ngờ. Những kẻ mở còng cho cô ta lùi lại một chút để cô đứng dậy. Chỉ sau khi thấy tất cả đang lơ là, Erin nhào đến trước đẩy mạnh những tên lính cao to đó rồi bỏ chạy, mặc dù biết chắc sẽ không thoát nổi. Tiếng chạy và tiếng tim đập của cô ngày càng dồn dập, nhưng phía sau không có tiếng đuổi theo nữa. Cô ta nghiến răng, còng tấm lưng chéo tay che chắn cho mặt và các phần nguy hiểm rồi chạy, mặc dù không biết đang chạy đi đâu, tất cả những thứ cô trông chờ một là ra được khỏi đây để gặp lại em gái, hai là bị chúng bắn chết ngay tại đây, không có ngoại lệ đâu, cô không muốn trở thành quái vật.
“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
Viên đạn từ bao nhiêu họng súng ghim vào chân và lưng Erin, nhưng cô ả vẫn ngoan cố chạy, cho đến khi cánh tay rắn chắc của những tên lính siết chặt tay và chân cô lại, áp chặt cô ta vẫn còn đang giẫy giụa la hét những lời lăng mạ điếc cả tai.
*Sông Mississippi: Dài 6.275 km, là con sông dài nhất Bắc Mỹ. Nó chảy qua nhiều tiểu bang của Mỹ, trong đó có hai thành phố lớn là New Orleans và Memphis.