“Con người được sinh ra để sống chứ không phải để sửa soạn sống - Boris Pasternak”
***
Erin, hai mắt cứng đờ nhưng vẫn có thể cảm nhận mình đang bị dựng đứng trong một ống nghiệm khổng lồ chứa dịch xanh cùng hàng tá dây dợ cắm vào người như dây điện, lúc này, đại uý Adop vẫn đang đứng phía dưới, khoanh tay chôn chân dưới đất. Gương mặt lão nghiêm nghị đến buồn cười, chắc nhiều người đang muốn cười lắm vì cô ta nghe đến năm sáu tiếng khúc khích. Chợt cô nhớ lại gương mặt của lão già da đen kia, ôi chúa ơi, thật giống với những tên tội phạm hàng loạt! Lão già cầm thú đó, thà rằng cô bỏ mạng ở địa ngục còn hơn phải dưới quyền mà phục tùng lão ta, chỉ vừa gặp, nhưng cô ả hận lão đến tận xương tủy.
- Erin Backcliff, trên đó thấy được không? - Một sĩ quan giọng giễu cợt hỏi, mà cũng chưa chắc là hắn đang hỏi. Nhiều khi hắn lại đang làm vẻ mặt bựa rách kiểu như “nhìn này đồ ngốc, tao đang tự do đấy“.
Erin nghe được mà tức điên người, chỉ trách không thể nhào xuống cào nát bản mặt hắn ra. Bực đến mức phải tím tái mặt mày, bọt khí nổi lục bục trong chất lỏng xanh rờn. Thậm chí giờ cô nàng cũng chẳng thể mở to mắt mà ban cho hắn một tia giận dữ hay mở miệng mà chửi cho tên sĩ quan ấy một tràng. Tất cả những gì ả ngốc này muốn là quay lại nhà ngục, bốc lịch cả năm cũng được...
Đại uý già Adop nãy giờ vẫn đang yên lặng, chỉ gõ nhẹ tay xuống mặt bàn, khoé miệng lão khẽ nhếch lên, như biết chắc mình đã chọn đúng người. Nhưng lão có biết đâu, rằng cô ta đang chửi rủa lão không biết bao nhiêu trong đó.
“Đây là lần đầu, cũng là lần cuối. Nếu thất bại, chúng tôi chắc chắn đền bù xứng đáng cho cô.”
Tiếng “tóc” nhỏ từ tay đại úy Vài nhà khoa học bước đến, cúi xuống vặn những nút lớn nhỏ, nói với nhau vài câu vô nghĩa rồi cười sang sảng một cách vô duyên. Nhiệt độ trong chất dịch càng lúc càng tăng, lại thêm các dây điện như đâm sâu vào các cơ của Erin và luồng điện chực xẹt qua não làm cô chín phần át đi sự háo hức, thay vào đó là sợ hãi cho chính tính mạng mình.
- Erin Backcliff, hai mươi tư tuổi, trộm cắp vùng Bigive, New York.
Giọng nói sĩ quan vang lên đều đều. Erin nhíu mày, nhận ra ngay, vừa cảm thấy yên tâm xong, tiếng “beep” vô duyên lại làm cô chột dạ.
- XOẸT!
Cơ thể cô bất giác giật lên một cái, không thể mở mắt ra lúc này, cô chỉ biết mình đang bị cái-gì-đó với đầu sắt như dao cạo râu đâm vào người từ tứ phía. Luồng điện không tăng nhưng làm tê liệt não bộ cô dần dần. Tính mạng cô, giờ trông cậy cả vào ăn ở.
***
- Cô ta không dậy nữa, thí nghiệm cuối cùng vẫn thất bại. - Adop tỳ tay vào ống nghiệm được đặt nghiêng với nguồn chất lỏng bị rút cạn, chỉ còn Erin với gương mặt trắng bệch xinh đẹp cùng hàng tá dây điện vẫn chưa được dỡ bỏ. Đại uý lại thở dài, đồng thời nhìn sang bảng đo nhịp tim cùng đường thẳng màu đỏ tươi mang theo âm “tút” dài vô tận.
- Tiếc thật, dù gì cô ta cũng là một tên trộm có tiền đồ - Một người học việc trong phòng thí nghiệm thở dài, nhìn sang Adop.
Tuy nhiên, ngài đại uý lại không có gì là hứng thú. Ông cúi gằm mặt, tiếc nuối cho loại huyết thanh tâm đắc nhất của mình, cuối cùng kết quả vẫn chẳng đâu vào đâu. Đến mười năm nghiên cứu của ông và tổ chức, nay lại tan thành mây khói.
- Đại uý, đại uý, nhìn kìa!
Tiếng nói dồn dập vang lên đánh thức đại uý Adop, ông nhìn sang bảng đo nhịp tim, không khỏi ngạc nhiên vì trước mắt ông là một đường thẳng gấp khúc nhịp nhàng, dấu hiệu mạnh mẽ của sự sống.
- Mau! Mở nắp ống nghiệm ngay! - Adop quay lại phía ống nghiệm của Erin, lớn tiếng ra lệnh như lo sợ điều gì đó.
Tất cả nhà khoa học và sinh viên thực tập cùng các giáo sư ở đó ngạc nhiên nhanh chóng chạy đến bộ điều khiển dưới chân ống nghiệm nhưng không kịp.
- Rắc...
Bề mặt kính siêu bền trên ống nghiệm nứt dần chực vỡ nát thành từng mảnh.
Mọi người không chạy đến nữa, chỉ nín thở chờ đợi sản phẩm của thí nghiệm sắp ra đời.
- XOẢNG!!! - Ống nghiệm thuỷ tinh kim loại vỡ tan, mảnh vỡ văng tứ tung khắp phòng làm mọi người theo phản xạ phải quay lưng tránh bị thương. Đại uý Adop với một con mắt tinh tường chỉ kịp thấy Erin với thân hình mạnh mẽ gợi cảm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ông bằng một ánh mắt khó hiểu, khoé môi cô khẽ mấp máy nhưng lại thôi.
“Thành công rồi.” Ông mở to mắt, nhìn kỹ vào “thành quả mười năm” của mình.
Tuy nhiên, Erin vẫn chưa kịp hiểu gì, tức thì phá cửa lớn chạy ra ngoài. Đại uý nhìn theo, tức giận không thể tả mà quát lên:
- Cái gì? Mau! Đuổi theo cô ta!
Ông có thể tưởng tượng một kẻ với sức mạnh siêu phàm nhưng đầu óc đơn giản sẽ làm gì ở ngoài đường, nhưng chắc chắn nó không tốt lành gì.
Nói thêm về Uruetino, loại huyết thanh thứ năm được chế tạo được áp dụng lên Erin, loại thuốc có tác dụng kích thích các giác quan trong cơ thể, kích thích cơ bắp, kích thích khả năng hoạt động của não bộ, trí nhớ, khả năng suy luận, xử lý thông tin, sức bền, sức đề kháng, tốc độ lên cao nhất mà khả năng con người có thể làm được. Cộng với khả năng miễn nhiễm với các loại vi khuẩn, virus ung thư, ebola, khả năng leo trèo, giữ thăng bằng siêu hạng, Erin, có thể nói là kẻ mạnh nhất Bigive vào lúc này.
Cầu cảng Renil, New York, Erin khổ sở lết từng bước, mặt cúi gằm, mồ hôi rỉ ra liên tục vì chưa quen với sức mạnh mới, giống như một bác nông dân mộc mạc bất ngờ vận lên người bộ áo giáp chắc chắn. Đầu cô, tay chân cô giờ nặng nề, nhức như búa bổ.
Ngay lúc đó, một chiếc Ford thắng lại trước mặt cô (cách mặt khoảng hai mét), phía sau, vài chiếc nữa cũng đỗ lại vây cô kín mít.
Từ ghế phụ chiếc xe trước mặt Erin, đại uý bước xuống, giận dữ nhìn thẳng vào mắt cô như lần đầu gặp mặt. Thấy ông ta, gương mặt mồ hôi nhễ nhại của cô đã hoang mang còn lộ thêm vẻ hoảng loạn, đôi chân cứng cáp như cột nhà cũng run rẩy chực khuỵu xuống ngay lập tức.
- Ông đã làm gì tôi? - Erin nghiến răng, chân mày và hai mắt cô giật liên tục, mồ hôi tiếp tục đổ không ngừng cố gắng quát lên. - Đây là thoả thuận mà ông nói á?
- Bình tĩnh nào cô gái - Adop khoanh tay. - Thí nghiệm thành công rồi, giờ cô đã có một ghế trong tổ chức, đó là sự đền bù xứng đáng rồi đó thôi?
Erin tái mặt. Cô không thể nào nhớ được lão già này đã tiêm cái gì vào đầu cô, bây giờ bất cứ thứ gì lão phun ra cô cũng có thể tin được.
- Không nói nhiều - Đại uý một tay giữ gậy, tay kia khoát nhẹ - Đem cô ta về.
Nghe lệnh, hàng chục quân sĩ cao lớn theo lời đại uý chỉ huy tiến lên, tuy nhiên không thể địch lại sức mạnh đột biến và sự nhạy bén với đòn thế của Erin. Lập tức cô nhào lộn lên không, tung ra những cú đá vào điểm yếu và né tránh đòn đánh của các quân sĩ tinh nhuệ được đào tạo ở S.H.I.N.E. Chỉ sau vài phút, hàng chục quân của Adop đã bị dọn sạch không còn một mống.
Erin đứng dậy, gương mặt ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi vì mình đã đánh người, giờ trông cô chỉ giống một nạn nhân tội nghiệp. Ai mà biết “nạn nhân” này vừa làm cái gì. Mặt cô tái mét, tức thì phi lên nóc xe rồi mở đường máu chạy mất, để lại gương mặt giận dữ tột độ của đại uý. Ngay lập tức ông nổi cáu mở cửa xe lái như điên về cơ sở, siết chặt tay quyết định phải dùng biện pháp mạnh bắt sống cô ta.
***
- Julia!
Erin dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, nơi một bé gái ốm yếu đang ngồi đan những cuộn len nhỏ bên chiếc đài cũ đã tróc hết sơn.
- Erin, chị về rồi à?
Con bé vui vẻ, khoé miệng có một tia mệt mỏi vì đã hai ngày không được ăn gì.
- Ừ, chị về rồi này.
Nói rồi cô không thể bình tĩnh hay trụ lại thêm chút nào nữa mà khuỵ xuống ôm lấy cô em gái bệnh tật. Julia chỉ kịp ho lên một tiếng:
- Erin, trên đài họ nói chị bị truy nã... chị lại làm gì rồi bị bắt đúng không?
Nhưng Erin nghe xong, không hối lỗi mà tủi thân đến khóc. Cô đâu biết cách đó khoảng một cây số, từ nóc toà cao ốc của Bigive, có kẻ đang giương cung nhằm đoạt mạng.
- PHẬP!!!
Mũi tên từ xạ thủ số một S.H.I.N.E vừa rời dây cung, suýt thì kết liễu mạng sống Erin. Vừa thấy may mắn vì mình thoát nạn, cô quay lại đã chẳng thấy ai ở đó. Chắc gã đang thất vọng vì bắn trượt, hoặc nhiệm vụ của hắn chỉ là một mũi tên.
- RẦM!!!
Chưa kịp hoàn hồn, cô đã giật bắn mình vì một đoàn quân mặc quân phục trang bị đầy người tiến vào. Đi trước là tên da trắng chĩa mũi súng lạnh ngắt vào trán cô:
- Erin Backcliff, thành viên mới của S.H.I.N.E.