Đêm hôm kia sau khi vĩnh biệt Giản Tự Viễn, tôi chạy trốn về phía sau núi, mang
theo cái hộp mà Thạch Vi đã chôn giấu. Lúc đi đến sườn núi cực hiểm trở, tôi sợ
không an toàn nên lại lui về khu rừng, vào trú tạm trong căn nhà hoang để tránh
giá rét. Cốc Y Dương bất ngờ tìm ra tôi, nhưng anh lại phải đi để đánh lạc hướng
bọn truy binh. Tôi qua đêm yên ổn, sáng hôm sau trước lúc lên đường, tôi ra bên
ngoài căn nhà đó dùng dao phay đào đất rồi chôn cái hộp ấy.
Bão tuyết gần như
kết thúc, tôi được trang bị rất chuyên nghiệp, đi giày tốt, ngồi xe đi tuyết,
mặc áo gió, đeo kính trượt tuyết, thế mà khi tìm đến căn nhà ấy tôi chỉ muốn
ngất xỉu.
Đúng thế, cái hộp đó chứa những nội dung “vô giá”, không chỉ
cung cấp các tội chứng của một tập đoàn chế biến buôn bán ma túy, rửa tiền, mà
còn bắt được cả mạng lưới tiêu thụ ma túy đứng đầu là tên Tôn Duy Thiện chủ đầu
tư khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Diên Phong. Tôn Duy Thiện sau khi nghe nói bọn Vạn
Tiểu Lôi sa lưới, y vội vã chạy đến Trường Xuân, và bị bắt trên chuyến máy bay
đi Bắc Kinh.
Hiện cảnh sát đang tiếp tục điều tra xem có phải đã từng có
du khách uống trà túi và cà phê hòa tan ở khu nghĩ dưỡng rồi mắc nghiện, sau đó
liên hệ với bọn Vạn Tiểu Lôi để mua ma túy?
Các kỹ thuật viên của cảnh
sát chẳng tốn mấy sức lực thâm nhập chiếc máy tính của Giản Tự Viễn, tìm ra hai
thư mục video “Thật 1” và “Thật 2”. “Thật 1” ghi lại buổi tối thứ nhất và thứ
hai ở ngôi nhà gỗ, tôi ngồi một mình trong phòng, sau khi Lê Vận Chi chuyển vào
thì video lại ghi tiếp cô ta. “Thật 2” ghi lại tối thứ ba tôi sang ở cùng phòng
Lê Vận Chi. “Thật 1” chứng minh sự phỏng đoán của tôi, La Lập Phàm bị Thành Lộ
đuổi ra, anh ta ngủ ở đi-văng phòng khách, sau đó bí mật lên giường Lê Vận Chi.
Anh ta đã nhiều lần xuất hiện trong phòng Lê Vận Chi, chất vấn cô ta có liên
quan đến việc Thành Lộ mất tích không, sau đó anh ta mới bị giết. Sau khi La Lập
Phàm ra khỏi phòng, Lê Vận Chi dùng bộ đàm liên lạc với bên ngoài, sau đó rút
thuốc mê vào bơm tiêm rồi ra ngoài, chắc là đi tìm La Lập Phàm để giết hại.
“Thật 2” chứng minh một suy đoán khác của tôi, có cả các hành vi của Mục Hân
Nghi trong cái đêm Thành Lộ mất tích.
Trong máy tính không có thông tin
gì nói về con người thật của Giản Tự Viễn, cho nên đến giờ chỉ có thể tạm đoán
rằng anh ta được ai đó thuê tìm tung tích kho báu Bá Nhan chưa trình làng đã bị
thất lạc. Anh ta cho rằng tôi và Cốc Y Dương hợp tác để nẫng kho báu ấy đi, nên
anh ta tập trung chú ý vào chúng tôi.
Trong chiếc di động anh ta đưa tôi
có địa chỉ của vợ chồng họ ở thành phố Đại Liên. Tôi tạm chưa giao di động này
cho công an, vì tôi nên thực hiện lời hứa với Giản Tự Viễn lúc lâm chung. Tôi sẽ
nhờ người sành sỏi đáng tin xem thật kỹ chiếc di động, nếu không vấn đề gì thì
tôi sẽ thu xếp đi Đại Liên một chuyến, trao trả vợ anh ta.
Nhưng ai đã
“tài trợ” Giản Tự Viễn chuyến đi này, ai đã cũng cấp cho anh ta các thiết bị
tiên tiến để giám sát chúng tôi, ai đã nát óc tính toán nhằm tìm thấy kho báu Bá
Nhan, đến giờ vẫn là một câu đố. Tôi tin câu nói của Giản Tự Viễn lúc lâm chung;
bọn họ không dễ gì lộ dấu vết để bị theo dõi. Tôi cũng tin rằng dù kẻ thuê Giản
Tự Viễn là ai, hắn sẽ vẫn tiếp tục hành động, còn tôi cũng vẫn là đối tượng đáng
ngờ nhất trên giang hồ; chừng nào kho báu Bá Nhan chưa “trình làng” thì tôi vẫn
chưa được sống yên thân.
Việc cuối cùng trước khi rời núi Trường Bạch, là
tôi đi cùng cảnh sát đến siêu thị “Hoan Lạc Phúc” ở thị trấn Ngân Dư. Tôi muốn
viếng thăm bà già họ Miêu mài đá, để hỏi xem có đúng là bà biết được quá khứ,
tương lai không? Bà còn biết những gì nữa? Có nghe nói câu chuyện về Ngọc Liên,
Ấu Liên không? Có phải Cốc Y Dương đã từng đến gặp bà để hỏi về những chuyện
quái dị xảy ra bên hồ Chiêu Dương từ vài năm trước không?
Nhưng tôi có
cảm giác lần trước đến là lần cuối cùng gặp bà.
Đúng thế, cửa hàng trống
không, cái máy mài đá cũng đã chuyển đi. Cảnh sát hỏi người phụ trách siêu thị
đã cho bà Miêu thuê cửa hàng, ông ta nói, một ngày trước cơn bão tuyết, bà bỗng
nhiên chuyển đi, không rõ đi đâu, chẳng nói với ai một câu. Nói đúng hơn là, bà
ấy biến mất từ đêm trước khi bão tuyết trút xuống. Nghe nói bà Miêu đã đến thị
trấn Ngân Dư này hai chục năm, vì bà vừa điếc vừa câm (hoặc ít ra là giả vờ câm
điếc), nên không ai biết rõ về bà. Chỗ bà ở thuê cách siêu thị không xa, cũng
trống không, và xưa nay chưa từng thấy người thân hoặc bạn hữu giao du với
bà.
Điều tra bước đầu cho thấy, siêu thị này và cửa hàng nhỏ của bà Miêu
đều thuộc sở hữu của Tôn Duy Thiện và tập đoàn khu nghỉ dưỡng. Đứng trước cửa
hàng trống trải tối om, tôi chỉ có thể đoán rằng: có lẽ bọn Vạn Tiểu Lôi thường
ra vào nơi này, cho rằng bà Miêu câm điếc, chúng có thể khỏi cần kiêng dè, tha
hồ bày mưu tính kế, nhất là đối với Cốc Y Dương, tất cả đã lọt vào tai bà Miêu,
cho nên khi nhận ra Cốc Y Dương bà đã cảnh cáo chúng tôi nên quay
về.
Nhưng đã quá muộn.
Sinh mệnh, đã như những viên đá tròn mất
hút vào cái âu gốm.