Trên đường trở về khu buồng bệnh, Ba Du Sinh cho tôi biết: chính anh ngồi trong
chiếc xe cảnh sát đã đụng độ với xe tôi lái. Lúc đó họ nhận ra hình như xe tôi
đã mất kiểm soát, cứ thế phóng thẳng vào xe họ, nhưng đến phút chót tôi đã nhận
ra tình thế nghiêm trọng nên đã đánh tay lái sang bên, anh lái xe của họ cũng
ứng biến kịp thời nên mới không bị húc trực diện sẽ rất thảm khốc.
Tôi ngất
lăn trên tuyết, họ vội đưa tôi vào bệnh viện gần nhất, sau đó họ phòng xe vào
thị trấn Hổ Cương. Tên khốn giả danh công an bị xe tôi đâm vào vẫn chưa kịp tháo
chạy, đã bị công an địa phương bắt giữ, tên công an rởm còn lại và mụ “bác sĩ”
kia trốn thoát.
Tôi im lặng lắng nghe, vẫn thấy rất băn khoăn: vậy là chỉ
có hai tên khốn giả danh công an? Chúng đã bị xe đi tuyết của Cốc Y Dương húc
xuống vực Hồi Phong Nhai rồi, sao lại bị xe tôi đâm? Chỉ có một cách giải thích:
màn diễn oanh liệt ở Hồi Phong Nhai chưa từng xảy ra.
Sau khi tôi trốn ra
khỏi đồn công an, biết mình không thể chạy đi xa, bèn đi nước cờ mạo hiểm là
trốn ngay vào thùng rác sát nách đồn công an. Ngồi trong bóng tối, vừa mệt vừa
đói, tôi ngất lịm. Cảnh vô cùng đau đớn giã biệt Cốc Y Dương, chỉ là cơn ác mộng
của tôi.
Ba Du Sinh và đồng đội nghe Triệu Sảng thuật lại tình hình của
tôi mấy ngày vừa rồi. Cảnh sát địa phương lập tức quyết định hành động ngay: cử
một đội cảnh sát giàu kinh nghiệp trên tuyết, nhân khi gió tuyết đang dần suy
yếu tiến và núi ngay trong đêm. Họ tìm thấy xác La Lập Phàm và Trương Cầm ở ngôi
nhà gỗ chúng tôi thuê; xác Giản Tự Viễn cũng được tìm thấy ở ngôi nhà nhỏ chứa
đồ, mặt bị một loại dã thú nào đó gặm nát bét.
Ở một ngôi nhà gỗ khác,
chúng tôi từng phát hiện ra ba thi thể bị linh miêu cắn xé, nay công an cũng tìm
thấy. Chó nghiệp vụ còn phát hiện ra xác một nam một nữ cách ngôi nhà này không
xa, chắc cũng bị linh miêu cắn chết, sau đó bị tuyết rơi vùi lấp.
Các đội
viên đội cứu hộ còn đến ngôi nhà gỗ không dấu chân người, họ lên gác và lại phát
hiện ra xác một phụ nữ. Có điều, công an thận trọng xem xét thấy “cái xác” này
tuy bất động không có phản ứng gì, nhưng nhịp tim vẫn còn và vẫn thoi thóp
thở.
Người ấy là Thành Lộ.
“Có lập luận gì không? Cô ấy đến ngôi
nhà đó như thế nào?” Tôi chịu, không thể nói gì, tôi chỉ biết Mục Hân Nghi sát
hại Thành Lộ, cô ta dùng xe đi trên tuyết chở xác đến ngôi nhà chứa dụng cụ đó,
rồi giấu xuống hầm.
Ba Du Sinh nói: “Trên người Thành Lộ không có vết
thương gì rõ rêt, chỉ có vài mảng tím trên mặt, bác sĩ nói là do bị ngạt thở, ví
dụ dùng gối bịt chặt mồm mũi. Nhưng đôi khi cách này lại tạo thành hiện tượng
cái chết giả, tức là nạn nhân chỉ giãy giụa thì nước bọt hoặc dịch vị trào lên
làm tắc khí quản, nên chỉ tạm thời tắc thở, ngất xỉu, không còn dấu hiếu sự
sống. Thành Lộ bị hại, sau đó bị chở đi, có thể là bị xóc trên đường, nên đã
tỉnh lại, vì nhận ra tình thế của mình nên cô ta giả chết để thoát khỏi cơn nguy
hiểm. Anh đoán rằng tuy cô ta đã tỉnh lại nhưng vẫn ở trạng thái hôn mê, điều
này lại giúp cô ta tránh được nguy cơ tiếp tục bị hại. Có điều, các bác sĩ cho
rằng với tình trạng sức khỏe và các dấu vết trên người Thành Lộ, thì cô ta không
đủ sức đi từ ngôi nhà kho ấy đến ngôi nhà gỗ kia để ẩn nấp.”
Tôi nói:
“Vấn đề bây giờ là ai đã “giải cứu” được Thành Lộ?”
Ba Du Sinh nói: “Có
một chiếc xe đi trên tuyết đã hết sạch nhiên liệu đỗ ở chỗ cách ngôi nhà phát
hiện ra Thành Lộ không xa, các an hem tin rằng có người đã dùng nó để chở Thành
Lộ đến ngôi nhà đó.”
“Trương Cầm. Có thể là Trương Cầm.”
Ba Du
Sinh nói: “Rất có thể như vậy. Khi bão tuyết ập đến, trước khi mất điện và đứt
dây điện thoại, Trương Cầm có liên lạc với tổng đài khu nghỉ dưỡng lần cuối,
đúng là từ ngôi nhà gỗ ấy. Anh đoán có lẽ Trương Cầm đến ngôi nhà chứa dụng cụ
để lấy một thứ gì đó, và phát hiện ra Thành Lộ ở dưới hầm, vẫn còn sống, bèn chở
cô ta đến ngôi nhà gỗ.”
Tôi đang nghĩ, tại sao Trương Cầm phải cất công
đưa Thành Lộ lên tận gian gác để giấu? Hẳn là do cô ta sợ bọn Vạn Tiểu Lôi phát
hiện ra tung tích Thành Lộ. Trương Cầm và bọn Vạn Tiểu Lôi rất quen nhau, thậm
chí cô ta đã từng hợp tác với chúng chế biến và buôn bán ma túy, nhưng vẫn còn
chút lương tâm, cô ta không nỡ để những người vô tội như chúng tôi bị giết
hại.
Tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi nhất định giết chúng tôi đến cùng? Nguyên
nhân sâu xa là vì Cốc Y Dương có quyết tâm tìm hiểu đến cùng mọi sự việc, khiến
bọn chúng nghi ngờ chúng tôi; chúng lo Cốc Y Dương tìm hiểu có kết quả, sợ chúng
tôi nắm được sự thật về cái chết của Thạch Vi, cũng tức là nắm được chứng cứ
chúng điều chế và buôn bán ma túy năm xưa. Cho nên chúng phải giết bằng
được.
Di động của Ba Du Sinh đổ chuông, nghe xong, anh điềm tĩnh nói
“tốt” rồi tắt máy. “Công an địa phương làm việc rất cừ, đã bắt được Vạn Tiểu Lôi
và mấy nghi phạm đang bỏ trốn. Cũng vì tuyết lớn làm tắc rất nhiều ngả đường nên
chúng chưa chạy được bao xa, đều bị sa lưới ở vài thị trấn và huyện lỵ quanh
đây. Nhưng chúng rất ngoan cố, hỏi cung sơ bộ, hầu như chưa thu được kết quả
gì.”
Tôi nói: “Chắc chắn chúng chỉ là bọn tay chân, hung thủ thật sự vẫn
giấu mặt. Có lẽ cần thêm nhiều manh mối và chứng cứ thì mới có thể bắt tên đầu
sỏ lộ mặt.”
Ba Du Sinh nói: “Sẽ không khó để đoán ra tên cầm đầu giấu
mặt. Vạn Tiểu Lôi và mấy tên kia đều là nhân viên khu nghỉ dưỡng, nếu có được
chứng cứ thì hiệu quả sẽ càng cao.”
“Anh có biết tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi
muốn giết bọn em không?” Tôi hỏi.
“Anh đoán rằng, tại vì các cô cậu đã
biết những chuyện không nên biết.”
“Nói cho đúng làm bọn chúng cho rằng
bọn em đã biết những chuyện không nên biết. Cốc Y Dương chỉ muốn tìm ra sự thật
về cái chết của An Hiểu, dựa vào bức tranh ký họa và Thạch Vi để lại, anh ấy đã
tìm ra ngôi nhà gỗ trong rừng. Tức là sự thật có nằm trong bức tranh của Thạch
Vi. Cốc Y Dương xuất hiện khiến bọn Vạn Tiểu Lôi sinh nghi, em đoán rằng ban đầu
chúng chỉ nghi ngờ và bàn bạc trong nội bộ, khi thấy Cốc Y Dương sắp tìm ra sự
thật thì chúng ra tay. Lê Vận Chi là quân cờ chúng cài vào trước tiên, cô ta “si
mê” Cốc Y Dương, tiếp cận nhằm giám sát anh và nghe ngóng xem anh đã biết được
những gì. Bão tuyết phong tỏa núi đã tạo cơ hội rất tốt cho bọn Vạn Tiểu Lôi
hành hung. Lúc đầu chúng còn e dè, nhưng khi thấy núi bị cô lập nhiều ngày thì
chúng không sợ gì nữa, ý đồ giết choc sẽ càng rõ rệt. Việc Trương Cầm xuất hiện
và định báo công an đã trở thành tín hiệu để chúng ra tay.
“Kể cũng lạ,
bọn em đã khiến chúng lo sợ là phải; trước khi gần tuyệt vọng, bọn em đã tìm
thấy một hộp chứng cứ mà Thạch Vi đã chôn giấu từ lâu, có thể chứng minh bọn Vạn
Tiểu Lôi đã chế biến và buôn bán ma túy, trong đó ghi cả họ tên một số người.
Chắc chắn sẽ hữu ích cho các anh.”
Ba Du Sinh ngạc nhiên: “Một hộp chứng
cứ? Ở đâu?”
“Em đã chôn ở một chỗ bí mật tuyệt đối, nếu các anh muốn
nhanh chóng tìm ra tên trùm còn giấu mặt thì anh em ta có thể lên đường ngay.”