Mấy thanh niên chúng tôi cùng đi
nghỉ dưỡng, trượt tuyết, rốt cuộc bị bão tuyết vây hãm trong ngôi nhà gỗ trên
núi. Đến lúc này, trong ngôi nhà gỗ đang có hai xác chết đầm đìa máu me và một
cô gái mất tích chẳng rõ sinh tử ra sao. Chúng tôi thu mình trong phòng khách,
bên ngoài nhà, mấy con thú quý hiếm đang rình rập sẵn sàng cắn đứt họng chúng
tôi bất cứ lúc nào. Thần kinh của chúng tôi như dây đàn quá căng sắp
đứt.
Tôi nêu ý kiến phải mau chóng đi khỏi ngôi nhà gỗ này. Bên ngoài
trời đang tuyết mịt mù và giá rét thấu xương.
Cốc Y Dương bước đến bên
tôi: "Em gợi ý chúng ta sẽ ra khỏi ngôi nhà này theo lối cửa sổ à?"
Tôi
gật đầu: "Không phải gợi ý, mà thực ra đó là lối thoát duy nhất của chúng ta. Ba
con linh miêu sớm muộn gì cũng tìm ra cách đột nhập, tấn công gian phòng này; ấy
là chưa kể người chủ nuôi chúng có thể đến đây bất cứ lúc nào."
"Trốn ra
rồi thì sao nữa?" Hân Nghi nói.
Tôi nói: "Thực ra tôi cũng chịu. Tôi chỉ
biết nếu cứ ở lại thì chết là cái chắc. Chúng ta sẽ thử tìm ngôi nhà gỗ khác.
Trương Cầm đã từ ngôi nhà đó đến đây, thì chắc nó không ở quá xa."
Giản
Tự Viễn nói: "Vấn đề là cô phải biết cần đi về hướng nào."
Tôi sờ túi áo:
"Đã có tấm bản đồ khu nghỉ dưỡng đây rồi, ta có thể nhận ra phương
hướng."
Cốc Y Dương nói: "Được, ta cứ ra đã rồi tính sau. Chúng ta ở đây
có hai bộ ván trượt tuyết, tiếc rằng các đôi giày tự chế lại không cầm ra
đây."
"Đừng bi quan như thế." Giản Tự Viễn đắc ý. "Nhìn xem, cái gì
đây?"
Thì ra dưới chân anh ta có cái bao nilon, bên trong là năm đôi
‘giày’ tự chế.
Hân Nghi nói: "Anh thật đáng nể. Lúc nãy cuống vội như thế
mà anh vẫn nhớ ra mấy đôi giày này."
Giản Tự Viễn nói: "Anh và em Na Lan
rất hiểu ý nhau, anh biết chúng ta sẽ tháo chạy cho nên mới nhanh tay mang vào
đây."
Tôi cũng nhìn anh ta, khâm phục, đúng là không ngờ. Nhưng một câu
hỏi khác lại nổi lên: anh ta là hạng người như thế nào nhỉ?
Vài phút sau
chúng tôi đều đi ra ngoài cửa sổ, tuyết dày ngập đến đầu gối. Chúng tôi đều biết
Hân Nghi và Cốc Y Dương trượt tuyết khá hơn cả, tôi bảo họ dùng ván trượt tuyết.
Cốc Y Dương đi giày trượt tuyết của Trương Cầm, giày nữ, hơi chật một chút nhưng
cũng vẫn nên đi. Chúng tôi buộc giày tự chế vào chân, quả nhiên đứng trên tuyết
không bị lún sâu. Cốc Y Dương và Hân Nghi trượt, chúng tôi sẽ bước theo vết
trượt của họ, càng khó bị lún.
Cốc Y Dương đóng cửa sổ lại, rồi nói: "Đi
thôi!"
Chúng tôi đều không hiểu. Hân Nghi nói: "Đi đâu?"
Cốc Y
Dương nói: "Cứ theo tôi." Anh chọc gậy xuống tuyết, rồi từ từ trượt
đi.
Lúc này trời tuyết thông cảm với chúng tôi thì phải, tuyết rơi thưa
hơn hai hôm trước, chỉ hiềm giá lạnh thì vẫn vô tình như ban đêm, da mặt chúng
tôi nhanh chóng mất cảm giác. Trước khi leo ra ngoài cửa sổ, chúng tôi đã tận
dụng các đồ chống rét của Lê Vận Chi, ngay cả Giản Tự Viễn cũng ‘giở chứng’,
chịu quấn lên cổ chiếc khăn hoa sặc sỡ, may mà đang đêm tối chẳng ai để ý và
cũng không còn bụng dạ nào để trêu đùa nữa.
Tôi ngoảnh nhìn mặt đất, các
dấu vết không sâu. Tôi thầm cầu trời hãy cho tuyết rơi thật nhiều để nhanh chóng
xóa hết dấu vết của chúng tôi. Có lẽ vào lúc này đây là điều duy nhất để cầu
nguyện.
Đi được một quãng không xa, Cốc Y Dương bỗng nói: "Mọi người cứ
tiếp tục đi theo hướng này, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay. Đừng đi quá vội,
nên để dành sức lực và tiết kiệm năng lượng, đó là điều then chốt khi đi trên
tuyết." Không chờ ai hỏi một câu, anh chống gậy quay ngoặt lại rồi lướt
đi.
Lê Vận Chi lớn tiếng: "Y Dương." Tôi nói luôn: "Đừng gọi, chắc anh ấy
sẽ trở lại ngay thôi."
"Cậu ấy cũng hơi quá đáng, loáng một cái biến mất
luôn, đi đâu thế không biết." Giản Tự Viễn nói.
Tôi nói: "Anh ấy đi đánh
lạc hướng."
Giản Tự Viễn cười nhạt: "Là người tình cũ có khác. Hình như
cô đọc được tâm tư cậu ấy."
Tôi nói: "Quần áo anh ấy dính máu Trương Cầm,
rất có thể sẽ thu hút bọn linh miêu đuổi theo, anh ấy phải đi sang hướng khác,
rồi trút bỏ quần áo, sau đó mới vòng về với chúng ta." Tôi đoán thế.
Bốn
chúng tôi đi lên một quãng thì Cốc Y Dương trượt như bay đuổi kịp chúng tôi. Quả
nhiên thấy anh mặc khác với lúc nãy: áo choàng mặc lộn trái, cốt áo mặc ra
ngoài, chắc đã xé bỏ những mảng áo dính máu. Tôi hỏi: "Mặc thế có rét quá
không?"
Anh ngớ ra, rồi cũng hiểu rằng tôi đã biết anh vừa đi đâu. "Vẫn
ổn. Chắc không còn xa nữa chúng ta sẽ đến nơi."
Ban đêm đi trên tuyết quả
là thử thách đối với nghị lực và khả năng tập trung của con người. Tôi quanh năm
bơi lội, thể lực tương đối khá nhưng đi được hơn trăm mét đã cảm thấy đôi chân
như bị dính keo xuống tuyết.
Giản Tự Viễn thở hổn hển gọi: "Hiền đệ Y
Dương nói rõ xem chúng ta đi đâu ?"
Cốc Y Dương ngoái lại: "Nếu anh định
dụ bọn linh miêu đến thì cứ việc gọi to nữa lên."
Lê Vận Chi hỏi: "Y
Dương nói cho mọi người biết đi?"
"Sẽ đi đến một nơi tương đối an toàn,
ít ra cũng không có xác chết, không có linh miêu." Chân giẫm ván trượt tuyết,
anh tiếp tục bước đi.
"Sao lại nói là tương đối an toàn?" Giản Tự Viễn
lầu bầu, hình như cũng không mong có được câu trả lời.
Đúng thế, Cốc Y
Dương im lặng.
Đôi lúc tôi nghĩ rẳng nửa năm qua anh "chuyển đổi" quá
mạnh, ngay tôi cũng không kịp thích ứng. Tôi nói với Giản Tự Viễn: "Muốn được
thật sự an toàn thì chúng ta phải nhanh đi khỏi đây. Tôi cảm thấy chẳng bao lâu
nữa bọn linh miêu sẽ phát hiện ra chúng ta chạy trốn, chúng đuổi theo đến chỗ
Cốc Y Dương vứt mảnh áo dính máu rồi sẽ tiếp tục truy kích chúng ta. Chúng là
những thợ săn lành nghề, còn chúng ta chỉ là những con mồi không có kinh nghiệm
thoát thân."
Chúng tôi chật vật cất bước trong đêm, những cây thông mụ dữ
tợn liên tục cản trở lối đi. May sao Cốc Y Dương rất quen vùng này, anh vẫn lẳng
lặng dẫn đường không ngừng nghỉ, không do dự hoặc đi nhầm hướng. Không kể giá
lạnh, đêm tối và tuyết dày, thì tuyến đi này cũng không đến nỗi quá mạo
hiểm.
Nhưng tại sao Cốc Y Dương chưa từng nhắc đến điều này.
Anh
chỉ nói ngôi nhà gỗ vừa rồi là nơi Thạch Vi và An Hiểu đã từng treo cổ, khi đó
chưa được nâng cấp thành biệt thự; nó chỉ rất sơ sài như những ngôi nhà khác
trong rừng, và điều đáng chú ý nhất là nó toàn một màu đen. Sau vụ việc An Hiểu,
cả thị trấn Ngân Dư được các chủ đầu tư khai thác chú ý đến, họ bất đầu xây dựng
bãi trượt tuyết và khu nghỉ dưỡng. "Ngôi nhà đen" và những ngôi nhà tương tự
trong núi được tháo dỡ, xây cất lại thành từng biệt thự, rồi bắt đầy đưa vào
khai thác từ mùa đông năm ngoái. Nghe nói đã có nhiều ngôi sao và các đại gia từ
thủ đô đến vùng này du ngoạn. Cốc Y Dương đứng ra kiên hệ thuê chung cho đoàn
chúng tôi ngôi nhà gỗ kia, anh mong vào dịp này có thể tìm ra, dù chỉ một chút,
sự thật về việc Thạch Vi và An Hiểu treo cổ.
Nhưng tôi thì cho rằng anh
vẫn còn điều gì đó không cho tôi biết, hoặc chưa kịp nói ra hoặc cố ý giấu
nhẹm.
Trong cái thế giới đầy biến động khó lường và nhanh như chớp này,
điều dễ mất đi nhất là niềm tin của con người đối với nhau. Giữa tôi và Cốc Y
Dương, Thành Lộ và La Lập Phàm, và giữa mọi người khác trong đoàn nữa, niềm tin
đã trở nên quá mong manh.
Tiếp tục đi thêm chẳng rõ bao lâu, tôi bắt đầu
thấy khó thở; có lẽ vì hít thở khí lạnh, hoặc là do phản ứng trên núi cao, hay
là chính tôi đang dần kiệt sức, cảm thấy cơ thể như không phải của mình nữa.
cũng còn may, đến giờ chưa thấy ba con linh miêu khát máu kia đuổi
theo.
Nhưng đúng vào lúc này tôi cảm thấy có điều gì đó bất
ổn.
"Dừng lại, dừng lại đã." Tôi kêu lên.
Cốc Y Dương và Mục Hân
Nghi đi đầu, cùng ngoảnh lại: "Sao thế?"
Giản Tự Viễn đứng gần tôi nhất cũng
ngoái nhìn tôi, rồi kêu lên: "Gay rồi, không thấy Lê Vận Chi đâu nữa."