Tôi tỉnh ngay lập tức. đống lửa trên sàn sắp tàn nhưng vẫn nhìn rõ Cốc Y Dương
cũng ngồi thẳng lên ngoảnh đầu ra, vẻ căng thẳng.
Tôi cố lắng nghe, chỉ thấy
bên ngoài tiếng gió thổi lúc mạnh lúc yếu, trong nhà vẫn yên tĩnh.
"Tôi
không nghe thấy gì…" Tôi vừa nói thì Cốc Y Dương đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu
đừng nói. Vậy là anh cũng nghe thấy tiếng gì đó.
Rồi tôi cũng nghe thấy. Hình
như là tiếng bước chân, rất khẽ.
Từ gian gác kia vọng đến.
Trên đó
đang có một xác người.
Cốc Y Dương đứng dậy, rón rén bước đi, mắt anh
nhìn về phía cuối hành lang.
Tôi cũng đứng lên.
Bỗng có tiếng đập
cửa ầm ầm.
Mọi người đang ngồi trên đi-văng đều tỉnh giấc, ngạc nhiên
nhìn về phía cửa ngôi nhà gỗ.
Ai đang mải nghe tiếng bước chân trên gác
vọng xuống, lúc này cũng tập trung chú ý vào tiếng đập cửa. Giản Tự Viễn cúi
xuống thổi lửa, ngọn lửa nhảy nhót, anh thả thêm mấy cành khô, lửa bùng lên
khiến căn phòng sáng hơn. Cốc Y Dương cầm cây gậy trượt tuyết của Hân Nghi, bước
đến gần cửa.
"Ai đấy?"
"Em đây." Một giọng nữ, người là: "Em là
Trương Cầm."
Trương Cầm? Nghe quen quen. Tôi bỗng nhớ ra, đó là cô nhân
viên suýt bị Giản Tự Viễn quấy rối hôm nọ, là người địa phương, cũng là người
quen cũ của Cốc Y Dương.
Cốc Y Dương thở phào nhưng anh vẫn cảnh giác,
chỉ từ từ mở hé cánh cửa, lăm lăm cây gậy.
Giản Tự Viễn khẽ nói: "Không
phải tôi đang mơ đấy chứ? Đang bị tuyết vây hãm mà lại có khách đến, có phải họ
đến cứu chúng ta không?"
Tôi bật đèn pin chĩa ra phía cửa. Cô nhân viên
mặt tròn tròn mặc bộ đồ trượt tuyết đồng phục của nhân viên khu nghỉ dưỡng, hôm
trước đã gặp cô ta xấu hổ giận dữ chạy ra khỏi nhà này. Cô ta nói: “Anh Cốc Y
Dương phải không? Cho em vào đi.”
Cốc Y Dương mở cửa rộng hơn, chỉ đủ lọt
một người vào. Trương Cầm chân đeo nhạc “leo keng” bước vào, tay ôm bộ ván trượt
tuyết, chân đi giày trượt tuyết. rõ ràng là cô trượt tuyết đến đây.
“Sao
em lại lên đây?” Cốc Y Dương lấy làm lạ, hỏi.
“Không phải em lên mà là em
xuống.” Trương Cầm đưa bộ ván trượt cho Cốc Y Dương, rồi cô gỡ chiếc túi đeo ở
trên lưng xuống. Ánh sáng hơi yếu nhưng vẫn nhận ra vẻ mặt lo âu của cô. “Thực
ra em vẫn ở trên núi. Hôm kia sau khi quét dọn xong một ngôi nhà gỗ thì em không
kịp xuống núi, cáp treo bị hỏng. May mà trong ngôi nhà ấy còn nhiều đồ ăn, em đã
đợi liền hai ngày. Em mang đồ ăn đến cho các anh chị đây này, chắc mọi người đói
meo phải không?”
Giản Tự Viễn cười nói: “Em tốt thật đấy. Đã lâu không
gặp em.”
Hân Nghi nói nhỏ với tôi: “Thật không dám tưởng tượng, sao số
phận chúng ta bỗng dưng thay đổi quá lớn thế này.”
Chắc là Trương Cầm đã
nghe thấy câu này, cô ngạc nhiên nhìn Hân Nghi: “Sao chị Phi Tuyết lại nói thế?
Số phận các anh chị không hay ở chỗ nào?” Tôi nhận ra hình như Trương Cầm đã có
linh cảm gì đó, vừa hỏi vừa cau mày, giọng hơi run run. Cô ngó nhìn vào phòng
rồi nói: “Đoàn các anh chị… đều đang ở đây cả chứ?”
Hân Nghi nói: “Chúng
tôi…” Nhưng tôi đã véo tay cô ấy, bảo đừng nói nữa.
Trương Cầm lại càng
căng thẳng: “Sao thế? Chẳng lẽ các vị đã…”
Cốc Y Dương giọng trầm hẳn
xuống: “Tình hình chúng tôi rất xấu. Trương Cầm nói thật đi, tối nay em đến đây
không chỉ để tiếp tế đồ ăn, phải không?”
Trương Cầm giật mình, lẩm bẩm:
“Trời đất, thì ra đúng là các anh chị…”
Lê Vận Chi bỗng kêu thét lên:
“Cẩn thận”
Loáng một cái trước mắt tôi, hình như có một làn sáng xanh lục
rất mảnh xẹ qua khoảng không, sau đó sắc mặt Trương Cầm đang kinh ngạc lo âu
chuyển sang hoảng sợ tột cùng.
Một bóng đen vồ vào ngực Trương Cầm, một
tiếng kêu rít lên, rồi lập tức vọt đi, biến mất vào bóng tối.
Trương Cầm
miệng há hốc, đúng khoảnh khắc bóng đen ấy vọt đi thì máu tươi từ cổ họng cô
phun ra xối xả.
Bắn khắp người Cốc Y Dương.
Trường Cầm đổ vật
xuống sàn.
Tôi có thể khẳng định làn sáng xanh lục ấy chính là đôi mắt
xanh mà tôi từng nhìn thấy trong hai đêm hôm nọ. Vừa rồi nó từ hành lang sau
lưng chúng tôi bay đến, Trương Cầm đang đối diện với hành lang, cô trở thành đối
tượng tấn công của nó.
Giản Tự Viễn kêu “ối”, bóng đen đang lao về phía
anh, anh cầm khúc củi vụt luôn, bóng đen đổ nhào xuống đất. Giản Tự Viễn thoát
hiểm.
Nó là một con vật nhỏ hung tợn.
Tiếng bước chân vang lên,
hai ba con đồng thời xuất hiện. Rồi không thể nhận ra có mấy con, vì chúng lao
quá nhanh, như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đinh khỏi đây mau, chạy vào
phòng.” Tôi kêu lên, đồng thời kéo tay Trương Cầm dậy.
“Na Lan cẩn thận.”
Cốc Y Dương gọi, nhưng đã muộn, bắp chân trái của tôi đau nhói, cảm tháy có
những cái răng sắc nhọn bập vào ống quần và da thịt, rồi cắn xé; chân tôi bị dập
mấy cái, nhìn sang bên thấy Cốc Y Dương cầm gậy trượt tuyết vụt tới tấp, anh đập
con vật nhỏ đang cắn tôi rồi đập cả vào chân tôi.
Tôi nắm vào găng tay
của Trương Cầm, găng ướt cà trơn, tôi bèn nắm cổ tay cô lôi đi. Trương Cầm chỉ
cao bằng tôi nhưng người đẫy đà, tôi lại đang bị đau chân nên bước đi rất chật
vật. Giản Tự Viễn kêu lên: “Mặc kệ cô ta. Chắc chắn cô ta đứt rồi. chúng ta chạy
thôi.”
Cốc Y Dương hô lớn: “Mọi người cầm lấy bán trượt tuyết, tự bảo vệ
mình đi.” Anh đức bộ ván của Trương Cầm cho người khác, còn mình chỉ cầm cây
gậy, rồi chạy đến cùng tôi dìu đỡ Trương Cầm.
Giản Tự Viễn gọi: “Hân Nghi cầm
ván trượt tuyết của cô, rồi cùng Lê Vận Chi đi trước, vào căn phòng gần nhất,
cầm gậy mà vụt, tôi sẽ yểm trợ phía sau.”
Tôi và Cốc Y Dương dìu Trương
Cầm chạy về phía hành lang, Giản Tự Viễn yểm hộ phía sau, tay cầm gậy và thanh
củi cháy dở nữa, có lẽ đó là vũ khí rất tốt để đối phó với quái thú.
Gần
nhất là phòng của Lê Vận Chi, chúng tôi ùa vào luôn, Giản Tự Viễn nhanh tay đóng
cửa luôn. Chưa kịp khóa thì đã nghe thấy những tiếng ầm ầm húc vào
cửa.
Chúng định vào. Tôi tin chắc chúng sẽ tìm cách để lọt
vào.
Giản Tự Viễn và Hân Nghi cùng đẩy cái bàn ra chặn cửa, tôi và Cốc Y
Dương đặt Trương Cầm xuống sàn. Lê Vận Chi bật đèn pin để tôi kiểm tra vết
thương của Trương Cầm.
Cô ấy đã tắt thở.
Nhìn sơ sơ thấy yết hầu
bị cắn nát, cổ là một đám máu thịt nhầy nhụa, máu vẫn đang rỉ ra. Nhìn kỹ thì
thấy khí quản bị cắn thủng, tôi không dám khẳng định nhưng có lẽ là con quái thú
cắn lần thứ hai, đã cắn đứt động mạch cổ, cho nên Trương Cầm mới chết nhanh như
vậy.
Lê Vận Chi khóc rưng rức, hình như đang cầu nguyện cho Trương
Cầm.
Mắt tôi cũng nhòa lệ.
Lẽ nào chỉ là sự trùng hợp? Hình như
Trương Cầm đến để cảnh báo chúng tôi thông tin quan trọng nào đó, thế rồi bọn
quái thú này tấn công.
Tôi hỏi: “Mọi người có nhìn thấy hình thù những
con vật ấy không?”
Giản Tự Viễn nói: “Không nhìn rõ, nhưng chúng giống mèo
rừng, hơi giống chó sói lại giống như con báo con.”
Cốc Y Dương nói:
“Linh miêu.”
“Linh miêu?” Tôi từng nghe nói nhưng không có khái niệm gì
về chúng.
Cốc Y Dương nói: “Vóc thon nhỏ, nhưng nó là một trong những
loài thú hung dữ nhất vùng núi Trường Bạch quê tôi. Nó được liệt vào nhóm động
vật quý hiếm. Hồi học trung học, chúng tôi đã được nghe báo cáo, tuyên truyền
đừng trêu vào chúng và càng không nên giết hại chúng.”
Giản Tự Viễn nói:
“Số chúng ta son thật, một buổi tối gặp những ba con.”
Hân Nghi mếu máo:
“Liệu có phải … La Lập Phàm bị chúng giết hại không?”
Giản Tự Viễn khịt
mũi: “Chúng lợi hại đấy nhưng chưa đến trình độ lấy thắt lưng da treo cổ người
ta. Tuy nhiên chắc là chân La Lập Phàm bị chúng cắn xé. Có lẽ chúng vẫn quanh
quẩn gần căn gác.
Vừa nãy nghe thấy tiếng động, chắc là tiếng bước chân của
chúng.”
Lúc này tôi mới nhận ra bắp chân đau kinh khủng, cúi xuống nhìn,
thấy máu thấm ra ống quần, quần áo tôi cũng lấm tấm máu, máu của Trương
Cầm.
Cốc Y Dương xé mảnh ga trải giường, cẩn thận vén ống quần tôi lên.
“May mà chúng ta kịp thời đuổi được chúng đi. Vết cắn không sâu lắm nhưng vẫn
phải bôi thuốc sát trùng.” Anh nhìn Lê Vận Chi. “Em có mang theo cồn hoặc oxy
già không?”
Lê Vận Chi lắc đầu: “Đâu phải em đang đi làm.”
“Hoặc
thuốc kháng sinh?”
Lê Vận Chi lục túi một lúc, lấy ra vỉ thuốc
Amoxicillin. Tôi uống một viên, rồi nhìn Cốc Y Dương băng bó vết thương cho
tôi.
“Linh miêu có ăn thứ thiu thối không?” Tôi hỏi.
Cốc Y Dương
lắc đầu: “Thông thường nó ăn thịt tươi, không ăn xác chết. đó cũng là nguyên
nhân khiến linh miêu trong rừng núi ngày càng ít đi; chúng chỉ cắn nát chân La
Lập Phàm chứ không ăn thịt là thế. Đoán rằng lúc La Lập Phàm treo cổ là chúng
nhìn thấy, chúng coi đó là con mồi và tấn công, trước hết cắn đứt chân, nhưng
lại nhận ra đó là xác chết thì chúng không ăn nữa. Cũng như các loài mãnh thú
khác, nói chung linh miêu không tấn công loài người, trừ phi chúng bị đe dọa
hoặc đang quá đói bụng. Đoán rằng khi La Lập Phàm treo cổ, bọn linh miêu không
đói ăn, nếu không chúng cũng không bỏ qua cái xác vẫn còn tươi như thế. Riêng
hôm nay, có thể là cả ngày chúng chưa có gì vào bụng nên mới tấn công chúng
ta.”
“Anh có nghe nói có người nuôi linh miêu.” Tôi hỏi.
“Có chứ,
các vườn thú đều có linh miêu.” Cốc Y Dương nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Em
định hỏi là, quanh đây, ở huyện quê anh hoặc ở thị trấn Ngân Dư có ai nuôi linh
miêu không?”
Cốc Y Dương giật mình: “Ý em là những con linh miêu này được
nuôi, và có người cố ý thả nó vào đây à?”
Chắc Giản Tự Viễn cho rằng ý
nghĩ của tôi quá hão huyền, anh ta khịt mũi, nói: “Xem ra thời buổi này thứ gì
cũng có người chăn dắt.”
Tôi nói: “Tôi chỉ hỏi thế thôi. Ba con thú quý
hiếm cũng xuất hiện, anh không cảm thấy ngẫu nhiên rất kỳ lạ à?”
Giản Tự
Viễn nói: “Ừ, kể cũng phải. Cô em Trương Cầm xuất hiện cũng khá kỳ dị…” Anh ta
nhặt cái túi của Trương Cầm lên.
Bên trong là vài cái bánh ga-tô đã khô
và mấy bắp ngô luộc. Cô gái đáng thương. Đúng là cô ấy tiếp tế đồ ăn cho chúng
tôi. Tôi chĩa đèn pin lại gần, nói: “Xem xem còn thứ gì khác không?”
Một
chai nước khoáng, một bao diêm, một gói khăn giấy, một chùm chìa khóa. Không có
thứ mà tôi định tìm, thứ có thể cho thấy cô xuất hiện là rất không bình
thướng.
Tôi nhìn Cốc Y Dương rồi lại nhìn mọi người: “Tôi muốn… muốn xem
các vật tùy thân của cô ấy. Có ai phản đối không?”
Mọi người lắc
đầu.
Tôi lần ra hai tờ bìa — hai tấm ảnh.
ảnh chụp chung của chúng
tôi. Một tấm là do Giản Tự Viễn chụp cho mọi người, tấm kia cũng là ảnh chụp
chung nhưng khuôn mặt Thạch Lộ lại bị sửa thành mặt quỷ Sadako.
Tin rằng
mọi người đều giật mình như tôi. Tất cả lặng người. tin rằng mọi người cũng như
tôi, đang ngẫm nghĩ về phát hiện này. Giản Tự Viễn nói ra kết luận mà mỗi người
cùng có được: “Tấm ảnh do cô ta đặt vào. Hôm đó… hai chúng tôi đang… giao lưu,
cô ấy nhìn thấy tôi đang in tấm ảnh chụp chung. Chắc chắn là hôm sau, chúng ta
đều đi trượt tuyết, cô ta vào quét dọn vệ sinh, rồi lấy tấm ảnh ở phòng Thạch Lộ
đem đi photoshop cái mặt quỷ, sau đó đặt trở lại túi xách của Thạch Lộ. Nhất
định là thế rồi.”
Hân Nghi run run nói: “Ai cũng đoán là thế, nhưng tại
sao cô ta phải làm như vậy?”
Cả căn phòng im lặng. Cuối cùng vẫn là Giản
Tự Viễn lên tiếng: “chưa biết chừng cô ta… là hung thủ. Hình như có những tên
tội phạm rất ngông nghênh, cảnh báo trước rằng ta sẽ giết mi, sau đó mới… và rất
có thể tối nay cô ta đến để…”
“Nói bừa rồi.” Cốc Y Dương gắt gỏng. “Cô ấy
có thù oán gì với Thành Lộ, La Lập Phàm mà phải hại người?”
Hân Nghi lí
nhí: “Nhiều nhất là cô ấy muốn khử Giản Tự Viễn nhà anh, chứ liên quan gì đến La
Lập Phàm?”
“Tôi đang phân tích mà.” Giản Tự Viễn cất cao giọng. “Những kẻ
giết người hàng loạt, đầu óc đều chập mạch, bắt ai giết ai, đâu cần có lý do gì?
Các cậu thử nói xem, tại sao cô ta đổi mặt của Thạch Lộ?”
“Là để cảnh cáo
chúng ta.” Tôi bỗng hiểu ra: "Chắc cô ta muốn cảnh báo chúng ta đừng nên ở lại
ngôi nhà này."
Lê Vận Chi hỏi: "Nhưng tại sao cô ta không trực tiếp nói,
mà phải úp úp mở mở như thế."
Tôi không thể trả lời chuẩn xác, đành nói:
"Lúc đó có lẽ cô ta còn e ngại, không tiện nói thẳng ra. Hoặc là vì mấy hôm sau
tuyết lớn phong tỏa núi tình hình thay đổi, nên cô ta phải trực tiếp nói, cho
nên tôi ấy đến đây là để nhắc chúng ta rằng có nguy hiểm. Thực ra không phải lần
đầu chúng ta được nhắc nhở.’ Tôi nói ra câu nói của bà già ở thị trấn Ngân
Dư.
Bây giờ quay về, thì vẫn còn kịp.
Đương nhiên bây giờ không
kịp nữa rồi.
Nghĩ đến bà già họ Miêu, tôi chợt nghĩ ra một điều, bèn
chiếu pin vào cổ Trương Cầm. Một chuỗi hạt ngọc thạch. Có phải sản phẩm của bà
Miêu không ?
Hân Nghi bỗng nói: "Nghe đi, hình như chúng không xô cửa
nữa."
Tất cả im lặng lắng nghe, bên ngoài đúng là yên tĩnh, cứ như chưa
từng xảy ra chuyện gì. Giản Tự Viễn cười nhạt: "Chúng không xô của nữa, chờ
chúng ta dại dột thò đầu ra để chúng đớp vào cổ.’
Cốc Y Dương ngẩng đầu
nhìn quanh bốn phía, hình như bọn linh miêu đã lẻn vào nhà này. Anh hạ thấp
giọng: "Chúng chưa chịu thôi đâu. Linh miêu là những thợ săn tinh quái, chúng
đang nghĩ cách đột nhập."
Chúng tôi cũng ngẩng đầu nhìn khắp phòng. Gọi
là nhà gỗ là phải, vì các chi tiết đều bằng gỗ, có thể nhìn rõ thượng lương và
các trụ gỗ.
Tuy mỗi gian phòng đều có tường và trần nhưng đều là gỗ mỏng,
đụng mạnh là vỡ. Điều nguy hiểm nhất là phần trên của các gian phòng, phòng
khách và hành lang đều thông với nhau. Hình như tôi nghe thấy tiếng bước chân
của bọn linh miêu bắt đầu lượn lờ trên nóc nhà.
"Chúng ta nhất định phải
đi khỏi đây." Tôi nói.
Lê Vận Chi và Giản Tự Viễn đồng thanh: "Đi khỏi
đây?"
"Đúng, càng nhanh càng tốt." Tôi đứng dậy bước đến bên cửa sổ, mở
cửa ra. Gió mạnh cuốn theo tuyết ập vào phòng.