CHƯƠNG 11
Có thêm Anh Mị Sí, Anh gia càng trở nên náo nhiệt, hoặc cũng có thể nói, lại có thêm một tiểu ác ma khiến kẻ khác đau đầu.
Ba tên nhóc cả ngày quấn lấy một chỗ, nếu giống tiểu hài tử bình thường tiểu hài tử thì quả thật tốt, nhưng mọi chuyện sẽ không hoàn hảo như vậy.
Ba tên nhóc ngoạn đến phi thường điên cuồng, vất vả nhất chính là nhóm giúp việc Anh gia, tuy rằng rất đau đầu, nhưng bọn họ ngại thân phận thiếu gia, nên không dám làm gì, tuy rằng Hàn Tử Hằng không phải thiếu gia, nhưng là hạ nhân Anh gia đều biết, Lí Khiêm đối nó cũng giống nhóm thiếu gia.
Hôm nay, lão sư ở trường gọi điện nói Anh Thiên Ngạo lại khi dễ đồng học , kết quả phụ thân nó, Anh Vũ Bùi, lần nữa tới trường học.
Bọn họ hai phụ thân, bình thường Lí Khiêm thập phần bận rộn, không có cách nào mỗi ngày về nhà, bởi vậy phần lớn thời gian ở cùng bọn nhóc cho đến lúc lớn lên là một vị phụ thân khác, chính là Anh Vũ Bùi.
Buổi chiều sau khi tan học, Anh Vũ Bùi kêu bọn họ vào phòng.
Anh Thiên Ngạo biết Anh Vũ Bùi có tới trường học một chuyến, cho nên đại khái biết là tại sao, nhưng là Anh Mị Sí cùng Hàn Tử Hằng cũng ở trong này?
Ba người ngồi trước mặt Anh Vũ Bùi, y im lặng nhìn bọn họ, ngay cả một tia lửa giận cũng không có, có điều, đối người bên ngoài nhìn vậy thôi, đối ba bọn họ mà nói, đều biết đây là Anh Vũ Bùi đang ám chỉ bọn họ tốt nhất khai thật những gì đã làm.
“Con nói trước, con không khi dễ nó, là bởi vì nó đem nữ sinh lộng khóc, con mới đánh hắn nó.” Anh Thiên Ngạo quyết định khai trước.
Anh Vũ Bùi thở dài, quả nhiên lại là như vậy.
“Thiên Ngạo, ta cảm thấy con không có làm sai. Nhưng đánh người tổng không phải hành vi hay, đúng không?” Anh Vũ Bùi biết, Anh Thiên Ngạo sẽ ở trường học đánh nhau, mười lần có chín lần đều vì đồng học ra tay, thật không biết nó rất có tinh thần trọng nghĩa hay là cái gì?
“Biết.” Anh Thiên Ngạo gục đầu xuống.
Anh Vũ Bùi không đành lòng trách móc nặng nề nó, bởi vì y cũng không cảm thấy Anh Thiên Ngạo sai, chỉ là không ngừng nhắc nhở nó không nên luôn dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện, ai kêu Anh Thiên Ngạo là loại hành động nhanh hơn suy nghĩ.
“Được rồi, giờ đến ai?” Anh Vũ Bùi nhìn về phía hai người còn lại.
Nguyên lai, hôm nay bị Anh Thiên Ngạo lão sư dẫn đi, Anh Vũ Bùi nghĩ nghĩ cũng đã tới trường học, cũng thuận tiện đi xem hai hài tử khác, như y suy nghĩ cũng là tình trạng này a.
Nhưng Anh Mị Sí cùng Hàn Tử Hằng ai cũng không dám thừa nhận trước, chỉ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Tử Hằng, con nói.” Anh Vũ Bùi đành phải dẫn đầu.
“Con. . . Chính là. . . Thì. . .” Hàn Tử Hằng có điểm không muốn nói.
“Thì như thế nào?”
“Con ghét tên kia, cho nên con gọi đồng học đi đánh nó.” Tim Hàn Tử Hằng muốn nhảy ra, dù sao dù sao cũng đã nói ra.
“Tử Hằng, ta đã nói thế nào với con?”
“Không thể vì bản thân xem không vừa mắt người ta đã động thủ. . . Con sai rồi.” Hàn Tử Hằng cũng cúi thấp đầu xuống.
Anh Vũ Bùi lại thở dài, Hàn Tử Hằng cùng Anh Thiên Ngạo tương phản nhau, Hàn Tử Hằng có cái não động đặc biệt nhạy, không cần tự mình động thủ cũng có thể đem đối phương chỉnh đến chết khiếp, điểm ấy cũng khiến kẻ khác đau đầu.
Bất quá, vấn đề hiển nhiên lớn nhất chính là Anh Mị Sí trước mặt đang cười.
“Mị Sí, con không phải lại hôn loạn đồng học ?” Anh Vũ Bùi bất đắc dĩ hỏi.
“Bởi vì con nhìn nó thực đáng yêu a, hơn nữa nó có nói cho ta con hôn.” Anh Mị Sí đáng yêu cười.
Anh Vũ Bùi cảm thấy y nhanh bị quật ngã, Anh Mị Sí này a, cũng không biết vì trời sinh thế nào lại câu dẫn một đống người lớn thích nó, còn tuổi nhỏ, thường bị lão sư nói lại cùng ai bên kia đàm luyến ái rồi trốn học.
“Mị Sí, cho dù là như vậy, cũng không được tùy tiện hôn người, tựa như con lại thích người khác loạn hôn con sao?” Anh Vũ Bùi đối nó nói.
“Ân. . . Con không thích người khác hôn con. . .” Anh Mị Sí nói chính là lời nói thật.
Anh Vũ Bùi lại thở dài một hơi, thật không biết ba bảo bối trước mắt này rốt cuộc nghe lọt được nhiều hay ít, chỉ hy vọng tương lai bọn chúng có thể trưởng thành thành người chính trực thì tốt rồi.
“Được rồi, vậy ăn chút điểm tâm đi.”
Anh Vũ Bùi sau khi từ trường học trở về, trên đường đã ghé cửa hàng mua nhiều bánh ngọt.
*-*-*-*-*-*
Có một ngày Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng, ở trường học gặp phải một chuyện lớn, hai người đem một nam đệ tử đánh tới thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.
Lí Khiêm lần đầu tiên lấy gậy đánh Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng, nhưng càng đánh bọn họ, hắn lại đau ở trong lòng.
Anh Vũ Bùi ở một bên cũng đau lòng, thật sự không biết hai hài tử này đã làm gì?
“Nói mau! Vì sao động thủ?” Lí Khiêm hỏi những lời này đã vài lần, nhưng hai người thế nào cũng không nguyện ý nói.
“Thiên Ngạo, Tử Hằng, tại sao không nói? Ta tin các con sẽ không có lý do gì lại đi đánh người ta, nhưng các con không nói, chúng ta như thế nào biết các con có nỗi khổ trong lòng?” Anh Vũ Bùi cũng khuyên vài lần, nhưng hai hài tử lại quyết tâm, ngay cả miệng cũng không hé.
“Thật sự thà chịu bị ta đánh đến chết cũng không nói? !” Lí Khiêm nói. Hai hài tử này rốt cuộc bướng bỉnh cái gì?