CHƯƠNG 10
Nó thật sự rất khó hiểu, lại mạc danh kỳ diệu, Anh Thiên Ngạo biến thành đại thiếu gia, tất cả mọi người vẫn nói với nó phải hiểu được chủ tớ khác nhau, không được làm trái lời Lí Khiêm cùng Anh Thiên Ngạo.
Ở trong bộ óc nhỏ của nó, không thể tiêu hóa nhiều thứ như vậy.
Nó chỉ nghĩ đến hẳn là nó không tốt bằng Anh Thiên Ngạo, cho nên Lí Khiêm mới không thích nó, như vậy chỉ cần nó tốt hơn so với Anh Thiên Ngạo, thì sẽ có một ngày Lí Khiêm sẽ thích nó?
Cho nên nó cố gắng học tập, hy vọng bản thân có thể được như ý, lại không biết trái tim bé nhỏ của mình, đã sớm không chịu nổi .
“Ta không có lừa con, ta cũng thực thích con.” Lí Khiêm nói chính là lời từ đáy lòng, hắn quả thật cũng rất thích Hàn Tử Hằng.
“Vậy. . . Tại sao. . . Ngài không cần con. . . ?” Hàn Tử Hằng rốt cục hỏi ra.
“Tử Hằng, con cảm thấy ta không thu dưỡng con là bởi vì không thích con sao?”
Lí Khiêm kỳ thật cũng có nghĩ tới vấn đề này, nhưng thật không ngờ đối Hàn Tử Hằng mà nói lại tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Hàn Tử Hằng gật đầu.
“Tử Hằng, nghe rõ ràng từng chữ ta nói, ta không phải vì không thích con mới không thu dưỡng con, chính là, nguyên nhân ta không thu dưỡng con ta cũng vô pháp giải thích, ta muốn con hiểu được, ta vì thích con mới cho quản gia thu dưỡng con, như vậy con mới có thể sống ở Anh gia, ta muốn con cùng Thiên Ngạo giống nhau, đều ở Anh gia sống cùng chúng ta, như vậy hiểu chưa?” Lí Khiêm nói từng câu từng chữ vừa thành khẩn lại ôn nhu, còn vỗ vỗ lưng Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng kỳ thật cũng chỗ hiểu chỗ không, nhưng nó quả thật nghe được những lời Lí Khiêm nói muốn sống cùng nó.
Hàn Tử Hằng khóc rống lên, dường như đem mọi ủy khuất với không cam lòng trong khoảng thời gian trước tới nay phát tiết ra .
Anh Thiên Ngạo ở một bên im lặng nhìn Lí Khiêm ôm Hàn Tử Hằng.
Nó dường như là lần đầu tiên thấy Hàn Tử Hằng khóc thương tâm như vậy.
*-*-*-*-*-*
Lại qua một thời gian, Hàn Tử Hằng trước kia rốt cục đã trở lại.
Lí Khiêm nói với nó, giống như trước kia với Anh Thiên Ngạo là được rồi, Anh Thiên Ngạo có thể làm nó cũng có thể làm, điều duy nhất chính là, không thể giống Anh Thiên Ngạo gọi hắn là phụ thân.
Tuy rằng nó cảm thấy thật đáng tiếc, có điều không biết mọi khúc mắc đã giải quyết xong chưa, trước kia nó tổng cảm thấy Lí Khiêm chỉ thích Anh Thiên Ngạo, nhưng hiện tại nó cảm thấy Lí Khiêm đối nó cũng giống đối Anh Thiên Ngạo vậy.
“Hàn Tử Hằng, mau tới.” Tiếng Anh Thiên Ngạo đột nhiên không biết từ hướng nào truyền tới.
“Anh Thiên Ngạo? Ngươi ở đâu?” Hàn Tử Hằng hết nhìn đông tới nhìn tây cũng không thấy được người.
“Nơi này!” Nguyên lai Anh Thiên Ngạo ở bên ngoài cửa sổ.
“Làm gì?” Hàn Tử Hằng mở cửa sổ, nhìn thấy vẻ mặt lén lút của Anh Thiên Ngạo.
“Ta nói với ngươi, ta nhìn thấy…” Anh Thiên Ngạo nhỏ giọng nói .
“Nhìn thấy cái gì?”
“Cha ta nói muốn thu dưỡng đứa nhỏ kia, ta thấy rồi.”
“Thật sự? Nó như thế nào?” Hàn Tử Hằng cũng tò mò.
“Thấy không rõ lắm, vừa nãy thấy phụ thân dẫn nó vào, toàn thân nó rất bẩn, lại bị thương, hình như còn khóc nữa.” Anh Thiên Ngạo cố gắng hồi tưởng những gì nó thấy.
“Vậy nó hiện tại ở đâu?” Hàn Tử Hằng cũng rất muốn đi xem đối phương hình hài thế nào.
“Hình như ở trong phòng khách, Hàn Tử Hằng, muốn đi xem không?” Anh Thiên Ngạo hỏi nó, nó cũng rất muốn đi xem.
“Vậy đi nhanh đi.” Hàn Tử Hằng đã sớm khẩn cấp bay qua cửa sổ .
Hai người lén lút mò tới phòng khách, nhìn nhóm giúp việc tiến tiến xuất xuất không biết đang vội gì, vì thế bọn họ ở ngoài cửa chờ, đợi cho nhóm giúp việc ly khai mới trộm chạy đi vào.
Khi vào, thấy chăn trên giường hở ra một khối, nghĩ thầm hắn hẳn là nó ở bên trong đi, hai tên nhóc rất có ăn ý nhón chân tới gần, kéo chăn tới một phần ba, quả nhiên là một tiểu nam hài.
Có điều lúc nhìn thấy lại hoảng sợ, trên người tiểu nam hài này cư nhiên toàn là vết thương.
Tiểu nam hài nhìn hai người xa lạ trước mắt, không có việc gì lại kéo chăn của nó?
“Các ngươi là ai?” Tiểu nam hài mở miệng.
“Ta là Anh Thiên Ngạo, hắn là Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo mở miệng tự giới thiệu.
Lí Khiêm vừa lúc cũng đi vào, trên tay còn cầm hòm thuốc.
“Các con sao lại ở đây?” Lí Khiêm thấy hai nhóc con, lại thấy trên tay còn nắm tấm chăn.
“Đến xem nó. . .” Anh Thiên Ngạo chỉ chỉ tiểu nam hài.
“Sao trên người nó toàn vết thương?” Hàn Tử Hằng hỏi.
“Này thôi, về sau sẽ nói với các con, giờ để ta giúp nó bôi thuốc.” Lí Khiêm cười.
“Phụ thân, nó về sau cũng sống cùng chúng ta sao?” Anh Thiên Ngạo cũng hỏi.
“Đúng vậy, về sau nó chính là đệ đệ con, nó năm nay 9 tuổi.”
Anh Thiên Ngạo nghĩ, 9 tuổi, nó hiện tại 11 tuổi, vậy thật là đệ đệ.
“Vậy tên nó là gì?” Hàn Tử Hằng hỏi.
“Ân. . . Tên sao? Về sau con gọi là Mị Sí, Anh Mị Sí.” Lí Khiêm đối tiểu nam hài nói.
“Hàn Tử Hằng, ta có đệ đệ, hâm mộ đi?” Anh Thiên Ngạo lại bắt đầu đắc ý.
“Thực không hay ho, nó mới muốn loại ca ca này.” Hàn Tử Hằng mới không thừa nhận nó có hâm mộ.
“Ngươi đang đố kị ta.”
“Ai muốn đố kị ngươi.”
Hai người cũng không quản đối phương, mới lần đầu gặp mặt, đã lại đấu võ mồm lên, làm Lí Khiêm đang bôi thuốc cho tiểu nam hài, cũng nhịn không được bật cười, hắn cảm thấy không khí ở đây, thật sự phi thường vui nhộn.
P/s: Anh Mị Sí trong bộ 1 Tuyệt đối hấp dẫn